Chương 14: Suối mùa xuân và những chiếc bánh nếp
Chương 14: Suối mùa xuân và những chiếc bánh nếp
Buổi sáng trên bản Hồng Lĩnh mang một vẻ yên bình đặc biệt. Ánh nắng xuyên qua tán cây rừng, chiếu những mảng sáng lung linh trên mái nhà sàn và con đường nhỏ lát đá. Tiếng suối róc rách như bản nhạc du dương len lỏi khắp bản làng, hòa cùng tiếng chim hót ríu rít trên cành. Khánh Vân đứng bên lớp học, mắt dõi theo từng động tác của các em học sinh đang chăm chú dệt thổ cẩm và luyện những điệu dân ca Thái.
Cô cảm nhận từng nhịp thở, từng ánh mắt đầy tò mò của các em. Bàn tay cô nhẹ nhàng chỉ dẫn các em, cử chỉ dịu dàng nhưng đầy kiên nhẫn. Mỗi khi các em chùn bước, cô khẽ mỉm cười, khích lệ: "Đừng nản, thử lại lần nữa, cô tin các em làm được." Giọng nói của cô vang lên như nhịp cầu nối giữa kiến thức và tình cảm, giữa cô và các em, giữa cô và bản làng nhỏ bé này.
Từ phía xa, Trần Hữu Khải đứng sau những tán cây rừng, quan sát Khánh Vân dạy học. Anh đứng yên, dáng cao vững, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô. Dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt anh hiện lên nét lạnh lùng thường thấy, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng, quan tâm không ai thấy. Anh không tiến lại gần, giữ khoảng cách vừa đủ, để Khánh Vân yên tâm công tác, nhưng trong lòng anh, cảm xúc dâng trào từng nhịp, âm ỉ như suối nguồn chảy trong núi rừng.
Khánh Vân thoáng nhận ra bóng người cao lớn đứng xa, nhưng cô không bị phân tâm. Cô hiểu sự hiện diện âm thầm của anh là để bảo vệ, để quan sát, để chia sẻ với cô từng khoảnh khắc dù chưa một lời nói. Trái tim cô bỗng rung lên nhẹ nhàng, một cảm giác vừa an toàn vừa hạnh phúc len lỏi, âm ỉ nhưng không thể gọi tên.
Sau khi kết thúc tiết học, cô rủ các em học sinh ra suối nhỏ bên bản, nơi nước trong vắt, chảy róc rách quanh những tảng đá phủ rêu xanh. Không gian nơi đây thật tuyệt vời: ánh nắng chiếu qua tán lá, phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh; tiếng suối hòa cùng tiếng chim, tiếng cười nói của trẻ con, tất cả tạo nên một bản hòa tấu tự nhiên, sống động mà thanh bình.
Khánh Vân ngồi xuống bên suối, nhón chân vào nước mát, mắt dõi theo các em học sinh đang thả những chiếc thuyền lá nhỏ mà họ vừa làm. Những nụ cười rạng rỡ, những tiếng reo hò hồn nhiên, tất cả khiến lòng cô dịu lại, quên hết mệt mỏi sau buổi học.
Bất chợt, Trần Hữu Khải xuất hiện bên bờ suối. Anh đi nhẹ nhàng, không làm sợ các em, tay cầm một chiếc giỏ nhỏ. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, Khánh Vân bỗng cảm thấy tim mình rung lên nhẹ, âm ỉ như những nhịp suối chảy. Anh ngồi xuống cạnh cô, không quá gần, nhưng đủ để cảm nhận hơi thở, để cô cảm nhận sự hiện diện của anh.
Anh mở giỏ, bên trong là những chiếc bánh nếp do dân bản làm, bọc lá chuối xanh mướt. Anh mỉm cười, đưa cho cô một chiếc: "Cô Vân, cùng ăn nhé. Dân bản nói, bánh này mang may mắn và hạnh phúc."
Khánh Vân nhận lấy, lòng dịu lại. Cô cười khẽ: "Cảm ơn anh... thật ngọt ngào." Khi cô cắn một miếng bánh, vị nếp thơm hòa cùng chút ngọt của đường, hương lá chuối thoang thoảng trong mũi, cô cảm thấy cả tâm hồn như được ôm ấp.
Anh quan sát cô ăn, ánh mắt thoáng buồn, nhưng đầy trìu mến. Khoảnh khắc họ cùng nhau ngồi bên suối, ăn bánh, hòa vào tiếng suối chảy và tiếng chim hót, tạo nên một ký ức ngọt ngào, âm thầm nhưng sâu sắc, khiến trái tim cô và anh đồng điệu mà không cần lời nói.
Các em học sinh chạy quanh, ném nước vào nhau, cười nói vang rộn. Khánh Vân không khỏi bật cười, ánh mắt rạng rỡ nhìn các em. Anh đứng gần, dịu dàng nhắc nhở các em cẩn thận: "Đừng chạy quá gần bờ, nước trơn đấy." Giọng anh trầm trầm, dứt khoát, nhưng vẫn mềm mại như gió xuân thổi qua rừng cây.
Sau khi các em chơi đùa xong, Khánh Vân đứng lên, chuẩn bị dìu các em về nhà sàn. Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng dìu cô đi qua những tảng đá trơn bên suối. Cô cảm nhận hơi ấm từ tay anh, tim bỗng rung lên nhẹ, nhịp tim hòa cùng nhịp bước chân của anh, âm ỉ như nhịp suối chảy mãi.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy cảm xúc: "Cảm ơn anh đã luôn bên cạnh."
Anh chỉ mỉm cười, không trả lời bằng lời, nhưng ánh mắt anh nói lên tất cả: sự quan tâm, trìu mến, và tình yêu âm ỉ chớm nở trong lòng. Khoảnh khắc ấy, họ không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện và ánh mắt, đã đủ để trái tim họ hòa nhịp.
Khi trời dần chuyển sang chiều, ánh nắng vàng rực chiếu qua tán lá, phản chiếu trên mặt suối, tạo thành những vệt sáng lung linh. Khánh Vân và Trần Hữu Khải ngồi bên bờ, cùng nhai bánh, cùng lắng nghe tiếng suối róc rách, tiếng cười của các em, và tiếng chim rừng cuối ngày. Mọi thứ hòa quyện, tạo thành một bức tranh bình dị nhưng sống động, ngọt ngào và âm thầm khơi dậy những cảm xúc trong tim họ.
Anh đưa tay khẽ chạm vào lưng cô khi cô hơi nghiêng người để lấy một chiếc bánh khác. Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để Khánh Vân cảm nhận hơi ấm, sự gần gũi, và một mạch tình yêu âm ỉ len lỏi trong tim. Cô lặng lẽ mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng biết rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành ký ức khó quên, in sâu vào trái tim cô.
Trên con đường trở về lớp học, họ đi song song, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, nụ cười e thẹn nhưng tràn đầy ấm áp. Khánh Vân cảm nhận nhịp tim mình rộn ràng, âm thầm khơi dậy một tình cảm dịu dàng, sâu lắng, chưa nói ra nhưng đã hiện hữu trong từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Khi về đến hiên nhà sàn, cô đứng nhìn các em ngủ say, lòng dịu lại. Anh đứng bên cạnh, lặng lẽ, bàn tay khẽ chạm vào vai cô một lần nữa, như muốn truyền hơi ấm và sự bảo vệ. Không lời nói, chỉ là những hành động âm thầm, nhưng đủ khiến trái tim Khánh Vân rung lên, âm ỉ và ngọt ngào.
Buổi tối trên bản Hồng Lĩnh yên bình, chỉ còn tiếng suối chảy và tiếng gió thổi qua mái nhà sàn. Khánh Vân nhắm mắt lại, cảm nhận sự hiện diện của anh bên cạnh, nhịp tim hòa nhịp, tình yêu âm ỉ len lỏi, sâu sắc, và ngọt ngào. Những kỷ niệm bên suối mùa xuân này sẽ là một phần ký ức quý giá mà cô mang theo suốt đời, như nhịp suối chảy mãi trong lòng núi, âm thầm nhưng bền bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com