🎠 CHƯƠNG 47: NGỬA BÀI🎠
Bọn họ thấy danh thiếp liền xanh mặt, còn Jisoo nãy giờ đang kiềm chế liền nổi điên xông vào muốn đánh Tzuyu.
"Con tiện nhân này, mày là con điếm dám dụ dỗ chồng tao. Tao đánh chết tiện nhân như mày."
Jisoo lao tới muốn tát vào mặt Tzuyu nhưng bị cô nắm tay lại sau đó... chát... cú phản đòn khá bất ngờ khiến ả ta ngã xuống đất ngồi ôm mặt, tâm thái vẫn chưa hết bàng hoàng cô vậy mà dám phản kháng còn dám đánh lại ả ta nữa.
"Con tiện nhân này mày dám đánh con tao, thứ con hoang dơ bẩn kia tao không để yên cho mày đâu."
Bà Jennie như nổi điên.
"Sao tôi không dám chứ, bao nhiêu năm qua tôi bị các người ức hiếp đủ lắm rồi. Bà mới chính là tiện nhân giành chồng của mẹ tôi còn chị ta mới là đứa con hoang ngoài giá thú. Tôi sao lại không có tư cách trong ngôi nhà của mình chứ, các người cứ thương lượng sớm ngày trả lại cổ phần cho tôi nếu không đợi mà ra đường ở nhé, bye cả nhà."
Tzuyu không nói thêm gì cũng không liếc nhìn họ nửa cái cứ vậy mà rời đi.
Ra khỏi căn nhà đó cô mới thở phào, lần đầu tiên đối đầu cùng họ đúng là rất hồi hộp nhưng lại rất hưng phấn nha. Cuối cùng cô cũng có thể ngẩng cao đầu không cho bất kỳ ai xúc phạm đến mẹ cô nữa.
- ---------
Buổi tối tại chung cư của Tzuyu.
Sau khi cả hai cùng thổ lộ tâm tư của nhau thì Taehyung dường như dọn qua đây ở hẳn.
Hằng ngày sau tan làm anh đều tranh thủ về nhà với cô, có công việc cũng ôm về nhà làm vì anh muốn luôn có thể quan sát chăm sóc cho hai mẹ con cô thật chu toàn.
Cũng lại nói thì ra lần trước sau khi từ Anh bay về thì anh cùng Jisoo cãi nhau đến trở mặc, chị ta giận dỗi bỏ về Chou gia nên khi cô đến Chou gia vì thế chị ta cũng ở đó. Anh cũng thật nhẫn tâm dặn bảo vệ và người làm trong nhà không cho chị ta trở về và cũng đóng hết thẻ tín dụng lúc trước đã cho chị ta.
Chắc hẳn bây giờ Jisoo đang tức điên lên và vô cùng hối hận vì nước cờ sai lầm này. Một đi không thể quay lại.
"Bảo bối, hôm nay về Chou gia suôn sẻ không?"
"Có anh giúp đỡ nên việc gì cũng trở nên dễ dàng hơn."
Tzuyu nịnh nọt chui đầu nằm lên chân anh, lúc này Taehyung đang ngồi trên sô pha xem tài liệu.
"Bảo bối, bây giờ anh mới phát hiện em sao lại nghịch ngợm như vậy. Lúc trước sao lại hờ hững với anh vậy hả?."
"Không phải tại anh sao? Luôn lạnh lùng ra vẻ còn ức hiếp em."
"Anh ức hiếp em khi nào?."
"Ý anh là em đổ oan cho anh phải không?"
"Không phải, bảo bối nói gì cũng đúng cả. Đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến con, em xem tivi tiếp đi."
"Hưm. Tha cho anh lần này."
Nói rồi Tzuyu tiếp tục nằm trên đùi anh dùng remote không ngừng chuyển kênh.
Lắm lúc thì cười phá lên trông rất ngốc, cô từ lúc nào ở bên anh lại trở nên vô cùng thoải mái không còn chút e lệ như trước nữa.
Khung cảnh cả hai lúc này mới bình yên hạnh phúc thực sự.
Giống một gia đình nhỏ đang từng ngày từng ngày mong đợi sự ra đời của thiên thần nhỏ cũng là kết tinh tình yêu thực sự của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com