Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Quá khứ hé lộ - bức thư trong hòm gỗ

Hôm nay, ông nội tỉnh lại.
Cô mừng rỡ nắm lấy tay ông, nước mắt rưng rưng.

“Ông ơi… ông làm con sợ lắm...”

“Sao mà ông chịu để con thấy ông yếu như vậy chứ…”

Ông nội không nói gì, chỉ đưa tay xoa tóc cô.
Một lúc sau, ông thì thầm:

“Dao Dao à... trong nhà mình, có cái hòm gỗ... chỗ dưới gầm giường cũ...
Con hãy mở ra… rồi sẽ biết…”

---

Căn phòng cũ. Hòm gỗ cũ. Ổ khoá hoen rỉ.

Cô cạy nắp ra.
Bên trong là một ít ảnh cũ, một sợi dây chuyền bạc, và... một lá thư.

Lá thư đã ngả vàng, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Bên ngoài ghi:

“Gửi Dao Dao – nếu con đọc được điều này, nghĩa là ba mẹ đã không thể trở về.”

---

Cô mở thư. Tay run nhẹ. Mắt bắt đầu nhòe đi.

“Dao Dao của ba mẹ…
Nếu con lớn lên mà không có ba mẹ bên cạnh, xin con đừng trách.
Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của con, cũng là ngày chúng ta phải rời đi vội vã.

Ba con… đã phát hiện một chuyện không nên biết.
Một bí mật liên quan đến Viên gia… tập đoàn Viên thị…”

Cô chết lặng.

“Nếu con gặp được người tên là Viên Dạ Hàn…
Xin hãy tha thứ cho cậu ấy, nếu cậu ấy vô tình mang đến tổn thương cho con.

Và cũng xin con đừng ghét… nếu một ngày con biết rằng —
Cha của cậu ấy… là người đã khiến ba con ra đi.”

---

📍 Ngoài trời bắt đầu mưa.
Cô ngồi bệt dưới sàn nhà.
Bức thư rơi khỏi tay.

“Viên Dạ Hàn…
Là con của người đã… khiến ba mẹ mình… chết?”

Cả thế giới như vỡ tan lần nữa.

---

Đúng lúc đó, Viên Dạ Hàn bước vào nhà, mang theo một hộp thuốc bổ cho ông.
Anh thấy cô ngồi đó, ánh mắt trống rỗng.

“Nhược Dao… em sao vậy?”

“Anh biết chuyện giữa hai gia đình không?” – giọng cô run, không còn lạnh cũng chẳng còn mạnh mẽ.

“Chuyện gì…?” – anh sững lại.

Cô nắm chặt bức thư, đưa cho anh:

“Anh đọc đi.
Rồi… anh sẽ biết lý do… tại sao em không thể yêu anh được.”

---

[Kết thúc chương], là khoảnh khắc cô rời khỏi căn nhà, không nhìn anh.
Còn Viên Dạ Hàn… đứng chết lặng giữa căn phòng gỗ cũ,
tay run khi cầm bức thư có tên người con gái anh thương…

“Là lỗi của tôi sao...?
Hay là định mệnh… chưa bao giờ muốn tôi được ở cạnh cô ấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com