2. Tạm biệt Chiết Giang!
Kim Tại Hưởng lái xe quay trở về nhà, anh vẫn chưa nguôi cơn giận dù cơn gió mùa thu se mát có cố gắng vỗ về như thế nào. Anh vào trong nhà đóng sầm cửa lại, rũ bỏ những thứ nặng trĩu trên người xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi thay bằng một bộ quần áo thoải mái hơn. Hành lí đã được thu xếp để sẵn trong phòng khách, những giáo trình và tài liệu còn nằm ngổn ngang trên bàn. Tại Hưởng chồng chúng lại ngay ngắn mang theo. Xong xuôi, anh ngồi phịch xuống ghế sofa, bật TV lên. Chương trình lúc đó đang phát một buổi hoà nhạc của nhà hát lớn Seoul, anh cũng có chút yêu thích nghệ thuật nên không vội chuyển kênh mà để yên đấy. Tiết mục trình tấu piano và dàn hợp xướng trang hoàng lộng lẫy, một bản giao hưởng cao vút và choáng ngợp. Anh đặc biệt chú ý đến cô gái đang ngồi chơi dương cầm, có gì đó ở cô gái khiến anh thấy lạ lùng, cô đàn nhưng mắt chỉ nhìn về phía trước, vốn là một bác sĩ chuyên khoa, anh có linh cảm đôi mắt của cô gái có vấn đề, lúc camera chuyển đến phía cô, anh mới bàng hoàng nhận ra đó là một cô gái mù, con ngươi cô rất đẹp nhưng tiếc là chúng không buồn động đậy.
- Ôi!
Tại Hưởng khẽ than thở, anh tự nhiên thấy tiếc nuối thay cho cô, nhưng ông trời lại phú cho cô một tài năng đáng kinh ngạc, kinh ngạc hơn nữa vì hoàn cảnh bất thường mà cô lại mạnh mẽ giỏi giang. Kết thúc bản giao hưởng, cô gái ấy sẽ một mình độc tấu dương cầm.
" Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tiết mục vừa rồi của nhà hát chúng tôi. Và tiếp theo, nghệ sĩ dương cầm- cô Kim Trí Tú sẽ trình diễn một bản độc tấu của mình. Mời cô."
Tại Hưởng quan sát đôi bàn tay run run của cô gái đang mò mẫn tìm chiếc micro, người quản lí đã giúp cô chỉnh cái mic cho thật gần, ngay lúc đó trái tim của anh suýt va vào lồng ngực khi nụ cười ngọt ngào cùng giọng nói dịu dàng của cô gái cất lên, cô ấy chắc hẳn cũng có thể hát.
" Cảm ơn mọi người đã đến buổi hoà nhạc hôm nay, vừa rồi nếu có gì sai sót xin hãy bỏ qua. Tiếp theo, tôi xin trình bày một đoạn độc tấu piano mà tôi rất yêu thích. Các vị còn nhớ bộ phim Trái tim mùa thu chứ ạ?"
Ngay lúc đó cả khán phòng ồ lên, và cô bắt đầu đệm những nốt nhạc đầu tiên. Giai điệu bài hát này thật quen thuộc, hình như là ost của bộ phim ấy, anh có nhớ nó được sản xuất vào những năm 2000. Rất lâu rồi. Kim Trí Tú cất cao giọng hát.
" Làm ơn đừng bỏ em mà đi.
Hãy nhìn vào mắt em này
Cả thế giới đang bao phủ một màu tuyết trắng. Có phải anh đã quên lời hứa đã từng?
Tại sao anh lại muốn rời xa em? Có phải với anh điều đó thật dễ dàng?
Nhưng với em...như thế lại quá khó khăn.
Từ khi bắt đầu, chúng ta đã có một tình yêu không nên có.
Nước mắt em hoà lẫn trong lời van xin khiến em không thể mong đợi nơi anh.
Biến mất khỏi cuộc sống của em ư? Anh đừng như thế mà. Anh chính là ánh sáng của em.
Nếu anh đi, anh sẽ mang theo cả thế giới của em, mọi thứ làm sao mà tan biến.
Em muốn được sống, trong tình yêu của anh."
Cứ như thế, theo tiếng nhạc, theo giọng hát, nỗi nặng nề trong lòng Kim Tại Hưởng cứ dần tan ra, anh trút tiếng thở dài, hai mắt từ từ nhắm lại.
____________________________________________
Sáng hôm sau, Tại Hưởng thức dậy thực sớm. Tinh thần không còn uể oải như anh đã nghĩ, một cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng phủ lấy tâm trí anh. Anh vươn vai, uốn mình cho đỡ mỏi rồi nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Khoảng 9h thì chuyến bay mới xuất phát nên anh vẫn còn khá nhiều thời gian. Tại Hưởng xuống bếp tự tay làm đồ ăn, vừa nhâm nhi li cà phê buổi sáng thơm phức.
Kim Tại Hưởng đến tu viện một tiếng sau đó, mang theo tất cả hành lí bỏ vào cốp xe để tiện thể đến luôn sân bay. Anh đỗ xe trước cổng, cuốc bộ vào trong, sáng sớm, tu viện trong lành và ngân nga kinh thánh. Các sư cô đi đi lại lại xung quanh, có người nhận ra anh cũng gật đầu chào. Kim Tại Hưởng lớn lên ở đây, cha mẹ là ai cũng hoàn toàn không biết, các sư cô nuôi dưỡng anh nên người và họ không hề ép buộc anh theo đạo giáo, họ để anh đi trên con đường anh muốn, họ để anh thực hiện ước mơ. Sau khi có tấm bằng bác sĩ, Tại Hưởng cũng nhiều lần về tu việ khám và chữa bệnh miễn phí, còn có các đồng nghiệp chuyên khoa khác ủng hộ anh cùng anh khám từ thiện. Đối với mọi người Tại Hưởng như một ân nhân.
- Hưởng!
Anh giật mình quay lưng lại, tiếng gọi quen thuộc từ sau khiến anh vui vẻ mỉm cười chạy đến hệt như thuở anh còn nhỏ. Nữ tu sĩ Châu Tước- người đã cưu mang và nuôi dạy anh khôn lớn, bà luôn luôn nhớ anh, mỗi lần anh quay về đều nhận ra anh. Tại Hưởng nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà, xoa xoa:
- Mẹ vẫn khoẻ chứ ạ?
- Ta khoẻ. Lâu rồi không thấy con. Con dạo này thế nào?
- Xin lỗi mẹ, con quá bận, hôm nay mới đến thăm mẹ được.
Bà vỗ về mu bàn tay anh:
- Không sao, nghề nghiệp con như thế nào ta biết. Vào trong đi!
- Vâng!
Kim Tại Hưởng nối gót đi theo bà vào phòng, bà rót cho anh một ly trà hoa cúc thanh mát mà anh yêu thích rồi mới hỏi chuyện anh:
- Hôm nay con không đến bệnh viện sao?
Tại Hưởng đáp:
- Mẹ, hôm nay con đến để tạm biệt mẹ. Con chuyển công tác đến Bắc Kinh rồi.
Nữ tu sĩ nghe anh nói vậy mừng rỡ ôm vai anh:
- Thật sao? Con được chuyển đến thủ đô sao? Giỏi, giỏi lắm!
Anh gật đầu:
- Vâng, nhưng con sẽ rất nhớ mọi người.
Bà cười hiền hoà, vuốt ve mái tóc anh:
- Ta cũng vậy. ai cũng vậy. Nhưng đó là cơ hội tốt của con. Sự nghiệp sẽ thăng tiến.
Tại Hưởng nắm lấy tay bà dặn dò:
- Mẹ ở lại nhớ phải giữ gìn sức khỏe, có thời gian con nhất định sẽ về thăm.
-Được rồi mà. Mấy giờ con đi.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời:
-9h là bay.
-Còn một tiếng nữa. Con đi đi là vừa.
Tại Hưởng luyến tiếc nhìn nơi này thêm một lần rồi mới đứng dậy. Nữ tu sĩ tiễn anh ra cổng, căn dặn anh vài điều rồi vẫy tay chào anh. Bà gọi với theo:
-Hưởng, cũng đã ba mươi rồi đấy. Lo mà xây đắp gia đình.
-Vâng, tạm biệt mẹ!
Chiếc xe hơi màu đen chầm chậm lăn bánh, sau đó mất hẳn giữa biển người.
Kim Tại Hưởng bước chân vào cánh cửa cuối cùng của sân bay ngay khi nghe thấy tiếng thông báo giờ máy bay cất cánh. Anh xách theo hành lí đầy ắp quay đầu nhìn Chiết Giang với ba mươi năm gắn bó nay đành rời xa. Mỉm cười, anh thì thầm:
-Tạm biệt Chiết Giang! Tạm biệt tất cả!
Lúc đã yên vị trên ghế ngồi, điện thoại của anh hiện lên rất nhiều tin nhắn của đồng nghiệp. Mọi người nhắn tin chào anh, cũng có người xin lỗi vì không thể đến tiễn anh đi. Anh đều vui vẻ reply lại, mười lăm phút nữa mới cần tắt hết các thiết bị điện tử nên anh tranh thủ chút thời gian.
Tần Hạo Nhiên cũng nhắn cho anh, đại loại là chúc anh thượng lộ bình an, sự nghiệp sau này thành đạt. Còn có nói thêm với anh về tình trạng của Phong Trang sáng nay, có điều cái này khiến Tại Hưởng hơi khó chịu. Qua lời kể của Hạo Nhiên, số là sáng nay Phong Trang đến phòng tìm anh nhưng không thấy, cô ngồi đợi anh rất lâu mới hỏi đồng nghiệp được biết anh đã ra sân bay, chuyến bay cất cánh lúc 9h mà lúc đó ở bệnh viện đã là 9h05, Phong Trang kích động gào thét, không chịu tin, đi kiếm anh khắp bệnh viện, còn lên phòng Viện trưởng Phong đòi sống chết, đòi bố ra lệnh cho Tại Hưởng quay về. Nhưng công văn là của Bộ Y tế ông ấy làm sao có thể cưỡng lại làm trái, nói chung là Phong Trang đã làm cả bệnh viện rối tung lên. Tại Hưởng đau đầu đọc tin nhắn của Tần Hạo Nhiên, anh biết ngay sẽ có chuyện mà, tính khí cô ấy trẻ con như thế không dễ gì bằng lòng. Sau đó, là hàng loạt tin nhắn của Phong Trang gửi đến, một lần mười mấy tin, đã vậy còn nhắn không ngừng, anh đọc qua định sẽ reply lại cho cô nhưng tiếp viên đã thông báo đề nghị tắt hết các thiết bị nên anh đành để đấy, thôi thì đến Bắc Kinh sẽ nhắn lại sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com