Chap 41: Kiếp Trước - Biển Cả và Cơn Sóng Vô Tình
Thẩm Dịch 25 tuổi, gương mặt lạnh lùng sắc sảo, đôi mắt đen như biển đêm sâu thẳm, làm cho ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Anh là người đàn ông của thế giới kinh doanh, là chủ của một công ty lớn, quyền lực, luôn đứng trên đỉnh cao danh vọng. Nhưng những ánh mắt sắc bén ấy, sự thâm trầm ấy, lại không bao giờ ngờ rằng, vào một buổi chiều mùa xuân năm ấy, anh lại gặp một cậu bé khiến trái tim lạnh lùng ấy lỡ nhịp.
Lâm Tiêu, 19 tuổi, đẹp tựa sen tựa ngọc, không phải kiểu đẹp quyến rũ của một cô gái, mà là vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu niên tuổi còn chưa chín chắn, ngây thơ, nhưng lại vô cùng thu hút. Cậu đang phụ mẹ bán tạp hoá ở đầu con phố nhỏ, miệng cười tươi như ánh mặt trời giữa mùa xuân. Chỉ một khoảnh khắc, khi đôi mắt Lâm Tiêu vô tình gặp ánh mắt của Thẩm Dịch, trái tim anh như ngừng đập.
Anh không thể hiểu vì sao chỉ nhìn cậu, một cảm xúc khó tả lại ùa về. Thẩm Dịch vốn tự hào là người lạnh lùng, chẳng dễ gì để cảm xúc chi phối. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiêu, một nỗi đau đột ngột dâng lên trong anh, một nỗi nhớ nhung mơ hồ như từ kiếp trước. Anh biết, mình yêu cậu, dù chưa hề nói ra.
Cứ thế, Thẩm Dịch tìm cách gặp cậu, dù là bất kỳ lý do nào. Mỗi lần nhìn Lâm Tiêu, tim anh lại đập mạnh, và một cảm giác mãnh liệt lan tỏa trong anh – yêu là gì, anh cũng không hiểu. Anh chỉ biết mình muốn bên cạnh cậu, mãi mãi.
Và rồi, Thẩm Dịch quyết định theo đuổi Lâm Tiêu. Cậu ban đầu e ngại, nhưng ánh mắt đầy kiên quyết của Thẩm Dịch, sự chân thành trong từng lời nói, đã dần khiến trái tim cậu rung động. Những buổi chiều tối, hai người cùng đi dạo, những lần tay chạm tay khiến cả hai đều cảm nhận được sự kết nối đặc biệt.
Tình yêu giữa họ nở rộ trong một thế giới tĩnh lặng, giữa những ngày tháng đau thương và khắc nghiệt của thời đại dân quốc. Mặc dù xã hội không thể chấp nhận tình cảm của hai người, tình yêu ấy lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thẩm Dịch yêu Lâm Tiêu bằng cả trái tim, bằng mọi thứ anh có, và Lâm Tiêu, dù còn ngây thơ, cũng đáp lại tình cảm ấy bằng sự ngọt ngào, ấm áp.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi. Một ngày nọ, mẹ của Lâm Tiêu phát hiện ra tình cảm của họ. Mẹ cậu, không chấp nhận nổi việc con trai mình yêu một người đàn ông, đã vô cùng tức giận. Bà coi đó là một bệnh hoạn, một sự ô nhục cần phải trừng trị. Mẹ cậu đứng im nhìn mọi người trong xóm kéo đến, xách Lâm Tiêu ra ngoài như xách một con vật.
"Đánh đi! Đánh chết nó đi!" Tiếng mẹ cậu vang lên, đầy giận dữ, nhưng trong mắt bà lại là những giọt lệ không ngừng rơi. Bà nhìn con trai mình, nước mắt chảy xuống mà không thể cất lên lời.
Mọi người trong xóm xúm lại, thô bạo đánh đập Lâm Tiêu, đá, nắm tóc, những cú đấm, cú đá không ngừng dội xuống cơ thể mảnh khảnh của cậu. Lâm Tiêu cố gắng đứng vững, nhưng cơ thể cậu đã mệt mỏi, đôi mắt héo hắt nhìn về phía mẹ, mong mỏi sự cứu giúp, nhưng mẹ cậu chỉ đứng đó, nước mắt không ngừng rơi mà không can ngăn.
Đột nhiên, Thẩm Dịch xuất hiện. Anh đến như một cơn gió, khuôn mặt đầy phẫn nộ, đôi mắt sáng lên như tia chớp. Nhưng khi anh lao đến ôm Lâm Tiêu trong tay, đã quá muộn.
Lâm Tiêu nằm trong vòng tay của Thẩm Dịch, thoi thóp, máu loang lổ khắp người. Anh khóc. Không phải vì sự đau đớn thể xác, mà là vì sự tàn nhẫn của thế giới này. "Em..." Anh nghẹn ngào, bàn tay run rẩy vuốt lên khuôn mặt Lâm Tiêu. "Em không sao, đúng không?" Nhưng cậu chỉ cười yếu ớt.
Lâm Tiêu, với nụ cười dịu dàng cuối cùng, yếu ớt mở mắt nhìn anh: "Kiếp này được ở bên anh... là hạnh phúc nhất đời em..." Lời nói nhẹ nhàng, đầy tình yêu, nhưng lại khiến Thẩm Dịch như bị đâm sâu vào trái tim.
Anh ôm Lâm Tiêu thật chặt, nước mắt không ngừng rơi: "Anh xin lỗi, Tiêu Tiêu... Anh sai... Anh để em phải chờ đợi lâu như vậy... Anh... xin lỗi..." Anh gào khóc, từng giọt nước mắt của anh hòa vào máu của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài, khẽ mỉm cười. Thẩm Dịch khóc nức nở, anh không biết phải làm gì, ngoài việc bế Lâm Tiêu lên, bước từng bước nặng nề ra ngoài.
Anh bước ra biển, trời đã gần sáng. Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, nhưng tất cả những gì Thẩm Dịch cảm nhận được là sự trống vắng, sự lạnh lẽo bao phủ quanh mình. Anh ôm Lâm Tiêu, bước đi giữa cơn sóng vỗ, không biết mình sẽ đi đâu, nhưng trong lòng anh chỉ có một niềm duy nhất: không bao giờ buông tay.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng như một vệt sáng nhạt khẽ chiếu lên bầu trời đen đặc, nhưng trong mắt Thẩm Dịch, đó không phải là bình minh. Đó là một dấu hiệu của sự kết thúc, một dấu hiệu rằng tất cả đã quá muộn màng. Anh ôm chặt Lâm Tiêu trong vòng tay, dù cơ thể cậu đã mềm oặt, máu vẫn loang lổ trên những vết thương, thấm qua tay anh, khiến từng ngón tay anh lạnh buốt. Mùi tanh của máu vẫn vương vấn trong không khí, nhưng Thẩm Dịch không thể dừng lại, không thể ngừng đi.
Những bước chân anh nặng trĩu, như mỗi bước đều gắn liền với một nỗi đau không thể tả. Cát dưới chân như nghịch ngợm, lún sâu, như muốn níu kéo anh lại, nhưng anh không thể dừng. Không thể dừng lại khi Lâm Tiêu trong vòng tay anh đang dần dần tắt thở. Không thể dừng lại khi biết rằng tất cả những gì anh có thể làm giờ đây là bước tiếp và hy vọng rằng ở một nơi nào đó, họ sẽ tìm thấy bình yên.
Lâm Tiêu không còn cử động. Cậu nằm trong tay anh, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, đôi mắt đã không còn nhìn anh nữa. Nhưng trong giây phút đó, anh cảm nhận được một cái gì đó không thể diễn tả bằng lời – tình yêu. Chắc chắn là tình yêu. Đó là điều duy nhất còn lại giữa họ. Không phải đau đớn, không phải nỗi sợ hãi, chỉ có tình yêu.
Anh đưa Lâm Tiêu ra đến bãi biển, nơi mà gió biển vờn qua từng sợi tóc, nơi mà sóng vỗ vào bờ cát lạnh lẽo. Tiếng sóng như vang vọng trong đầu anh, mỗi tiếng sóng như một lời kêu gọi khẩn thiết, như một lời tiễn biệt đau đớn mà anh không thể nghe hết.
"Tiêu Tiêu... em biết không, chúng ta sẽ luôn bên nhau..." Thẩm Dịch nghẹn ngào, đôi tay anh siết chặt Lâm Tiêu, cảm giác như muốn giữ lại tất cả những gì thuộc về cậu.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu mạnh dần lên, nhưng không làm dịu đi nỗi buồn trong lòng anh. Mặt biển rộng lớn, lạnh lẽo như chính sự cô đơn mà anh cảm thấy lúc này. Lâm Tiêu là tất cả của anh, nhưng giờ đây, cậu đã rời xa anh mãi mãi.
"Xin lỗi em..." Thẩm Dịch nhìn vào đôi mắt đã nhắm lại của Lâm Tiêu, nơi đó không còn ánh sáng, không còn sự sống. "Anh đã để em phải chờ đợi quá lâu, Tiêu Tiêu... em phải chịu đựng tất cả những thứ này chỉ vì anh không thể bảo vệ em. Anh không thể làm gì cho em, chỉ biết nhìn em đau đớn, nhìn em rời xa anh."
Một giọt nước mắt lớn chảy xuống khuôn mặt lạnh giá của Thẩm Dịch. Anh không thể ngừng khóc, không thể ngừng đau đớn. Mỗi giọt nước mắt của anh đều như một vết thương, một cơn sóng vỡ ra trong lòng anh.
Lâm Tiêu, dù đã ra đi, nhưng vẫn để lại một dấu vết sâu đậm trong trái tim Thẩm Dịch. Cậu vẫn là của anh, là người anh yêu thương nhất, và cũng là người anh không thể bảo vệ. Anh sẽ không bao giờ quên, sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Dù thế giới có quay đi, dù thời gian có xóa nhòa tất cả, tình yêu này sẽ mãi mãi là phần không thể thiếu trong anh.
"Anh sẽ luôn nhớ em, Tiêu Tiêu... mãi mãi..." Thẩm Dịch khẽ đặt Lâm Tiêu xuống cát, rồi gục đầu xuống, không thể kìm nổi sự đau đớn.
Mặt trời đã lên cao, nhưng trời vẫn âm u, như chính tâm trạng anh lúc này. Thẩm Dịch không thể rời khỏi biển. Anh ngồi xuống, đôi tay vẫn giữ lấy cơ thể lạnh lẽo của Lâm Tiêu, mắt vẫn nhìn về phía chân trời nơi những làn sóng vỗ về.
Lâm Tiêu, cậu đã ra đi, nhưng tình yêu của hai người sẽ không bao giờ chết. Mặc dù kiếp này là quá muộn màng, nhưng có lẽ, kiếp sau, ở một nơi nào đó, họ sẽ lại gặp nhau.
Thẩm Dịch ngước lên, đôi mắt đầy quyết tâm và sự đau thương. "Dù ở đâu, dù thế nào, anh vẫn sẽ yêu em."
Anh đứng dậy, bế Lâm Tiêu lên, tiến về phía biển, những bước đi của anh càng lúc càng xa. Cát mịn dưới chân anh lặng lẽ trôi qua, không ai có thể thấy anh nữa. Chỉ còn lại tiếng sóng vỗ về, như lời hứa cuối cùng của một tình yêu bất diệt, không bao giờ bị xóa nhòa.
Anh không thể dừng lại, không thể ngừng bước. Chỉ có thể tiến về phía trước, dù là đi đến đâu, dù có thể là một nơi đầy bóng tối, nhưng anh muốn cậu được ngủ yên, được chôn cất nơi nào đó, nơi không còn sự đau đớn, nơi cậu có thể tìm thấy sự bình yên.
Lâm Tiêu đã mỉm cười trước khi ra đi, nụ cười ấy, trong khoảnh khắc cuối cùng, vẫn sáng rỡ như ánh trăng trên biển. Anh không biết cậu đã cười vì điều gì, liệu có phải vì tình yêu mà họ đã có, hay chỉ là sự buông bỏ, sự giải thoát khỏi một thế giới tàn nhẫn này? Anh không thể hỏi cậu nữa, không thể nghe cậu nói những lời ngọt ngào ấy nữa. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh.
Và rồi
"Tiêu Tiêu... em vẫn chưa trả lời anh, em có biết không?" Thẩm Dịch nghẹn ngào, một lời hỏi thăm cuối cùng, như một lời xin lỗi, một lời cầu xin. "Anh không thể cứu em, không thể giữ em lại, nhưng em có biết rằng tình yêu anh dành cho em sẽ không bao giờ chết đi? Nó sẽ ở lại trong anh, trong trái tim anh, cho đến khi anh không còn nữa..."
Anh đứng lên, vẫn ôm Lâm Tiêu trong tay, đưa cậu ra xa hơn, xa hơn nữa. Những bước đi của anh như những nhịp thở cuối cùng, nặng nề và đầy đau đớn. Ánh sáng mặt trời dần lên, nhưng Thẩm Dịch không cảm nhận được. Mọi thứ xung quanh anh chỉ là một màu xám xịt, như chính linh hồn anh giờ đây đã không còn ánh sáng.
Anh bước xuống nước, mặc cho sóng cuộn lên, mặc cho cơ thể anh và Lâm Tiêu bị nước biển lạnh giá vây lấy. Mọi cảm giác đau đớn, mọi vết thương không thể chữa lành giờ đã hoà cùng nhau trong cái lạnh của đại dương. Những làn sóng dâng lên, kéo anh và cậu ra xa hơn nữa, như một cách để kết thúc những tháng ngày đầy đau thương này.
Từng bước đi ấy, như từng nhát dao cắt vào trái tim anh. Anh không thể thở nổi, không thể mở mắt ra nữa. Mọi thứ quanh anh mờ dần, chỉ còn lại biển cả và cơn sóng không ngừng vỗ về.
Lâm Tiêu... tình yêu của anh... cuối cùng cũng tan vỡ dưới bàn tay tàn nhẫn của thời gian và số phận. Nhưng anh không hối hận. Anh chỉ hối hận vì không thể bảo vệ cậu, không thể ngừng tất cả những gì đau đớn này cho cậu.
Khi đôi chân anh chìm dần trong nước, anh quay lại, lần cuối cùng nhìn về bờ cát nơi anh đã đứng, nơi họ đã yêu nhau. Anh mỉm cười, mặc dù môi anh run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng đó là nụ cười của một người yêu chân thành, một người sẽ mãi mãi yêu cậu, dù cậu có ở đâu, dù có ở trong thế giới nào đi nữa.
"Kiếp này... anh yêu em, Tiêu Tiêu. Kiếp sau, nếu chúng ta có thể gặp lại... anh vẫn sẽ yêu em như thế này."
Một làn sóng nhẹ nhàng cuốn lấy anh, và rồi, không gian xung quanh như lặng đi, chìm vào im lặng. Thẩm Dịch và Lâm Tiêu biến mất trong vòng tay của biển, như một dấu vết không thể xóa nhòa.
Câu chuyện của họ, tình yêu của họ, mãi mãi vẫn sẽ sống trong lòng mỗi người, dù là kiếp này hay kiếp sau. Và trong biển cả mênh mông ấy, sóng vẫn vỗ, mãi mãi.
Nước biển xâm nhập vào cơ thể Thẩm Dịch, lạnh buốt nhưng không làm giảm đi nỗi đau trong lòng anh. Sóng vỗ nhẹ nhàng, như thể đang an ủi anh, nhưng nó lại càng làm anh thêm phần tuyệt vọng. Từng làn sóng đều như những lời thì thầm của những năm tháng đã qua, mỗi vết thương trong lòng anh giờ đây như làn sóng, cứ dâng lên và vỡ ra, không bao giờ ngừng lại. Thẩm Dịch đưa Lâm Tiêu lên, bế cậu trong tay, giữ chặt cậu như thể sợ một chút gió thổi qua cũng sẽ khiến cậu biến mất mãi mãi.
Đôi mắt của anh nhắm lại, và những ký ức về Lâm Tiêu như một cuốn phim quay chậm, hiện lên từng khung cảnh. Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp cậu, chỉ là một cậu bé 19 tuổi, hiền lành và thanh thoát, bước vào cửa tiệm tạp hoá của mẹ cậu. Mái tóc dài mượt mà, đôi mắt trong sáng như một viên ngọc trai, thân hình mảnh mai nhưng đầy sức sống, không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp. Lâm Tiêu như một đóa sen nở trong mùa xuân, đẹp đẽ và thuần khiết, nhưng cũng mong manh như chính tình yêu của họ.
Thẩm Dịch nhớ rõ khoảnh khắc ấy – khi anh bước vào tiệm tạp hóa và vô tình nhìn thấy Lâm Tiêu đang đứng bên kệ hàng. Ánh sáng chiếu vào cậu, khiến khuôn mặt cậu như rạng ngời, nhưng lại lướt qua trái tim anh như một vết cắt nhẹ nhàng, khó có thể quên. Đúng lúc đó, tim anh đập thắt lại một nhịp. Một cảm giác lạ lẫm bao phủ anh, như thể tình yêu của đời anh đã đến.
"Tiêu Tiêu..." Anh thầm gọi tên cậu trong lòng, không thể dừng lại. Chỉ một cái nhìn ấy, đã khiến trái tim anh không còn chỗ cho ai khác. Và cậu, trong ánh mắt ấy, dường như cũng cảm nhận được một điều gì đó, một sức hút mãnh liệt, dù không thể hiểu hết.
Nhưng tất cả những điều đó giờ đây đã trở thành quá khứ. Những ký ức về cậu, về tình yêu họ từng có, giờ đây chỉ còn lại trong ký ức của anh, không thể chạm vào. Biển, với làn sóng vỗ về, chỉ còn lại Thẩm Dịch và hình bóng Lâm Tiêu mờ nhạt trong lòng anh, như một giấc mơ mà anh không bao giờ muốn tỉnh dậy.
Ánh sáng mặt trời dần lên, và một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như một lời chào tạm biệt cuối cùng của biển cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com