ÁNH NẮNG [1]
Những buổi chiều ấm áp tại quán cà phê ấy dường như đã trở thành một phần của cuộc sống Dunk. Mỗi ngày, anh lại đến đây, ngồi tại góc quen thuộc, tay nâng ly cà phê đen, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc dòng suy nghĩ cứ miên man trôi. Mọi thứ trong cuộc sống anh đều rất yên bình, trừ Joong.
Joong, chàng trai mà Dunk đã luôn cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ từ lần gặp đầu tiên. Anh là người mà Dunk không thể quên được, và đó cũng chính là người đã khiến trái tim anh loạn nhịp mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy. Mặc dù Dunk luôn cố gắng kiềm chế, nhưng Joong đã xâm chiếm tâm trí anh như một cơn gió, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.
Nhưng Dunk lại không thể ngờ rằng, điều mà anh tưởng sẽ là một câu chuyện tình yêu đẹp lại hóa ra lại là một vở kịch của sự phản bội.
Joong không giống những gì Dunk nghĩ. Anh không phải là người mà Dunk tưởng mình có thể tin tưởng. Sau nhiều tuần hẹn hò và chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào, Dunk bắt đầu nhận ra những điều mơ hồ trong hành động của Joong. Những lúc Joong vắng mặt, những cuộc gọi không được trả lời, những tin nhắn không được hồi đáp. Dunk cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Rồi một ngày, khi Dunk bất ngờ tìm đến căn hộ của Joong, anh đã bắt gặp cảnh tượng không thể nào quên. Joong đang cười đùa, thân mật với một người khác, ánh mắt họ trao nhau đầy mật ngọt. Dunk đứng sững lại, trái tim anh như ngừng đập trong một giây.
“Joong…” Dunk lắp bắp, không tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Joong quay lại, khuôn mặt anh thoáng sự ngạc nhiên, nhưng chỉ trong tích tắc, anh lấy lại vẻ bình tĩnh. “Dunk, anh… anh không hiểu…”
“Không hiểu? Anh nói vậy là sao? Tại sao lại làm vậy?” Dunk hỏi, giọng anh trầm xuống, đầy tổn thương.
Joong không nói gì, chỉ cúi đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi căn hộ, để lại Dunk đứng đó với nỗi đau không thể lý giải. Mọi thứ dường như sụp đổ. Những giấc mơ, những hy vọng về tình yêu mà Dunk từng dành cho Joong giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ không thể hàn gắn.
---
Sau sự kiện đó, Dunk không còn gặp Joong nữa. Anh tránh mặt, tránh mọi thứ liên quan đến anh, dường như đang tự dằn vặt bản thân vì đã quá dễ dàng tin tưởng vào người mình yêu. Mỗi khi nghĩ đến Joong, một nỗi đau nhói lên trong tim Dunk, giống như một vết thương chưa lành. Tất cả mọi thứ đều khiến anh cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng.
Dunk bắt đầu thay đổi, anh trở nên lạnh lùng và xa cách hơn với mọi người, những buổi chiều yên bình ở quán cà phê không còn nữa. Dunk không muốn đối diện với những ký ức đẹp đẽ với Joong. Anh không thể hiểu tại sao Joong lại phản bội mình như vậy. Anh tự hỏi liệu anh có thực sự hiểu rõ về người mà mình đã yêu không.
Nhưng rồi, một tháng sau, Joong đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Dunk. Anh đứng đó, vẻ mặt buồn bã, nhưng ánh mắt anh đầy khổ sở và hối hận.
“Dunk…” Joong bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng như một lời cầu xin. “Anh xin lỗi. Anh biết mình đã sai. Nhưng anh không thể sống thiếu em.”
Dunk nhìn Joong, lòng anh đau nhói. Anh muốn ghét Joong, nhưng trái tim anh lại không thể từ chối tình cảm mình dành cho anh. “Em không thể tiếp tục với anh được nữa, Joong. Anh đã làm tổn thương em quá sâu rồi.”
Joong bước lại gần, tay anh đưa ra như muốn nắm lấy tay Dunk. “Anh hiểu. Anh biết anh đã làm sai. Nhưng nếu em cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh có thể thay đổi. Anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa.”
Dunk đứng lặng, mắt anh nhìn xuống tay Joong đang vươn ra, rồi lại ngước lên nhìn khuôn mặt thành khẩn của anh. Nhưng trong lòng Dunk vẫn còn nhiều nghi ngờ. Anh không thể đơn giản tha thứ cho những gì Joong đã làm. Tuy nhiên, anh không thể phủ nhận rằng một phần trong trái tim mình vẫn còn yêu Joong.
“Em cần thời gian,” Dunk nói, giọng anh nhẹ như gió. “Nếu anh thực sự muốn quay lại, anh phải chứng minh rằng anh xứng đáng.”
Joong gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại Dunk đứng đó với một tâm trạng bối rối.
---
Thời gian trôi qua, Dunk không thể quên đi những lời hứa hẹn của Joong. Anh đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm và chân thành của Joong đã làm xao động trái tim anh một lần nữa. Mỗi lần Joong xuất hiện trước cửa nhà Dunk, anh đều mang theo một bó hoa, một món quà nhỏ, những lời xin lỗi, và những cử chỉ ân cần. Mỗi lần, Dunk lại cảm nhận được tình cảm chân thành trong hành động của Joong.
Một buổi tối, khi Dunk đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm, Joong lại đến. Anh không mang theo hoa, không mang theo quà, chỉ đơn giản là đứng trước cửa và nhìn Dunk với đôi mắt đầy hy vọng.
“Dunk, anh biết em vẫn còn tổn thương. Anh không thể xóa bỏ những gì đã xảy ra, nhưng anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy bị phản bội một lần nữa. Anh sẽ luôn ở đây, bên em, nếu em cho anh một cơ hội,” Joong nói, giọng anh tràn đầy sự chân thành.
Dunk quay lại, đôi mắt anh hơi ướt. Anh không nói gì, chỉ im lặng bước tới, đặt tay lên vai Joong. Và rồi, không cần thêm lời nào, Dunk tiến gần và hôn Joong.
Nụ hôn này không phải là sự tha thứ ngay lập tức, mà là một bước ngoặt. Là sự mở đầu của một hành trình chữa lành. Dunk biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đơn giản, nhưng anh cũng biết rằng anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Anh cần phải cho Joong một cơ hội, và cho chính mình một cơ hội để yêu thương lại.
---
Cuối cùng, Dunk và Joong đã tìm thấy lại được tình yêu, không phải là tình yêu hoàn hảo như trong mơ, mà là một tình yêu được xây dựng trên sự tha thứ và lòng chân thành. Họ cùng nhau bước đi, từng bước một, học cách yêu thương nhau, chấp nhận những sai lầm, và cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.
Tình yêu của họ đã trải qua những thử thách, nhưng chính những thử thách ấy đã làm tình yêu của họ thêm phần mạnh mẽ. Và rồi, họ tìm thấy ánh sáng trong những buổi chiều bình yên, bên nhau, như những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
___________
Một tuần sau nụ hôn đó, Dunk cảm thấy trái tim mình dần dần mở lòng trở lại, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn quên đi sự phản bội của Joong. Mặc dù mỗi ngày anh đều cố gắng tha thứ, nhưng những vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn. Dunk vẫn nhớ như in cảm giác của ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy Joong cười đùa với người khác, và cảm giác như trái tim mình vỡ vụn. Không có gì có thể xóa nhòa những cảm xúc đó, nhưng Dunk cũng không thể phủ nhận rằng anh vẫn yêu Joong.
Joong, tuy đã gây tổn thương cho Dunk, nhưng anh cũng không ngừng cố gắng để chứng minh tình yêu của mình. Mỗi buổi sáng, Dunk nhận được những tin nhắn ngọt ngào từ Joong, những lời chúc ngủ ngon vào mỗi tối, những món quà nhỏ mà Joong mang đến. Anh làm mọi thứ có thể để chứng minh rằng anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó. Tuy nhiên, Dunk không thể phủ nhận rằng mỗi hành động của Joong đều khiến trái tim anh loạn nhịp. Những kỷ niệm về sự phản bội vẫn còn đó, nhưng Dunk cũng nhận ra rằng những lời xin lỗi của Joong có ý nghĩa hơn những gì anh nghĩ.
Một ngày, Dunk quyết định gặp Joong. Anh không thể cứ mãi sống trong sự giằng xé của quá khứ. Họ gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc, nơi mà họ đã có những buổi trò chuyện dài, nơi tình yêu của họ từng bắt đầu.
Joong ngồi đối diện với Dunk, ánh mắt anh như luôn đầy lo lắng. “Dunk, anh hiểu nếu em vẫn chưa thể tha thứ cho anh. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẵn sàng chờ đợi, chờ đến khi em cảm thấy sẵn sàng.”
Dunk nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Joong. Anh không nói gì ngay lập tức, mà chỉ nhấp một ngụm cà phê. Cảm giác nóng hổi trong miệng khiến anh cảm thấy có chút yên bình, nhưng tâm trí anh lại vẫn không ngừng suy nghĩ. “Joong, em không thể quên được. Nhưng em không muốn sống trong hận thù. Em muốn chúng ta có thể tiếp tục, nhưng phải là một cách khác. Không phải chỉ để quên đi, mà là để chữa lành, để cả hai có thể tiến về phía trước.”
Joong nắm lấy tay Dunk, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng. “Anh sẽ kiên nhẫn, Dunk. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để em cảm thấy an toàn, để em biết rằng anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương lần nữa.”
Những lời nói ấy, tuy đơn giản nhưng chứa đựng rất nhiều sự chân thành, khiến trái tim Dunk lại một lần nữa rung động. Anh mỉm cười nhẹ, nhưng có chút chua xót trong lòng. “Anh biết không, đôi khi em không biết liệu mình có đủ sức để yêu anh lần nữa hay không. Nhưng em muốn thử. Em không muốn bỏ qua anh, và cũng không muốn sống trong sự hối tiếc. Em muốn cho anh một cơ hội, nhưng cũng cần thời gian để làm lành vết thương của chính mình.”
Joong khẽ gật đầu, đôi mắt anh sáng lên đầy cảm kích. “Anh sẽ đợi. Anh sẽ không vội vàng, Dunk. Em có thể yên tâm.”
---
Thời gian trôi qua, Dunk và Joong dần dần xây dựng lại mối quan hệ của mình. Họ không vội vàng, nhưng cũng không ngừng nỗ lực để tiến về phía trước. Những buổi tối cùng nhau đi dạo, những chuyến đi ngắn ngày hay những buổi cà phê trầm lặng không còn đơn thuần là những cuộc hẹn hò. Đó là những khoảnh khắc, những bước đi vững chắc mà cả hai cùng xây dựng, dù là bước đi chậm rãi.
Dunk nhận ra rằng tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, không chỉ là những cái ôm, những nụ hôn ngọt ngào. Tình yêu là sự kiên nhẫn, sự thấu hiểu và chấp nhận cả những sai lầm trong quá khứ. Dunk không thể phủ nhận rằng mình đã mở lòng hơn bao giờ hết, nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng tình yêu của họ sẽ phải được xây dựng từ những viên gạch nhỏ, từng bước một.
Một tháng sau, Dunk nhận ra rằng anh đã bắt đầu tha thứ cho Joong. Không phải là tha thứ cho những hành động đã qua, mà là tha thứ cho chính mình vì đã giữ mãi những tổn thương trong lòng. Anh bắt đầu yêu lại Joong, không phải là tình yêu như trước, mà là một tình yêu trưởng thành hơn, vững vàng hơn. Mỗi lần họ nhìn nhau, Dunk không còn cảm thấy sự đau đớn nữa. Thay vào đó, anh cảm thấy yên bình và hạnh phúc.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, Dunk bất ngờ ngẩng đầu lên và nói: “Joong, em cảm ơn anh vì đã kiên nhẫn. Vì đã không bỏ cuộc. Em không biết liệu chúng ta có thể trở lại như xưa không, nhưng em biết mình đã sẵn sàng thử.”
Joong quay sang nhìn Dunk, đôi mắt anh sáng lên, đầy tình cảm. “Anh yêu em, Dunk. Anh luôn yêu em và anh sẽ luôn yêu em. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường này, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ.”
Dunk nhìn vào ánh mắt Joong, cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại. Anh mỉm cười và kéo Joong vào một cái ôm thật chặt, như muốn nói rằng cuối cùng họ cũng đã tìm được đường về bên nhau.
______
Cuối cùng, tình yêu của Dunk và Joong đã trở lại, không phải là một tình yêu hoàn hảo như trong mơ, nhưng là một tình yêu chân thành, được xây dựng từ những gian truân và thử thách. Họ biết rằng tình yêu thật sự không phải là một con đường trải đầy hoa hồng, mà là một hành trình đầy thử thách, nơi cả hai phải luôn nỗ lực và chăm sóc nhau.
Với Dunk, anh không còn sợ hãi. Anh đã học được rằng tình yêu không bao giờ là điều dễ dàng, nhưng nếu cả hai cùng nhau nỗ lực, mọi thứ đều có thể được chữa lành. Và với Joong, anh biết rằng tình yêu của họ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì cả hai đã cùng vượt qua những khó khăn và tìm thấy lại nhau.
Cuối cùng, Dunk và Joong đã tìm thấy hạnh phúc, không phải là hạnh phúc ngọt ngào ngay từ đầu, mà là hạnh phúc đến từ sự chân thành, sự tha thứ và tình yêu vững bền. Họ bước đi bên nhau, tay trong tay, hướng về một tương lai tươi sáng và đầy hy vọng.
Tình yêu của họ đã trưởng thành, và cuối cùng, họ đã tìm thấy ánh sáng trong những tháng ngày tối tăm.
_____
Thời gian trôi qua, những vết thương năm xưa giờ đây đã được thay thế bằng sự bình yên và tin tưởng. Tình yêu của Dunk và Joong không còn những ngờ vực, những tổn thương như trước, mà là sự trưởng thành, là sự cam kết từ hai trái tim đã từng lạc lối nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy nhau.
Một ngày cuối thu, Joong ngồi đối diện Dunk trong một nhà hàng nhỏ lãng mạn, dưới ánh đèn vàng ấm áp. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Dunk, ánh mắt chứa đầy sự chân thành như lần đầu họ hẹn hò.
“Dunk à,” Joong bắt đầu, giọng anh run nhẹ nhưng đầy kiên định, “Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Có những ngày tưởng chừng như không thể vượt qua, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn ở đây, vẫn bên nhau. Hôm nay… anh muốn hỏi em một điều.”
Dunk cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn. Ánh mắt anh dõi theo Joong, như đoán được điều sắp đến.
Joong đứng dậy, lấy từ trong túi áo một chiếc nhẫn bạc nhỏ đơn giản nhưng tinh tế. Anh quỳ xuống trước mặt Dunk, nơi cả không gian nhà hàng như ngừng lại.
“Dunk, em có đồng ý lấy anh, trở thành bạn đời của anh, cùng anh đi hết quãng đường còn lại không?”
Dunk đưa tay lên che miệng, những giọt nước mắt không kìm được đã rơi. Không phải vì bất ngờ, mà là vì niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng. Cuối cùng thì, người mà anh từng yêu thương, từng đau đớn, từng học cách tha thứ, nay lại nguyện gắn bó với mình mãi mãi.
“Em đồng ý, Joong. Em đồng ý.”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nhà hàng. Joong nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay Dunk, rồi đứng dậy ôm chầm lấy anh. Hơi ấm từ vòng tay Joong khiến Dunk cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Không còn sự bất an, không còn nỗi đau — chỉ còn lại tình yêu thuần khiết mà hai người đã cùng nhau xây dựng.
---
Ngày ký giấy kết hôn diễn ra trong một buổi sáng mùa đông se lạnh nhưng nắng vàng rực rỡ. Cả hai chọn một phòng đăng ký nhỏ, ấm cúng, nơi có thể chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này một cách giản dị nhưng trọn vẹn nhất.
Joong nắm tay Dunk thật chặt khi cả hai bước vào phòng đăng ký. Trong lòng mỗi người đều chứa đầy cảm xúc: hồi hộp, hạnh phúc, và một chút bồi hồi khi chuẩn bị chính thức trở thành gia đình của nhau.
Cán bộ hộ tịch mỉm cười ân cần, nhẹ nhàng đưa cho họ bản giấy đăng ký kết hôn. Trước mặt hai người là ô trống chờ đợi chữ ký của họ.
Joong là người ký đầu tiên. Anh cầm bút, tay hơi run lên nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Dunk — người đang đứng bên cạnh, nắm chặt tay anh như gửi vào đó sự vững tin. Khi mực vừa chạm vào giấy, Joong cảm giác như từng đường nét chữ đều nặng trĩu yêu thương, như thể anh đang ghi lên đó tất cả những tháng ngày hai người đã cùng nhau trải qua.
Tiếp theo là Dunk. Anh cầm bút, nhìn vào phần tên của mình. Mắt anh hơi nhòe đi vì xúc động, nhưng nét bút vẫn vững vàng. Dunk ký tên mình vào, như một lời cam kết thiêng liêng rằng: từ nay, bất cứ điều gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau gánh vác.
Khi cán bộ xác nhận hoàn tất thủ tục, Dunk nhìn sang Joong — người giờ đây không chỉ là người yêu, mà đã trở thành chồng của anh. Cả hai không cần nói gì thêm, chỉ siết tay nhau thật chặt.
Joong thì thầm bên tai Dunk: “Từ nay về sau, anh là của em, mãi mãi.”
Dunk khẽ mỉm cười, trái tim anh ấm áp như mặt trời giữa mùa đông lạnh giá.
---
Sau khi chính thức trở thành vợ chồng, cuộc sống chung của họ trôi qua với những tháng ngày yên bình nhưng cũng đầy ắp hạnh phúc. Mỗi sáng, Joong dậy sớm pha cà phê cho Dunk như một thói quen. Mỗi tối, họ nằm bên nhau, thủ thỉ những câu chuyện nhỏ trong ngày.
Thỉnh thoảng, Joong lại bất ngờ ôm lấy Dunk từ phía sau, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm:
“Em biết không, dù có chuyện gì xảy ra trong đời này, khoảnh khắc em tha thứ cho anh chính là điều anh biết mình không bao giờ có thể đánh mất em lần nữa.”
Dunk mỉm cười, tay anh đặt lên tay Joong, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.
“Và em cũng vậy, Joong à. Từ khi quyết định ở lại bên nhau, em chưa từng hối hận. Em biết… cuối cùng, anh chính là nhà của em.”
Họ tựa vào nhau dưới ánh đèn vàng trong căn hộ nhỏ, nơi có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, nơi hai tâm hồn từng tổn thương giờ đây đã tìm thấy bình yên.
Tình yêu của họ không hoàn hảo. Nhưng chính những vết nứt trong quá khứ đã khiến họ trân trọng nhau hơn, thương yêu nhau hơn — và rồi cùng nhau xây dựng một cuộc sống đầy ắp sự chân thành, dịu dàng và mãi mãi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com