Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Những cơn gió xuân mang hương thuốc

Chương 13: Những cơn gió xuân mang hương thuốc

Buổi sáng trên bản Hồng Lĩnh bình yên đến lạ thường. Ánh nắng len lỏi qua tán lá, rọi xuống những mái nhà sàn rêu phong, phủ lên sân bản một lớp sương mỏng lấp lánh. Tiếng chim hót rộn rã, hòa với tiếng suối chảy róc rách trên triền đá, tạo nên một bản nhạc tự nhiên, dịu dàng nhưng sống động. Khánh Vân bước ra sân, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương đặc trưng của mùa xuân – đất ẩm, hoa đào, hoa mận, và hương thơm thoang thoảng từ những bó thảo dược của dân bản chuẩn bị cho buổi lễ cúng thần núi hôm trước.

Nhưng hôm nay, không phải mọi thứ đều bình yên trọn vẹn. Khi cô vừa đi đến lớp học, đã nghe thấy tiếng nấc nhẹ của Lý Mí Châu, cô học trò nhỏ với đôi mắt sáng và nụ cười luôn rạng rỡ, giờ lại cúi đầu ủ rũ. 

"Cô ơi, con... con không sao đâu ạ..." – giọng cô bé khàn khàn. Khánh Vân ngay lập tức tiến đến, gạt những lọn tóc rối trên trán Mí Châu, đôi mắt đầy lo lắng.

"Châu, em có sốt không? Người có nóng không?" – Khánh Vân hỏi, giọng dịu dàng, nhưng tim cô lại lo lắng đến mức đập nhanh hơn bình thường.

Cô bé lắc đầu, nhưng đôi tay nhỏ nhắn run run, cằm run, má ửng đỏ. Khánh Vân lập tức ra lệnh cho các em học sinh khác ngồi chỗ, rồi dìu Châu ra ngoài, tránh ánh nắng gay gắt chiếu trực tiếp vào người. Cảnh vật xung quanh bản vẫn bình yên: những mái nhà sàn, hàng rào gỗ thấp, cánh đồng lúa mùa xuân xanh mướt, xa xa là những dãy núi trùng điệp, phủ mây trắng bồng bềnh. Tất cả khung cảnh ấy tưởng như yên bình, nhưng trong lòng Khánh Vân lại đầy lo lắng.

Lúc cô vừa bồng Châu lên tay, bàn chân chưa kịp bước đi, một bóng người cao lớn xuất hiện từ phía cổng lớp học. Trần Hữu Khải, dáng vững chãi, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng ánh mắt hướng về cô đầy quan tâm. Trên tay anh là một túi thuốc nhỏ, gọn gàng, được chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Cô Vân, để tôi giúp. Thuốc này sẽ giúp hạ sốt, và còn có vài thảo dược dân bản làm nhẹ người." – giọng anh trầm trầm, bình thản, nhưng Khánh Vân cảm nhận rõ sự lo lắng tiềm ẩn.

Cô nhận thuốc từ tay anh, lòng bỗng dưng ấm lên. Ánh mắt họ chạm nhau, một khoảnh khắc dài, không lời nói, chỉ có sự dịu dàng âm thầm len lỏi trong tim cô. Cô khẽ gật đầu, rồi bắt đầu chăm sóc Châu, đo nhiệt độ, lau trán bằng khăn ấm. Mỗi lần cô cúi xuống, anh tiến lại gần, như một bản năng bảo vệ, khẽ ôm vai cô khi cô hơi mất thăng bằng.

Cô cảm nhận được sự gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách, vừa đủ để trái tim cô rung lên từng nhịp âm ỉ, nhịp yêu thương chớm nở trong lòng. Anh dìu cô đi lại vài bước để cô tránh mệt, tay khẽ chạm vào lưng cô, ánh mắt trìu mến, âm thầm an ủi. Khánh Vân thầm nghĩ: "Những khoảnh khắc này, dù bình dị, lại khiến trái tim tôi loạn nhịp hơn bất kỳ lời tỏ tình nào."

Khung cảnh xung quanh càng trở nên sống động khi các học sinh khác nhìn từ xa, vừa tò mò vừa lo lắng cho Châu. Những tiếng cười nhộn nhịp của trẻ con, tiếng lá xào xạc theo gió, mùi đất ẩm, mùi hương hoa đào mùa xuân, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh bình dị nhưng tràn đầy sự sống.

Khánh Vân bắt đầu pha thuốc cho Châu, cẩn thận từng liều từng lượng. Anh đứng sát bên, thỉnh thoảng cúi xuống nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng đặc trưng. Khi cô chần chừ, anh nhẹ nhàng nói: 

"Cô Vân, để tôi dìu cô ra chỗ mát, sẽ dễ dàng hơn cho Châu uống thuốc."

Cô mỉm cười, nhờ anh dìu đi. Bàn tay anh thoáng chạm lưng cô, tay cô khẽ dựa vào vai anh, vừa đủ để cảm nhận hơi ấm. Khoảnh khắc ấy, nhịp tim cô rộn ràng, âm thầm trỗi dậy một mạch tình yêu dịu dàng mà chưa từng nói ra.

Sau khi Châu uống thuốc xong, cô bé ngủ thiếp đi trên tay Khánh Vân. Anh lấy một chiếc chăn mỏng của dân bản quấn quanh cô bé, mắt dõi theo từng nhịp thở của cô bé, rồi nhìn Khánh Vân với ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng: "Cô Vân, các em cần chúng ta, nhưng cô cũng cần giữ sức khỏe. Ngồi nghỉ một chút đi."

Cô lặng lẽ gật đầu, tựa lưng vào cây cột nhà sàn, nhìn anh chăm sóc từng chi tiết nhỏ. Khoảnh khắc ấy, không lời nói, nhưng tình cảm âm ỉ giữa hai người càng thêm rõ ràng. Cô cảm nhận sự quan tâm, sự dịu dàng, và một chút lo lắng mà anh không giấu được, tất cả len lỏi vào trái tim cô.

Phía xa, núi rừng trùng điệp nhuộm ánh hoàng hôn, những cánh chim bay về tổ, ánh sáng chiếu qua tán lá, tạo thành những mảng sáng tối nhảy múa trên mặt đất. Khánh Vân cảm nhận sự bình yên, nhưng trong lòng vẫn dấy lên những rung động lạ thường. Cô nhận ra, tình cảm này chưa thể gọi tên, nhưng lại đủ mạnh để cô ghi nhớ suốt đời.

Anh dìu cô ra hiên nhà, nơi ánh sáng cuối ngày chiếu xuống. Khi họ đứng sát nhau, anh nhẹ nhàng nhìn cô, nói: 

"Cô Vân, ngày mai trời sẽ đẹp, chúng ta sẽ tiếp tục công việc với các em. Nhưng hôm nay, hãy để các em nghỉ ngơi và giữ sức."

Cô mỉm cười, lòng đầy ấm áp, cảm nhận sự hiện diện của anh gần bên, âm thầm khơi mạch tình yêu chớm nở trong trái tim mình. Không cần lời nói, chỉ là những hành động dịu dàng, những ánh mắt thoáng qua, những bước đi cùng nhau, đủ để trái tim họ lặng lẽ rung lên, âm ỉ và sâu sắc.

Khi mặt trời khuất sau dãy núi xa, bản Hồng Lĩnh chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim cuối ngày, và tiếng thở nhẹ của Châu ngủ say trong chăn quấn, tất cả hòa thành một bức tranh sống động mà tràn đầy sự bình yên. Khánh Vân và Trần Hữu Khải đứng bên nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.

Những khoảnh khắc giản dị như thế, nhưng đậm chất yêu thương âm ỉ, sẽ trở thành ký ức khó quên, in sâu vào trái tim cả hai. Dù chưa một lần thổ lộ, nhưng trái tim họ đã bắt đầu hòa nhịp, len lỏi trong từng hành động, từng ánh mắt, từng cử chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com