Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

85

_Anh định đi đâu vậy?-thấy anh đang cố ngồi dậy cậu nhìn anh hỏi

_Hôm qua baba nói hôm nay phạt tiếp mà..

_Ba chồng không có sức phạt anh đâu..-anh khó hiểu nhìn cậu.

_Sao em lại nói vậy?

_Tối hôm qua bá Lạc Hạ qua kiếm ba chồng, vừa hay lại biết chuyện của anh thế là ba chồng bị tội quản giáo không nghiêm rồi bị bá đánh quá trời luôn. Vậy mà tối hôm qua ba chồng vẫn cố đi qua thăm thằng con trai như anh, xem anh sốt như thế nào.- cậu càng nói anh càng thấy tội lỗi chồng chất.

_Rồi ba có sao không?

_Chắc cũng không ổn lắm..sáng em có đem cháo lên cho ba nhưng ba vẫn còn ngủ. Chắc vì đau quá.

_Anh phải đi xem baba như thế nào đã, em cứ nằm tiếp đi.-anh kéo nhẹ cái chăn đắp lên cho cậu, hôn vào má cậu một cái.

_Bảo bối nằm nhé.-cậu gật đầu, anh cố gượng người dậy rồi bước từng bước chậm chạp. Anh đứng trước cửa nhưng không dám gõ, tới khi baba ho lên vài tiếng lòng liền sốt ruột.

_Baba con vào được không ạ?

_Về phòng nghỉ ngơi đi.-ông nói vọng ra.

_Bé Dương thật sự biết sai, mong baba tha lỗi cho bé Dương. Baba cho bé Dương vào thăm baba một chút được không ạ?-ông có chút khó hiểu nhưng không đáp lại anh.

_........

Anh quỳ xuống trước cửa phòng của ông rồi nói lớn.

_Con biết lỗi con rất nặng, con sẽ quỳ ở đây đến khi nào baba tha lỗi cho con thì thôi ạ.-ông bực mình đang bận rộn giải quyết chuyện công ty mà nó còn hồ nháo ở đây nữa. Ông đi tới mở cửa ra.

_Mới sáng ra con tính qua kiếm chuyện với baba hả, hay hôm qua ăn đòn vẫn chưa đủ?-ông trầm mặt nhìn anh. 

_Vết thương ba sao rồi ạ?-anh nhìn ông lo lắng hỏi.

_Vết thương gì?

_Baba đừng giấu con, để con xem vết thương của baba.

_Còn mơ sảng đúng không? để baba đập thêm trận nữa cho hết mơ nha.- nhìn cái biểu hiện này thì chắc chắn rằng ông không bị gì rồi. Vậy hóa ra là vợ anh lừa anh hả.

_Dạ... vậy con xin phép về phòng.-anh hơi cay nha, vợ chiều riết sinh hư mới sáng đã chơi xỏ anh rồi. Anh về phòng mà lại không thấy vợ đâu liền có chút hoảng hốt, vì thâm tâm anh luôn sợ cậu sẽ rời bỏ anh.

_Bảo bối...bảo bối em ở đâu..-anh vừa gọi vừa đi tìm từng ngóc ngách trong phòng.

_Anh hứa không giận em sẽ xuất hiện..-cậu lên tiếng với tâm trạng đầy hứng khởi, nghe tiếng cậu anh liền cảm thấy vui nhưng mà tiếng cậu rõ vậy nên anh biết cậu đang ở đâu rồi. Anh ngó xuống gầm giường, bốn mắt nhìn nhau cậu liền cảm thấy không vui. Cậu chui ra ngoài gương mặt rất thái độ nha.

_Có vậy mà anh cũng không làm được nữa, rõ ràng là hết yêu rồi.-anh có chút ngây người. "Ủa là sao ta, anh có làm gì sai hả?"

_Anh ở đây một mình luôn đi.-cậu giận dỗi bỏ ra ngoài. Anh vẫn chưa hiểu mình sai ở đâu, rõ ràng theo nguyên lý anh giận cậu mới đúng, sao giờ đổi ngược lại là cậu giận anh.-Thiên Hạo đi xuống gọi Gia Minh chở mình về nhà.

_Ủa anh hai về chi vậy?-Thiên Hạo liếc nhìn thằng em trai.

_Em hỏi vậy là như thế nào?-Thiên Huy có chút rén ngang, mấy nay ngày nào cậu cũng thắp hương khấn vái cho hai người họ làm hòa với nhau chứ thực sự sống chung với anh hai kiểu này áp lực quá.

_Dạ...em nói nhầm, anh hai mới về ạ?-anh gật đầu rồi bước vào phòng.

Gia Minh bước vào nhìn cậu gật đầu chào.

_Dạ con chào cậu ba..-Thiên Huy kéo nhóc lại nói.

_Hông mấy con hốt baba con về bên đó ở luôn được không, tốt nhất là 1 tháng về một lần thôi. Không thì nửa năm về một lần cũng được.- Gia Minh phì cười nói.

_Baba con hiền vậy mà, sao cậu nói nghe như ba con là sát thủ vậy?

_Ừ, thì hiền với mấy đứa chứ không có hiền với cậu nha. Con biết ba con vừa hung dữ, vừa nghiêm khắc như thế nào không hả, rục rịch tí là...-Chưa nói hết câu thì anh bước ra.

_Em nói to nhỏ với thằng bé gì thế hả?

_Dạ cậu ba nói...-Thiên Huy kéo tay áo nó. Thiên Hạo chau mày nhìn.

_Nói gì?

_Nói baba rất soái ca ạ.-lúc này Thiên Huy mới thở phào nhẹ nhõm. Bảo Bảo nãy giờ núp trong hốc chui ra nói.

_Dạ có đâu, baba nói Bác hai hung dữ mà..-ánh mắt ngây thơ vô số tội của nó nhìn bác hai nói rõ mồn một. Thiên Huy kiểu "Con trai tốt của tôi đây rồi".

_Ừ, hung dữ...-Thiên Hạo nhìn thằng em trai một cách nham hiểm.

Lát đã thấy Thiên Huy hai tay bưng hai xô nước dang ra đứng giữa sân với gương mặt ủy khuất. Thiên Hạo bắt ghế ngồi canh thằng em trai.

_Sao? Em không phục đúng không?

_Dạ, em không dám.

_Tốt vậy đứng đó 2h đi, rớt xô nước nào thì phạt 30 roi.- Gia Minh kéo vali đồ của baba ra, đi ngang qua cậu ba nói.

_Công nhận cái miệng hại cái thân đó cậu ba ạ!

_Sao con không nói là baba con qua lấy đồ để về nhà.

_Cậu ba có hỏi đâu con nói..-Thiên Huy chỉ nhép miệng cười kiểu sao nó lươn lẹo dữ vậy.

_Còn con nữa đó nha Gia Minh, lát về chép phạt cho baba cái tội dám nói dối bao che.

_Dạ...con biết rồi..-Thiên Huy hai mắt tròn xoe nhìn. Bình thường mà cậu nói dối thì anh hai đã đập không biết bao nhiêu roi, còn con trai mình thì về chép phạt, trời ơi thiên đạo ở đâu..

_Baba đã xong rồi ạ, mình đi thôi.-Thiên Hạo gật đầu, Thiên Huy thở phào nhẹ nhõm có chút vui mừng vì anh hai đi thì chắc chắn sẽ không phải chịu phạt nữa. 

_Bảo Bảo trông chừng bố con cho bác hai, nếu bố con không thực hiện nghiêm túc thì cứ lấy cái roi này quất mạnh vào mông cho bác hai có biết chưa..-Anh đưa cái roi cho nó rồi cười nói.

_Con không dám, bố đáng sợ lắm.

_Yên tâm có bác hai bảo kê con không phải sợ, có gì thì cứ gọi cho bác hai. Bố con sẽ không dám làm gì con đâu.

_Dạ..

_Baba giờ đi đâu ạ?

_Qua nhà Ngôn Thanh, baba muốn gặp anh ta để cảm ơn.

_Dạ..

Xe chạy thẳng ra ngoài ngoại ô, Thiên Hạo mỉm cười nhìn những ngọn đồi vì cậu nhớ lại thời gian sống ở trên núi, thật bình an cũng thật nhẹ nhàng.

_Con ở đây đợi baba..

_Dạ.

Ngôn Thanh được thả ra khi nghe được tin mật Thiên Hạo và Gia Dương đã quay về bên nhau, anh cảm thấy đau khổ vì điều ấy, anh biết mình không thể với tới cậu. Anh muốn cả đời này cứ âm thầm bảo vệ cậu vậy là anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi nên sáng nay mới nhắn tin hẹn cậu đến gặp.  Anh đưa cậu một cái hộp gỗ bên trong là chiếc đồng hồ mà trước đây cậu đã đem đi cẩm

_Sao anh có được nó..-cậu ngạc nhiên, anh vẫn điềm tĩnh nói.

_Vô tình nhặt được thôi..

_Anh chuộc nó bao nhiêu?-cậu hồ hởi hỏi vì trong lòng thấy vui, lúc trước cậu có quay lại chỗ đó để chuộc lại nhưng chủ quán bảo đã mất rồi cậu đành đi về.

_Giữa tôi và cậu không cần tính toán như thế, tôi chỉ muốn cậu gọi tôi như lúc trước.-anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu nói.

_Mặt To..-anh gật đầu vui vẻ cười..

Gia Minh ngồi ở xe đợi chợt có người đi ngang qua

"Hình dáng này quen quá"

Nhóc vội đi xuống xe nhưng lại không thể đuổi kịp người đó.

_________End chap____________

Có ai biết tại sao bé Hạo giận hơm? và Gia Minh nhìn thấy ai thế nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #huan#vân