Chương 19: Sô cô la trái tim
Sau khi tiễn nhóc mít ướt đi về, Kỷ Xuân Lâm mệt mỏi quay về văn phòng, bàn làm việc của anh vẫn còn bừa bộn như cũ.
Điện thoại rung lên, anh tưởng Úc Nam lại gửi tin nhắn tới, nhưng khi mở ra thì thấy hoá ra là tin nhắn của lớp trưởng hồi cấp ba, chỉ ngắn gọn vài câu: "Trì Hạc Thư về nước rồi, muốn gặp cậu, tôi có đưa Wechat của cậu cho cậu ấy."
Trì Hạc Thư.
Lòng Kỷ Xuân Lâm có chút hoảng hốt, hình ảnh anh và đối phương vui vẻ dính lấy nhau như hình với bóng trong trong ba năm cuối cấp đột nhiên hiện ra trước mắt, như một thước phim cũ kỹ bị bỏ quên trong ngăn kéo, đột ngột bật ra.
Nhưng thước phim vui vẻ đó lại kết thúc ngay đúng khoảnh khắc hai từ 'ghê tởm' được phát ra.
Kỷ Xuân Lâm trầm mặc nhìn chằm chằm ảnh đại diện của tài khoản vừa gửi lời mời kết bạn tới, áo sơ mi trắng, mắt kính kim loại vàng, một nụ cười dịu dàng chính trực. Tám năm không gặp, người đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như không hề thay đổi gì cả.
Kỷ Xuân Lâm do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn chấp nhận.
Đối phương gửi tin nhắn tới ngay sau đó.
– Hạc Thư: Xuân Nhi, đã lâu không gặp.
Xuân Nhi......
Đây là xưng hô đặc biệt mà đối phương vẫn luôn gọi anh hồi cấp ba.
Kỷ Xuân Lâm tuỳ ý ngồi xuống ghế sô pha, nhéo nhéo giữa mày.
– PT Tiểu Kỷ: Đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?
Đối phương có lẽ bị thái độ xa lạ của anh làm cho xấu hổ, im lặng một hồi lâu mới nhắn tin qua hỏi có thể gọi điện thoại nói chuyện với anh không.
Kỷ Xuân Lâm nhíu mày, còn đang đánh chữ từ chối thì bên kia lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
– Hạc Thư: Tớ biết cậu rất bận, xin lỗi vì đã chiếm mất thời gian của cậu, nhưng mà tớ gọi qua chỉ để nói vài câu thôi, có được không?
Kỷ Xuân Lâm ném điện thoại lên sô pha, tức giận hừ một tiếng.
Có chuyện gì vậy chứ....
"Xuân Nhi? Cậu đang nghe sao?"
Giọng điệu nam nhân trong trẻo ấm áp, tốc độ không nhanh không chậm, "Xin lỗi vì đã đột ngột liên hệ cậu, hy vọng không làm phiền tới cậu."
"Không sao cả." Kỷ Xuân Lâm đối đáp có lệ, không hề muốn dây dưa với người này, hỏi lại một lần nữa: "Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?"
Bên kia vẫn không hề dừng lại, chậm rái nói như muốn câu giờ: "Tớ mới về nước, vừa về mới biết nhiều bạn học cũ đều đã đi đến tỉnh khác làm việc. Cậu cũng biết rồi đó, quê của tớ cũng không phải ở đây, muốn rủ ai đó là uống rượu tâm sự cũng không biết phải rủ ai."
Đây là muốn rủ mình cùng đi uống rượu?
Kỷ Xuân Lâm không tiếp lời, tiếp tục nghe hắn nói.
"Lúc còn học cấp ba quan hệ của tớ với cậu là thân nhất, nhưng tớ lại lỡ nói ra lời làm tổn thương cậu, tự mình huỷ hoại tình bạn đẹp đẽ của chúng ta." Đối phương cười cười, giọng điệu ẩn chứa sự cô đơn, "Mấy năm qua tớ vẫn luôn cảm thấy hối hận, mỗi lần về nước đều muốn tìm cậu xin lỗi, nhưng chỉ trách gan tớ quá bé, sợ cậu sẽ không chịu tha thứ cho tớ, nên vẫn luôn chần chừ đến tận bây giờ...."
"......"
"Xuân Nhi, chúng ta gặp nhau được không? Tớ có chuyện muốn gặp mặt nói trực tiếp với cậu."
......
Kỷ Xuân Lâm cúp máy, mệt mỏi nhắm mắt.
Chạng vạng Kỷ Xuân Lâm mới rời khỏi phòng gym, vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe hơi thể thao đỗ ngay gần đó, một thanh niên cao gầy đang đứng tựa vào cửa xe đợi người.
Cậu mặc quần trắng áo trắng, da cũng trắng nốt, cả người như đang phát sáng vậy. Trên mắt còn đeo một cặp kính râm ngầu lòi.
Kỷ Xuân Lâm buồn cười bước về phía cậu, "Sao em lại tới đây?"
Úc Nam tháo kính râm xuống, để lộ cặp mắt hơi sưng vì khóc, khoé mắt vẫn còn hồng hồng, nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương.
"Em tới đón anh tan làm." Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Xuân Lâm, "Nhớ anh."
"Ngoan như vậy à?" Kỷ Xuân Lâm cười cười, tiếc nuối nói: "Nhưng mà tối nay anh có hẹn mất rồi, phải làm sao bây giờ?"
Đồng tử trong mắt Úc Nam đột nhiên co lại, hắn cho rằng người đàn ông này vẫn còn tức giận vì hành vi lúc sáng của hắn nên mới cố ý hẹn người khác, trong lòng vô cùng hoảng loạn: "Anh Tiểu Kỷ, sau này em không bao giờ làm như vậy, anh đừng đối xử với em...."
"Nghĩ cái gì vậy?" Kỷ Xuân Lâm vuốt phẳng cặp mày đang rũ xuống của Úc Nam giải thích, "Là một người bạn cũ vừa về nước, hẹn anh ăn tối ôn chuyện thôi à."
Úc Nam chớp chớp mắt, một giây sau khôi phục về dáng vẻ như cũ, cậu hỏi: "Hai người đi đâu vậy? Không thể cho em đi chung sao?"
Kỷ Xuân Lâm nghe vậy thì nảy ra một ý, dứt khoát đẩy người lên xe.
Hôm nay Úc Nam có chuẩn bị sô cô la tặng anh, sô cô la được đựng trong một chiếc hợp vô cùng sang quý, bên trong chỉ có hai viên.
Kỷ Xuân Lâm tự mình lấy một viên ăn, viên còn lại trực tiếp nhét vào miệng Úc Nam đang chăm chú lái xe.
Sô cô la hình trái tim, hương vị vô cùng cao cấp.
"Ăn ngon thật." Kỷ Xuân Lâm đưa ra nhận xét.
Thiên tiên nghe xong lập tức cong mắt cười rộ lên, đắc ý nói: "Là em tự mình làm đó."
Kỷ Xuân Lâm một lần nữa khen tay nghề nấu nướng của cậu, trong lòng thầm đoán hôm nay YN sẽ lên bài liên quan tới đồ ngọt, anh tưởng tượng hình ảnh cậu mang một khuôn mặt với đôi mắt sưng húp đỏ hồng tủi thân ngồi ăn sô cô la trước camera, liền cảm thấy đáng yêu muốn xỉu.
"Chiều nay em đã ăn cái này rất nhiều đúng không?" Kỷ Xuân Lâm xấu xa chọc cậu.
Úc Nam sửng sốt, quay sang nhìn anh: "Em cố tình làm tặng anh Tiểu Kỷ mà, lúc làm em cũng chỉ nếm thử một viên thôi, thử xem hương vị đã đạt chưa."
"Mấy món đồ ngọt như vầy em không ăn nhiều nổi." Úc Nam cố ý bổ sung.
Kỷ Xuân Lâm chống tay thuận tiện che miệng quay sang nhìn ra cửa sổ, mém tý là anh cười thành tiếng luôn rồi.
Xe chạy đến nhà hàng đã hẹn nhau trước đó, từ xa hai người đã thấy một người đàn ông tuấn tú cũng mặc một thân đồ trắng đang đứng đợi ở cửa.
Úc Nam nhăn mày. Cậu nhìn về phía Kỷ Xuân Lâm, phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm về hướng đó, vừa nhìn vừa mím chặt môi, ánh mắt vô cùng tập trung.
"......"
Đây mà là bạn học cũ bình thường mới là lạ?
Úc Nam cắn cắn đầu lưỡi, bày ra một nụ cười có chút quái dị.
———————————————
Tác giả:
Không có ngược, đây chỉ là nhân vật phụ hỗ trợ Úc Nam biểu diễn kỹ năng trà xanh.
Anh Kỷ nhìn thì có vẻ thật thà chất phác nhưng thật ra khá nhạy bén trong các mối quan hệ, nếu không thì anh cũng không thể làm người hợp tác với ông chủ Phương giỏi giang, hơn nữa bình thường anh toàn làm PT cho mấy ông chủ của công ty lớn, không khéo léo thì không thể làm được. Sau khi hai người ở bên nhau, hào quang thiên tiên cũng không cứu nổi hình tượng Úc Nam, trong mắt anh bây giờ cậu chẳng khác gì một đứa trẻ to xác ngang bướng, đẹp thì đúng là đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn phải dạy dỗ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com