Kill.....
Hello, ta đã viết truyện mới, mọi người đọc vui vẻ nhoa~~ đây chỉ là một Oneshot thui hà~
~Yuki~
o0o
Trong màn đêm, một chiếc bóng đang lao nhanh, không để lại bất cứ tiếng động gì. Thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không cần đoán, người đó là sát thủ...
Trăng tròn thật, nhìn như quả bóng, nhưng, trong thoáng chốc, mây đã che đi 1 phần, để lại 1 vầng trăng khuyết.
Đêm nay thật dài....
Đối với một người nào đó...
o0o
Cô thân là sát thủ, giết người là nhiệm vụ hàng đầu, máu đã vấy bẩn tâm hồn cô, tay vô tình dính máu, rửa mấy cũng không sạch được thứ máu tanh mùi này...
-An Tri, hãy tiêu diệt người tên Dương Phàm, hắn ta có thể khiến tổ chức của chúng ta bị hủy diệt. -Người đàn ông mắt lạnh như tiền nói.
-Vâng. -cô cúi đầu, ánh mắt vô hồn, cô mệt mỏi quá rồi... Cô đã giết quá nhiều người!
Cô chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, 18 tuổi...cái tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, nhưng đối với cô, nó là cái lúc đau đớn nhất, khi cô nhận rằng, cô thật ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao ư? Quá đơn giản, bởi vì cô giết người, ta cô đã nhúm máu!!!! Thật sự đã nhuộm cả bàn ta cái thứ màu đỏ tươi chết tiệt đáng nguyền rủ đó! Cô giết người không ghê tay, nhưng trong thâm tâm, cô rất sợ hãi.... Cô muốn thoát khỏi cái thế giới này, muốn chết đi! Nhưng....cô không làm được...
Cô đi thay đồ, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, đi dạo nơi lòng đường tấp nập. Trên màn kính cửa sổ đen, mang đến cho người ta cảm giác ghê sợ, đang có một ánh mắt xanh dõi theo hình bóng nhỏ bé kia khuất dần...
Người đàn ông đó tên Tử Phi, cứu mạng cô khi cô 8 tuổi, vô tình lọt vào một vụ thảm sát! Ánh mắt anh lúc đó không lạnh lẽo như bây giờ,...đôi mắt ấy đã từng chứa sự yêu thương...
RẦM...cô vô tình va phải một người, thân ảnh cao lớn, ánh nắng che đi khuôn mặt tuấn tú.
-Cô không sao chứ, tôi thật xin lỗi! -Người đó chìa tay ra, đỡ cô đứng dậy.
Cô nheo mắt, trước mặt cô chính là......................
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đoán xem! Dương Phàm! Chính anh ta! Người cô cần giết đang ở trước mặt cô! Nhìn kĩ thì anh ta khá là đẹp trai, mắt màu hổ phách, hiện lên vẻ tinh ranh lẫn qúy phái. Cao hơn cô một cái đầu, vận phục không đơn giản, nhìn bằng đầu gối cũng biết anh là người có địa vị xã hội "Yuki : đầu gối nhìn được sao -_-"
Nhưng....vẫn có một chút không bằng người đó.... Sức hút không như người đó...Ánh mắt không như người đó...Cử chỉ cũng không như người đó...
-Tôi không sao! -Cô nở nụ cười
-Tôi có thể tạ lỗi với em được không? Bằng cách mời em ăn một bữa. -Anh ta cười
Cô suy nghĩ, sau bữa ăn giết luôn anh ta cũng được, không lãng phí thời gian
-Được thôi, chúng ta đi.
Hai người thông thả đi đến nhà hàng, ăn uống, nói chuyện vui vẻ. Lúc ăn xong, anh đi cùng cô trên con đường hoang vắng. Cô định rút súng,nhưng....."Cạnh" tiếng chốt an toàn đã được mở. Chĩa thẳng ở trán cô, cây súng lạnh lẽo của Dương Phàm đang chĩa thẳng ở trán cô.
-Có lẽ, em muốn giết tôi chăng~ -Tiếng nói lạnh lẽo của Dương Phàm vang lên, nhưng cô không sợ, đã nhiều lần đối mặt với cái chết thì việc một cây súng chĩa vào đầu cũng không bằng.
-Đoán đúng rồi đấy! -Cô rút xuống ra chĩa thẳng vào thái dương của anh ta, chỉ cần cô nổ súng là Dương Phàm chết không nhắm mắt.
Mặt đối mặt, tính mạng đều đang bị đe dọa, bỗng, anh ta mỉm cười, một nụ cười lạnh gáy
-Tôi sẽ không giết em ngay đâu, em thật thú vị! -Dương Phàm biến mất trong thoáng chốc, để lại cô với sự hoang mang tột độ.
o0o
Cô về căn cứ, vào phòng làm việc, đối mặt với người đàn ông đó
-Ta nghe nói em đã để tên Dương Phàm chĩa súng vào mình, thân là một sát thủ, việc đó thật sự quá sơ suất! -Tử Phi nhấn mạnh chữ "sát thủ", giọng lạnh như kết băng.
-Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ sửa sai lầm tai hại của mình, không bao giờ lập lại n... -Cô chưa nói xong, giọng anh vang lên
-Còn có lần sau?
Cô cúi mình, giọng run rẩy nói :
-Thưa, không...không có lần sau đâu, nhất định không có lần sau, tôi xin thề bằng mạng sống này!
Cô không biết rằng, anh rời khỏi ghế, hiện đang đứng trước mặt cô. Cô ngước lên, ngạc nhiên khi anh đang đứng trước mặt mình. Lâu lắm rồi cô mới có thể nhìn rõ đôi mắt ấy, đôi mắt xanh không gì đẹp bằng nhưng,....sao nó lạnh lẽo thế này...
Bất chợt, Tử Phi cuối xuống, để miệng ngang lỗ tai cô :
-Đừng bao giờ lặp lại chuyện này, nếu không,....-Anh dừng lại, giọng lạnh như kết băng -Tôi không chắc em sẽ bảo toàn được mạng sống này.
An Tri run lên, người đàn ông này, chỉ một câu nói đã khiến cô cảm thấy sợ hãi, nếu là người bình thường chắc sẽ sợ đến rụng rời tay chân!
Mỗi ngày, cô đều cố gắng giết anh ta, tên Dương Phàm chết tiệt, nhưng đều bị anh ta phát giác! Có lẽ anh ta không lạnh lẽo như cô nghĩ, từng ngày qua tiếp xúc với anh ta, cô có thể cảm nhận được Dương Phàm là một người có trái tim ấm áp, tràn ngập ánh dương, khác với người đó, một trái tim như chứa đựng cả một bầu trời băng giá của mùa đông.
Cho đến một ngày,...
-Anh thích em! -tiếng Dương Phàm vang lên trước sự kinh ngạc của An Tri
-Xin lỗi...
Dương Phàm không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm, anh biết người cô thích, à không, người cô yêu là ai... Anh thật sự ghen tị khi hắn có được tình yêu của cô.
Từng ngày trôi qua, mọi thứ chỉ trong chớp mắt, cho đến một ngày....
-Tử Phi, tổ chức Black Rose tấn côn đến nơi rồi!!!!!!!
-Đi trước đi. -Anh lấy 2 cây súng trường M16 rồi chạy ra khỏi phòng tiếp chiến.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, âm thanh thật đáng sợ!!!! Bỗng, một tên địch bắn phát vào vai Tử Phi, máu văng tung tóe!!!! Anh ngã xuống, hơi thở mạnh hắt ra...
-Khốn khiếp....
-Ngươi chết đến nơi rồi! Haha!!!!!!!! -Hắn cười điên dại, mắt ánh lên tia nhìn chết chóc. Chĩa cây súng vào giữ trán Tử Phi, hắn lộ vẻ mặt cười như không :
-Bai bai, hẹn gặp lại~
ĐOÀNG!!!!!!! Viên đạn bay xuyên qua đầu tên Black Rose. Gương mặt hốt hoảng của An Tri dùng hiện ra, chỉ một chút nữa thôi,....cô đã thực sự.............mất anh...
-Sếp, ngài không sao chứ!?
-Ta không sao, để ý xung quanh đi!!!! -Tử Phi quát lên, tại sao cô lại ở đây!? Tính mạng cô có thể bị đe dọa!!!!!
Họ cầm súng lên nã thẳng vào nhiêu người, không quan tâm rằng họ đang bị bao phủ bởi một màu đỏ máu tươi!!!!
Đoàng!!!!...Viên đạn bay xuyên qua giữa tim An Tri, không thể nào, chuyện gì đang diễn ra!!?
Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra!!!!! Hình ảnh anh đang thấy trước mắt là gì chứ!!!!! Đây không phải sự thật!!!!
Thân ảnh nhỏ bé của cô ngã xuống nề đất lạnh lẽo, máu hòa vào hư vô...Tử Phi chạy đến nhanh chóng đỡ đầu cô dậy, ánh mắt hoang mang cực độ!!!!!
-An Tri, An Tri, tôi là sếp em, tôi ra lệnh cho em phải sống!!!!! -Anh gào lên đau khổ, làm ơn đừng đem cô ấy đi, làm ơn...
Đôi mắt trong veo của cô giờ đây đã mờ đục, không còn sức sống...
-Sếp, tôi xin...xin lỗi, tôi không thể tuân....lệnh ngài được nữa rồi... -Cô cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nếu đây là một giấc mơ, ai đó làm ơn kéo anh ra khỏi giấc mơ này đi....nếu đây là một giấc mơ, anh mong khi anh mở mắt dậy, cô vẫn sống...
Nhưng....đây là hiện thực...
-Đừng...làm ơn đừng ngủ, tôi xin em, tôi xin em...
An Tri thật sự rất muốn ngủ, cô buồn ngủ quá rồi...
-Tử Phi, em yêu anh... -Mắt cô nhắm lại, hơi thở dần nhẹ đi và biến mất...
Tử Phi mở to mắt, dòng nước mắt chảy ra không kiểm soát, ướt đẫm khuôn mặt cô...
-Anh cũng yêu em....
o0o
2 năm sau,...
Anh đi dưới phố với bó hoa trên tay, vẻ đẹp của anh hút hồn mọi cô gái nhìn thấy anh.
-Anh ấy đẹp trai quá, không biết có bồ chưa?
-Dáng người cao như người mẫu ấy!!!!
Anh lái xe đến một cánh đồng, đi nhanh đến một ngôi mộ, đặt bó hoa xuống.
-Lâu rồi không gặp em.
Vẫn là nụ cười ấy, nhưng cô không còn trên đời này nữa rồi, An Tri, cô thực sự đã đi xa...
-Anh nhớ em, Ngốc à!...
-The end-
o0o
Cám ơn vì đã đọc nhoa~ Vote cho ta nha!!!! IU nhìu lắm!!!!
~Yuki~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com