Chap 48-ba mẹ chồng
Nếu như Thẩm Dịch là đại diện cho loại người "nghe vợ thở ra một tiếng là chi một triệu đô", thì cha mẹ chồng của Lâm Tiêu – tức vợ chồng Thẩm Trường Phong và Diệp Tố Lâm – chính là định nghĩa của "bỏ tiền vì sự thanh tao, chi tiêu không vì mục đích mà vì khí chất."
Không ai thật sự biết tài sản ròng của họ là bao nhiêu. Chỉ biết rằng, khi ngân hàng Thụy Sĩ muốn kiểm tra danh sách khách hàng "có khả năng mua cả ngân hàng", tên của hai vị đó nằm trong ba người đầu tiên.
⸻
Buổi sáng bình thường tại biệt thự chính nhà họ Thẩm.
Lâm Tiêu đang ăn cháo yến mạch nấu bằng nước suối ở dãy Alps (hàng đóng chai, vận chuyển riêng bằng máy bay lạnh). Bé Thẩm Hạo thì dùng thìa bạc khuấy sữa hạt macadamia Úc, hỏi:
"Mẹ ơi, ông bà nội đâu?"
Thì tiếng giày cao gót vang lên từ sảnh chính.
Diệp Tố Lâm – nhà sáng lập thương hiệu trang sức cao cấp LANÉA, nữ vương giới kim hoàn, mặc váy Chanel giới hạn (phiên bản mà chính Chanel cũng chỉ thấy trong bản thiết kế gốc), mang kính râm đính kim cương hồng, tiến vào như một cơn gió mùa xuân... có mùi nước hoa Baccarat Rouge 540 bản Imperial.
Bà cởi áo khoác lông chồn, tiện tay vứt lên sofa giá 1,2 tỷ, rồi cười:
"Sáng nay mẹ đi mua cá."
Lâm Tiêu: "Cá gì mà... sang vậy?"
"Mẹ ghé biển Iceland."
"...Mẹ bay sang Iceland để mua cá?"
"Ừ, tiện đi spa băng tuyết luôn. Da mặt dạo này hơi khô."
⸻
Còn Thẩm Trường Phong – người từng làm điêu đứng giới tài chính quốc tế – giờ đã về hưu, chuyên tâm với thú vui sưu tầm... gỗ.
Nhưng không phải gỗ thường. Là gỗ trầm ngàn năm, gỗ tử đàn cổ, gỗ mun hóa thạch từ châu Phi. Bộ ấm trà ông dùng là làm từ sừng tê giác trắng cổ, đã được chứng minh là không còn tồn tại trong tự nhiên từ 300 năm trước.
Một chiếc ghế ngồi ngắm trăng của ông từng được bảo hiểm bởi Lloyd's of London – vì riêng cái tựa lưng đã có giá bằng ba căn biệt thự tại Beverly Hills.
⸻
Một lần, Lâm Tiêu trêu mẹ chồng:
"Mẹ à, con thấy cái ghế massage của mẹ hơi cũ rồi đấy ạ."
Ngày hôm sau, biệt thự có thêm một phòng riêng tên là "Phòng thư giãn tổng hợp". Diện tích: 240m². Trang bị:
– Ghế massage có trí tuệ nhân tạo, biết đo chỉ số stress qua sóng não.
– Tường kính tự điều chỉnh ánh sáng theo tâm trạng.
– Hệ thống khuếch tán tinh dầu nhập từ núi Phú Sĩ, chỉ hoạt động nếu chủ nhân thở dài.
Lâm Tiêu hỏi:
"Mẹ làm chi cầu kỳ vậy?"
Diệp Tố Lâm ung dung nhấp trà hoa kim ngân:
"Con dâu mẹ nói một câu, mẹ làm nguyên một phòng. Đó gọi là tôn trọng thẩm mỹ hậu bối."
⸻
Trong một buổi tiệc trà chiều tại nhà.
Thẩm Nguyệt được mời uống trà với ông bà nội. Trà dùng là loại long tĩnh Hoàng Gia, hái bằng tay của nghệ nhân từng phục vụ hoàng thất Trung Quốc. Bánh ngọt đặt từ Pháp, vận chuyển bằng khoang lạnh riêng, người giao hàng mặc tuxedo.
Thẩm Nguyệt cắn một miếng macaron, nghiêng đầu hỏi bà nội:
"Nội ơi, bộ đồ này nội mới mua hả?"
Diệp Tố Lâm mỉm cười:
"À, không. Là người ta mang đến, năn nỉ nội thử dùm."
Thẩm Trường Phong gấp tờ báo tài chính lại, thêm vào:
"Đợt trước nội con nói Paris lạnh, nội mua nguyên căn penthouse bên đó. Có cả lò sưởi đốt gỗ thật, không giống mấy loại giả lửa đâu."
Lâm Tiêu ngồi kế bên, tay khựng lại giữa chừng.
"Con chỉ nói một câu trong cuộc gọi lúc đang ở sân bay..."
Thẩm Trường Phong ung dung rót trà:
"Nhà này có ba không có gì ngoài... điều kiện. Với lại, mua nhà xong rồi, không lẽ để trống? Nên mẹ con gọi người đến dọn, sửa, đặt đồ nội thất – loại Italy cổ – trong đêm."
⸻
Một hôm khác, gia đình đi chơi dã ngoại.
Lâm Tiêu bảo: "Trời đẹp quá, ước gì có bãi cỏ rộng để chơi thả diều."
Tuần sau, nhận được một tập hồ sơ:
– Một cánh đồng hoa oải hương tại Provence.
– Mua lại.
– Đổi tên thành "Thảo nguyên Tiêu Dịch".
– Có hệ thống phát nhạc cổ điển ẩn dưới đất.
– Có robot dọn phân côn trùng hoạt động 24/24.
⸻
Lâm Tiêu từng nói đùa:
"Nếu một ngày tôi nói thích mặt trăng, chắc ba mẹ chồng cũng nghĩ cách xin giấy phép không gian."
Câu nói ấy sau đó bị Thẩm Hạo ghi vào nhật ký.
Và đến tuần kế, có người từ Cơ quan Không gian châu Âu gọi điện hỏi...
"Có thật là ông Thẩm đang thương lượng để mua vệ tinh trạm quan sát Mặt Trăng?"
⸻
Nhà họ Thẩm không quan niệm tiền là để tích trữ. Họ quan niệm: tiền là công cụ để biến mọi thứ đẹp đẽ mà người thân mình muốn... thành hiện thực.
Một bữa cơm gia đình ở đây có thể đơn giản – cháo trắng, rau luộc. Nhưng cái nồi nấu cháo là loại sứ ngọc Nhật Bản nung 3 năm, cái đũa gắp rau là gỗ lê đỏ làm thủ công. Họ không phô trương, chỉ là... phô trương nó thành bản năng rồi.
⸻
Lâm Tiêu kết luận với trợ lý trong một lần đi quay show:
"Ba mẹ chồng tôi không có thói quen khoe của. Họ chỉ có thói quen... khiến người khác không biết làm sao để không trầm trồ."
"Còn tôi..."
"Chỉ là người hưởng thụ đầy bị động của một đế chế tài chính mang tên: Gia đình Thẩm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com