Chương 10: Thỏa hiệp.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi tin tức Lục Hải Lâm bị bắt giữ, trên dưới Lục thị vì chuyện này có thể nói là không lúc nào được yên ổn. Lục Chí sau khi nhận được cuộc gọi thứ ba từ nhà đầu tư yêu cầu chấm dứt hợp đồng đã hoàn toàn nổi giận.
Lục Hải Lâm là em trai của ông ta, suốt ngày rãnh rỗi làm việc không đàng hoàng thì thôi, nhưng ông ta không ngờ thằng em trời đánh này lại dám dính đến ma túy. Trước đó Lục Chí không hề biết chuyện này, nếu không Lục Hải Lâm có nằm mơ cũng đừng tơ tưởng đến chức Phó tổng, vốn chỉ là chức vụ hữu danh vô thực, nay lại vì chuyện bê bối của hắn ta mà liên đới đến Lục thị.
Dưới sự chờ đợi của Lục Chí, cuối cùng Lục Thuần Chi đã đến.
Lục Chí nhìn thái độ dửng dưng của đứa con trai út, tức giận còn chưa hạ xuống lại lần nữa bộc phát.
"Ta gọi con từ khi nào? Sao bây giờ mới đến?"
"Giữa đường có ca cấp cứu" Lục Thuần Chi giải thích đơn giản.
Lục Thuần Chi vừa nhắc đến cứu người thì Lục Chí càng tức giận hơn, mặt mũi sa sầm lớn tiếng quát, "Bây giờ là tình hình gì con không biết phân biệt nặng nhẹ sao? Lục thị đã như vậy rồi, con còn tâm trạng đi làm những chuyện vô bổ?"
Phân biệt nặng nhẹ thế nào?
Lục Thuần Chi có chút châm chọc nghĩ, ngước mắt lên nhìn Lục Chí, "Nếu không thì sao?"
Anh không biết Lục Chí mong chờ điều gì từ anh? Lục thị xảy ra vấn đề, một bác sĩ như anh có thể làm gì được?
Lục Chí mệt mỏi ngã người ra ghế, không đầu không đuôi hỏi, "Cuộc hẹn với Cố tổng thế nào rồi?"
Cuối cùng cũng nhắc đến chuyện này.
"Không có kết quả" Lục Thuần Chi nhạt nhẽo đáp.
"Tại sao không có kết quả?" Lục Chí hơi nheo mắt nhìn Lục Thuần Chi chằm chằm, ánh mắt giận dữ rõ ràng là đang kìm chế cơn thịnh nộ.
Ông ta đã mong chờ Lục Thuần Chi có thể thuyết phục Cố Ninh đầu tư cho Lục thị, vậy mà anh lại không chút để ý đến nói với ông ta, anh không làm được?
Lục Thuần Chi không trả lời câu hỏi đó. Rõ ràng, ngay cả biện hộ anh cũng lười nói.
Lục Chí nhìn thái độ của Lục Thuần Chi, ông còn có gì không hiểu nữa?
Thằng khốn này chính là không có lòng, nó không có lòng giúp Lục thị của ông. Nghĩ đến đây, rốt cuộc ông ta vẫn không kìm được mà đập tay mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội chọc thẳng vào màng nhĩ, theo sau đó là tiếng quát.
"Lục Thuần Chi, anh không để tâm. Anh thế mà định trơ mắt nhìn Lục thị..." Lục Chí không có cách nào thốt lên hai từ sau đó.
"Để tâm thì sao? Không để tâm thì thế nào? Ngài rốt cuộc mong đợi con có thể làm gì?" Rốt cuộc Lục Thuần Chi cũng hỏi ra rồi.
Đầu tiên là để mẹ anh hẹn Cố Ninh, sau đó muốn thông qua anh để giành được đầu tư từ Triệu thị. Cha mẹ anh muốn cứu Lục thị, anh hiểu được, nhưng vì sao lại muốn anh đi? Anh dường như đã nghĩ ra một khả năng, nhưng lại muốn phủ định nó.
"Tại sao lại muốn anh đi? Anh thông minh như vậy mà không biết sao? Trước đó tôi đã nói với anh, tự do mà anh có được, phải dùng điều kiện để trao đổi. Anh vì một đứa họa sĩ mơ mơ hồ hồ tiêu tốn mấy năm thời gian, đó là chuyện của anh, tôi không can thiệp, nhưng chỉ cần Lục thị cần, cho dù là kết giao thông thường, hay hôn nhân thương mại, anh đều phải làm"
Đây là lần đầu tiên, Lục Chí xé rách mặt nói cho anh biết, ông ta muốn anh dùng chính bản thân mình để đổi lấy cân bằng của Lục thị.
Lục Thuần Chi có chút buồn cười, mặc dù đã mơ hồ đoán ra rồi, nhưng anh cho rằng Lục Chí sẽ không ép anh đi con đường này. Trong mắt ông ta lợi ích luôn đứng đầu, những thứ bên cạnh có thể lợi dụng thì sẽ lợi dụng.
"Từ nhỏ anh đã ích kỉ như thế, không quan tâm những người xung quanh nhất quyết muốn làm việc theo ý mình. Anh muốn học y, được, tôi chấp nhận. Nhưng hôm nay, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Lục, mấy chục ngàn nhân viên Lục thị vẫn cần có công việc, bọn họ đều đang đợi một mình anh. Quá khứ đều là người khác vì anh mà làm việc, hôm nay đến lượt anh vì họ. Không phải anh muốn cứu người sao? Được, mấy chục ngàn người đó, tôi hỏi anh, cứu hay không cứu?" Lục Chí từng lời nói vang lên, đều muốn ép anh cúi đầu khuất phục.
Lục Thuần Chi không khỏi nhớ lại, mình từng như thế nào bị Lục Chí đuổi ra ngoài, từng vì cái gọi là Lục thị mà chịu đựng những gì. Nhiều năm qua, anh và Lục thị vốn đã nước sông không phạm nước giếng, biến cố xảy đến, Lục Chí lại đến chụp cái mũ trách nhiệm cho anh, nói đến mức anh thật sự tin rồi.
Lục Thuần Chi là con trai của Lục Chí. Nên việc anh có trách nhiệm gánh vác khó khăn cho Lục thị cũng là thật.
Lục Thuần Chi nhìn chằm chằm vào cốc nước trên bàn, anh đang chờ, chờ Lục Chí ra đòn sát thủ, cho anh một lý do, khiến anh không thể không khuất phục.
Quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng của anh, khi Lục Chí thấy thái độ của Lục Thuần Chi đã không còn gay gắt nữa, ông ta lập tức nắm bắt, tiếp tục nói .
"Nếu như đối với anh lấy ai cũng như nhau, vậy thì còn chần chờ gì nữa"
Đã không có được người trong lòng, cho nên lấy ai cũng được, phải không?
Lục Thuần Chi bị suy nghĩ của mình làm bật cười, tự giễu hỏi "Ngài đã nghĩ đến hay chưa? Tôi không có giá trị đến mức, để một người vừa bằng lòng trao đổi hôn nhân, vừa bước vào ván cờ trăm hại không có một lợi như vậy."
Lục Thuần Chi không có khả năng thừa kế Lục thị, nếu chỉ vì mục đích thương mại mà kết hôn với anh, thì chính là kẻ ngốc.
"Danh tiếng của bác sĩ Lục không phải để không, rất nhiều gia đình đều hi vọng có được con rễ như anh đấy, xem như để trang điểm mặt tiền, họ cũng không xem nhẹ anh đâu"
Lục Thuần Chi xem như đã hiểu, năm đó, Lục Chí thả cho anh một con đường, không những không cản trở anh học y, mà còn vài lần giúp đỡ, chính là để sau này, anh sẽ có giá trị hơn một chút khi đem ra trao đổi.
Quản lí Lục thị chỉ cần một mình Lục Thuần Nam là đủ rồi, còn anh, đóng vai trò làm vật trao đổi khi cần thiết. Có lẽ đây mới là giá trị thật sự của anh, Lục Chi đã sớm tính toán cả rồi.
Lục Chí ném sấp giấy lên bàn, trong đó có thông tin của những gia đình đã được ông ta chọn lọc có khả năng giúp Lục thị.
"Con tự chọn một người, hoặc ta giúp con chọn. Động tác nhanh một chút, đây là quyền lợi cao nhất ta có thể dành cho con lúc này"
Giọng điệu này trùng khớp với tám năm trước, Lục Chí lấy tư thế cao cao tại thượng tựa như ban ơn mà nói với anh, ông ta cho phép anh được làm việc gì.
Nhiều năm như vậy, có những việc vẫn không thể thay đổi được. Tựa như anh rốt cuộc cũng không thể nào chân chính rời khỏi cái lồng hoa lệ này.
Lục Thuần Chi siết chặt mép giấy, đứng dậy muốn rời đi.
Khi tay anh vừa chạm tới nắm cửa, giọng nói của Lục Chí ở phía sau vang lên.
"Con đã luôn là một người ích kỉ, cũng là một kẻ yếu đuối thích chạy trốn, dù có là vậy, cũng đừng làm kẻ thất hứa. Đừng khiến ta thất vọng, Thuần Chi à"
Thuần Chi, con tuyệt đối đừng quên, năm đó để tiếp tục học y, để được ở bên cạnh con bé họa sĩ kia, con đã hứa những gì.
Lục Thuần Chi khựng lại trong nháy mắt, sau đó như không có chuyện gì đẩy cửa ra ngoài.
Dù vì lí do gì thì anh cũng... đã không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com