Chương 82 - Tựa vào em, phía sau ánh sáng
Một tuần sau khi phiên tòa kết thúc
Tống Nhược Dao rời khỏi thành phố lớn, âm thầm về lại căn nhà nhỏ cũ – nơi ông nội từng sống.
Không ai biết cô rời đi. Cô chỉ để lại đúng một câu với Giai Niên:
“Tớ cần một khoảng lặng. Đừng nói với ai cả… kể cả anh ấy.”
---
Căn nhà nhỏ, ban mai nhẹ rơi
Dao Dao mặc chiếc áo len cũ màu trắng, tay cầm bình trà gốm, ngồi trước hiên gỗ.
Cô đã đọc lại hết mọi hồ sơ. Về phiên tòa. Về Viên gia. Về những lá thư mẹ để lại.
“Con đã làm được rồi… mẹ à.”
Bên trong, giọng nói của Giai Niên vang lên nhẹ nhàng:
“Nếu tớ không báo cho anh ấy biết cậu đang ở đâu… thì anh ấy sẽ trách tớ mất.”
Dao Dao khẽ lắc đầu, môi cong lên nhẹ:
“Không sao. Nếu là anh ấy… thì anh ấy sẽ hiểu.”
---
[Cảnh chuyển] – tại Viên thị
Dạ Hàn ngồi trong phòng làm việc, ánh sáng hắt qua vai, chiếu lên tờ đơn từ chức vẫn chưa ký.
Anh đã trao lại phần lớn quyền điều hành, nhưng tờ giấy này… anh vẫn chưa dứt khoát.
Thư ký gõ cửa, đưa vào một bức thư đơn giản – nét chữ là của Giai Niên.
“Cô ấy đang ổn.
Nhưng tôi nghĩ… người khiến cô ấy thật sự bình yên, không phải tôi.”
Chỉ vài dòng. Nhưng Dạ Hàn đã đứng dậy ngay sau đó.
---
Buổi chiều – căn nhà nhỏ giữa rừng cây
Dao Dao đang tưới nước cho mấy chậu hoa hồng trắng, thì giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên phía sau:
“Em không cần trốn đâu.”
Cô giật mình quay lại.
Anh đứng đó – với ánh mắt dịu dàng hơn bất kỳ buổi hoàng hôn nào.
“Em chỉ muốn… hiểu rõ cảm xúc của chính mình.
Trước khi bước tiếp với ai đó.”
Dạ Hàn không đáp, chỉ bước tới gần hơn, khẽ chạm lên vai cô:
“Anh không cần câu trả lời ngay.
Chỉ cần biết… anh vẫn luôn ở phía sau em, từ lúc bắt đầu.”
---
Tối hôm đó – trong căn bếp nhỏ
Giai Niên và Tự Dương đến muộn.
Họ mang theo thức ăn, rượu vang, và không khí nhẹ nhõm sau bao tháng căng thẳng.
“Mọi thứ kết thúc rồi ha…” – Giai Niên nói, rót trà cho Dao Dao.
“Không. Mọi thứ chỉ vừa bắt đầu.” – Dao Dao cười, mắt ánh lên niềm an tĩnh.
Tự Dương nhìn qua Giai Niên, nhỏ giọng:
“Tôi nghĩ… chúng ta nợ bản thân mình một cơ hội.”
Giai Niên không nhìn lại, chỉ gật đầu.
Và lần đầu tiên, cô để yên tay mình trong tay anh.
---
[Cảnh cuối] – Dao Dao & Dạ Hàn, bên bờ suối nhỏ sau nhà
“Em từng nghĩ, ánh sáng phải rực rỡ, phải chói mắt mới là ánh sáng.” – cô thì thầm.
“Nhưng sau tất cả… em nhận ra, ánh sáng đôi khi chỉ là một người – im lặng đứng cạnh em, không rời.”
Dạ Hàn mỉm cười, vòng tay qua vai cô, để cả hai cùng dựa vào nhau trong lặng thinh:
“Vậy thì để anh làm ánh sáng đó… dù không rực rỡ, cũng đủ ấm áp cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com