Chap 4
Cậu dạo này rất chăm chỉ dậy sớm, hôm nào cũng ngoan ngoãn tự giác ngồi ăn sáng sau đó đi phơi nắng một chút, bởi vì phơi nắng buổi sớm rất tốt cho cơ thể.
- Taehyungie, ăn ngoan nhé anh có việc phải đến công ty sớm không thể cùng em ăn xong bữa sáng được, anh xin lỗi bảo bối, tha lỗi cho anh nhé.
Hắn xoa nhẹ mái tóc của cậu, sau đó hôn nhẹ lên má cậu mấy cái mới chịu rời đi.
- Jungkookie, đợi em một chút đã.
Nói rồi omega từng bước cẩn thận đi đến chỗ hắn đang đứng, trông mắt hắn hiện giờ chính là một cục cưng bé bé xinh xinh tròn ủm đang chậm rãi đi đến chỗ hắn.
- Caravat của anh không đều này, để em thắt lại cho anh.
Từng ngón tay xinh xinh của cậu lướt trên cổ áo hắn, sau khi thắt xong cậu còn chạm vào mũi hắn một cái thật tinh nghịch sau đó lại vui vẻ cười.
- Tạm biệt anh nhé, ba con em sẽ đợi anh trở về nhà vào buổi chiều.
- Tạm biệt, đừng vẽ tranh nhiều nhé, nhớ dành thời gian để nghỉ ngơi có biết chưa bảo bối?
Hắn hôn nhẹ một cái lên môi cậu sau đó rời đi, pheromone rượu soju mang theo chút mùi sữa ngọt nhẹ theo cái ôm tạm biệt mà bám lên áo vest của hắn.
Cậu vui vẻ xoa xoa chiếc bụng hơi nhô lên sau đó trở về tiếp tục ăn nốt bữa sáng.
Kể từ khi biết bé con đã có tim ngoan ngoãn hòa cùng nhịp đập với bản thân tâm trạng cậu đặc biệt tốt, lúc nào cũng vui vẻ cười nói cả.
Hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn nghe lời hắn mà nghỉ ngơi sớm, hạn chế hoạt động, vẽ tranh cũng gần như không vẽ nhiều nữa, dạo này cậu còn dành phần lớn thời gian để mua sắm, mua quần áo cho bé con, mua đồ chơi.
Thậm chí cậu còn mua sẵn mấy bịch tã lót cho trẻ nhỏ nữa cơ, chỉ cần bé con ra đời sẽ có gần như tất cả mọi thứ, chỉ thiếu mỗi sữa bột thôi.
- Trưa nay mọi người cứ nấu món nào mọi người thích đi ạ, không cần chờ con đâu nhé, con sẽ đến cô nhi viện có thể sẽ ăn ở ngoài nên không cần nấu theo khẩu vị của con đâu ạ.
Bởi vì đa số mọi người đều thích ăn cay, còn cậu lại không ăn được thức ăn cay và nóng, như vậy sẽ nổi mề đay, chính vì vậy mọi người đều theo khẩu vị của cậu mà nấu, không cay không nóng, thức ăn hoàn toàn thanh đạm.
- Vâng cậu chủ nhỏ.
Mọi người đáp lại lời cậu nhưng có vẻ chẳng mấy quan tâm đến lời nói của cậu, bởi có lẽ họ không hề thích cậu, lúc nào cậu cũng có cảm giác như vậy cả.
Trước khi đến cô nhi viện cậu đã ghé trung tâm thương mại mua một ít quần áo ấm cho bọn trẻ, bởi vì sắp đến mùa đông, thời tiết có khi sẽ xuống âm vài độ nên cậu muốn bọn trẻ được mặc những chiếc áo ấm sớm một chút.
Không những mua áo ấm cậu còn mua thêm một ít bánh kẹo và sữa cho bọn trẻ nữa, ở cô nhi viện có một số bé vẫn còn rất nhỏ, không thể ăn được cơm nên mỗi khi đến cậu đều mua theo sữa đem đến cho mấy bé.
Sau một lúc trên xe rốt cuộc cậu cũng đến được cô nhi viện, vệ sĩ kiêm tài xế xe đi theo cậu nhanh chóng mang mấy thùng sữa vào bên trong, còn cậu chỉ mang theo mấy bịch bánh kẹo để phát cho bọn trẻ.
Nếu là bình thường cậu sẽ cùng vệ sĩ mang mấy thùng sữa vào bên trong, như vậy sẽ không tốn nhiều thời gian, nhưng hiện tại vệ sĩ đã được hắn dặn dò kĩ càng bởi hắn biết việc cậu thường xuyên ôm mấy thùng sữa như vậy.
Hiện tại cậu là đang mang thai, bé con ở bên trong khiến cơ thể cậu hay mệt và mất sức, chưa kể cậu không thể mang đồ nặng như trước kia nữa, nên hắn đã ra lệnh, nếu hắn biết được bất kì một ai trái lời hắn sẽ ngay lập tức đuổi việc người đó.
- Aaa, anh Taehyung đến, mọi người ơi anh Taehyung đến!
Bọn trẻ reo lên khi thấy cậu xuất hiện, bất kì đứa trẻ nào ở đây cũng đều yêu quý cậu cả, chúng tập trung lại xung quanh cậu sau đó xếp thành một hàng để cậu chia bánh kẹo cho.
- Mấy em đều ngoan nên ai cũng sẽ có phần cả, không cần lo sẽ không đến lượt bản thân có biết chưa?
Bọn trẻ nghe vậy liền reo lên vui sướng, mấy đứa nhận được bánh kẹo liền khoanh tay lại cảm ơn cậu, vô cùng lễ phép.
Chia hết chỗ bánh kẹo cho bọn trẻ cậu tìm đến gặp bà Ae Ri, bà là viện trưởng ở đây và cũng là người cậu mang ơn nhiều nhất.
Bởi nếu như không có bà có lẽ cậu sẽ chẳng thể đến trường nữa khi mỗi lần giáo viên gọi về nói cậu lấy cắp, chỉ có mỗi bà chịu ngồi lại nói chuyện cùng cậu, cũng chỉ có bà chịu tin cậu không lấy cắp.
- Chào bà ạ.
- Ôi, Taehyungie mấy tháng liền con không đến, bọn trẻ nhớ con lắm đấy! Dạo này công việc của gia đình con có ổn không, con và Jungkook có khỏe không?
- Tụi con vẫn khỏe ạ, nhưng con bận chút việc nên không đến được thôi ạ, bà vẫn khỏe chứ?
Cậu vẫn chưa dám nói việc bản thân có thai cho bà biết, bởi vì bé con hiện tại chỉ nhỏ xíu xiu nằm ngoan trong khoang sinh sản thôi.
- Ta và bọn trẻ đều ổn, dạo này bọn trẻ được nhiều nhà hảo tâm ghé thăm lắm, tiền quyên góp cũng nhiều hơn trước rồi, con không cần mỗi tháng phải chuyển cho bọn trẻ nhiều tiền vậy nữa đâu Taehyung à.
- Không sao đâu bà, con coi mọi người như gia đình của con vậy, chính nơi này đã nuôi con khôn lớn, hiện giờ con chỉ có thể góp chút tiền nuôi mấy em nhỏ thôi, bà không cần phải lo lắng cho bọn con đâu ạ!
- Vậy còn gia đình nhỏ của con thì sao hả?
- Bọn con hiện giờ vẫn còn trẻ mà bà, không phải lo gì hết, hiện giờ tụi con muốn dành thời gian cho đối phương nhiều một chút, bà không cần phải quá lo lắng cho bọn con đâu ạ.
- Ta bây giờ lớn tuổi rồi, không thể hiểu nỗi suy nghĩ của bọn con nữa, hiện giờ chưa có con nhỏ phải tập trung lo cho sự nghiệp thật tốt đấy, sau này có con rồi không phải lo chạy tiền nữa, sẽ bỏ lỡ bao nhiêu thời gian bên cạnh con, có biết chưa?
- Vâng, con biết thưa bà0.
Nói chuyện với viện trưởng một lúc sau đó cậu ra ngoài chơi với mấy đứa nhỏ, bởi vì đang mang thai nên cậu không dám chạy nhảy như mọi khi, chỉ dám ngồi một chỗ chơi mấy trò nhẹ nhàng với mấy bé nhỏ nhỏ.
Chơi đến trưa sau đó cậu tạm biệt bà và mấy đứa nhỏ để trở về, cậu không có về nhà mà chạy đến công ty tìm hắn cùng đi ăn trưa.
- Jungkookie, anh làm việc xong chưa?
- Cẩn thận, không xem chừng gì cả, chẳng may em bị ngã thì phải làm sao?
- Sẽ không, bởi vì anh sẽ đỡ em mà có đúng không?
Nụ cười hình hộp nhanh chóng xuất hiện trên môi cậu, ánh mắt cậu nhìn hắn tràn đầy ý cười và sự tin tưởng tuyệt đối dành cho người bạn đời.
- Nghịch quá Taehyungie, đã ăn uống gì chưa mà chạy đến đây?
- Vẫn chưa, là con bảo nhớ ba nên em mới đến đấy nhé, đến xem ba có làm việc nghiêm túc để kiếm tiền mua sữa cho con hay không thôi đấy nhé!
- Đói bụng rồi đúng không, anh xong việc rồi, giờ chúng ta đi ăn thôi.
- Vâng.
Cậu hào hứng đáp lại lời hắn sau đó cùng hắn đi đến nhà hàng dùng bữa trưa.
Bữa trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, cậu chậm rãi thưởng thức bữa ăn, thi thoảng sẽ kể cho hắn nghe một vài chuyện về bọn trẻ.
Trong bữa ăn hắn liên tục quan sát cậu, để mắt đến từng món cậu ăn xem có cậu có bị thừa hay thiếu chất nào trong thực đơn tháng này hay không.
Sau bữa trưa hắn đã lái xe đưa cậu về nhà, còn ôm cậu hôn hôn ngửi ngửi đến hết giờ nghỉ trưa mới luyến tiếc rời đi.
Sau khi hắn rời đi cậu trở về phòng ngủ, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm liền ngồi trên giường đan len.
Len cậu đã mua khá nhiều, nhưng khi đan được phần cổ tay của chiếc áo lem tay dài, cậu đã cạn năng lượng.
Đành vứt lung tung nó sang một bên trước đã, bởi con sói bên trong cậu đang rên rỉ và nó muốn cậu nạp lại năng lượng.
Cậu có một thói quen chính là phải ôm một thứ gì đó mới có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, và hiện tại thứ để cậu có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ đó chính là chiếc gối nằm của hắn.
Cậu ôm chiếc gối cọ cọ ngửi ngửi một chút, gối nằm vẫn còn vương mùi pheromone của hắn, thoang thoảng một chút mùi dầu gội đầu.
Cậu nằm lăn lăn lộn lộn khắp nơi trên giường, một lát sau mới chịu chìm vào giấc mộng đẹp.
Sau khi tan làm hắn ngay lập tức trở về nhà, về đến nhà liền đi tìm cậu, vốn dĩ hắn nghĩ cậu ở phòng vẽ tranh, nào ngờ mở cửa ra chỉ thấy căn phòng trống vắng, chẳng có hình bóng mà hắn mong chờ.
Hắn đã đi lòng vòng trong nhà nhưng vẫn không tìm thấy omega, điều đó khiến con sói bên trong hắn khẽ gầm gừ bất an, hôm nay hắn đã phải làm rất nhiều việc, chỉ để không phải xa omega vài ngày bởi chuyến công tác khiến hắn và cả omega mệt mỏi.
Hắn hoàn toàn không biết cậu đã đi đâu, vốn dĩ hắn nghĩ giờ này cậu sẽ không có trên phòng ngủ bởi hàng ngày giờ này cậu không ở trong phòng ngủ, cậu sẽ đi dạo loanh quanh sân vườn hoặc ngồi trước cửa nhà uống hồng trà, ăn một ít bánh ngọt và đợi hắn trở về nhà.
- Taehyung anh hi vọng em sẽ ở phòng ngủ.
Hắn mở cửa phòng và phát hiện cậu đang ngủ ngon lành bên trong, tư thế ngủ xấu vô cùng, chẳng biết cậu đã ngủ kiểu gì mà cả hai chiếc gối nằm trên sàn, chân thì một cái đè lên chăn còn chân lại nằm dưới tấm chăn.
- Ngủ quậy quá đi mất.
Hắn cởi caravat và áo khoác để lên ghế sofa, sau đó nhặt hai chiếc gối trên sàn lên, cẩn thận thay hai cái ga gối khác, đặt lên giường rồi mới chỉnh lại tư thế ngủ của cậu.
- Jungkookie...đừng phá em...
Cậu nói bằng giọng mũi sau đó lại chẹp miệng ngủ tiếp, kể từ ngày mang thai khiến hocmoon trong người thay đổi, điều đó khiến cậu khá mệt mỏi nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nhiều.
Hắn chỉnh lại chăn cho cậu sau đó quyết định sẽ tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái mà nằm xuống ngay bên cạnh cậu, ôm lấy gia đình nhỏ của hắn vào lòng mà yên tâm chuẩn bị ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com