Làm bằng hữu được không?😅😨
"Byn, có náo nhiệt cư nhiên lại không gọi tôi a?"
Nhóm PP đang chuẩn bị tiến vào phòng nghỉ thì chợt nghe thấy một âm thanh ý tứ không rõ từ ngoài cửa truyền tới.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lain khí sắc sáng lán đi tới, phía sau là một người đàn ông tóc nâu tầm bốn mươi tuổi.
Byn cười nói: "Ngài Lain, ngọn gió nào thổi anh tới a?"
Tầm mắt Lain xẹt qua Billkin, dừng lại trên người PP, nói: "Lần trước lãnh giáo qua kĩ thuật của bạn nhỏ đây, cảm thấy vô cùng bội phục, hôm nay có duyên gặp lại, muốn lĩnh hội lại một phen."
PP thầm nghĩ, Lain này có phải ăn nhầm thứ gì kì quái không a, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi.
"Nga?"
Byn nhìn nhìn người đàn ông phía sau Lain, híp mắt nói: "Nếu tôi không nhìn lầm, vị phía sau ngài đây hẳn là 'tước gia' Kan nổi danh lừng lẫy trong giới đánh bài."
"Chào Byn."
Kan gật nhẹ đầu, gương mặt đạm mạc lộ ra vài phần ngạo khí. 'Tước gia' là biệt danh những người trong giới chơi bài đặt ra, ý chỉ kĩ thuật của ông xuất thần nhập hóa, phong phạm cũng rất quý tộc. Bất quá thanh danh thì nửa nọ nửa kia, là một nhân vật pha đủ tranh luận.
"Ngài Lain muốn để Kan đánh cược với PP à, này có chút không trọng dụng nhân tài a?"
Byn vui đùa nói: "Chúng ta chỉ là chơi vài ván bài nhỏ thôi."
"Nếu đã là trò chơi thì cần gì phải so đo nhiều?"
Lain tự nhiên nói: "Cược nhỏ 300w thôi, tôi nghĩ hẳn không ảnh hưởng toàn cục đi?"
Byn nhìn về phía PP cùng Billkin.
Billkin vẫn không tỏ thái độ gì, toàn bộ để PP làm chủ, anh căn bản không quan tâm thắng thua, nhưng cực kỳ phản cảm với thái độ khiêu chiến của Lain.
PP nói: "Ngài đã thành ý như vậy, tôi tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Thầy Kan, xin hạ thủ lưu tình a." Người xem xung quanh đều hưng trí bừng bừng, nếu cậu cự tuyệt thì phỏng chừng sẽ thu vào một đống oán niệm đi.
"Ha ha, Kan đã tới thì tôi cũng không nên bêu xấu."
Byn cười nói: "Ván này liền để các người, hai đại cao thủ giao phong, tôi vạn phần mong chờ a."
Mọi người vào phòng nghỉ, Khunpol chủ động xin đảm đương vị trí dealer. Hai bên đều tự ký chi phiếu 300w, khách sạn liền đưa tới số chip tương ứng.
Phòng nghỉ tập trung hai ba mươi người, vài người phục vụ đứng một bên chờ lệnh, quanh bàn cược trừ bỏ nhóm Billkin, những người khác đều đứng ở vòng ngoài.
PP cùng Kan ngồi xuống đối diện nhau, Lain đột nhiên mở miệng nói: "Đặt cược tiền tài không khỏi quá đơn điệu đi, chúng ta lại thêm một phần cược khác đi, thế nào?"
"Ngài Lain có đề nghị gì?"
"Năm ngày sau tôi phải xuất ngoại công tác vài ngày, nếu thua thì cậu theo tôi chơi một chuyến, phí chuyến đi này tôi lo toàn bộ."
Ánh mắt Billkin ngoan lệ, giọng điệu lạnh lùng: "Kìa ngài Lain tính toán dùng cái gì đặt cược? Thương hiệu công ty L của anh thế nào? Nếu anh thua, về sau toàn bộ sản phẩm nhà anh sửa hết thành họ 'Putthipong'."
Sắc mặt Lain trắng xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Chỉ là vui đùa thôi, ngài Putthipong cần gì nghiêm túc như vậy?"
"Tôi từ trước tới nay đều không thích nói giỡn."
Những lời này của anh làm cậu liếc mắt, cái người ở ngoài cuồng bạo ở nhà vô lại lại nói dối đúng là có bài bản hẳn hoi, phút chốc đã hù người ta sợ run rồi a.
Lain không cam lòng: "Nếu vậy thì nên chơi tận hứng, 300w đối với tôi cùng ngài chẳng khác gì cát trong sa mạc, sao không thêm cược thêm thứ khác? PP, cậu là bằng hữu của Loin, mới đây nó vừa đắc tội cha tôi, bị đóng băng tài sản, nếu ván này cậu thắng, tôi sẽ giúp nó một phen, thế nào?"
PP sửng sốt, không ngờ Loin thế nhưng lại bị đóng băng tài sản, khó trách gần nhất vẫn không có liên hệ. Lain lấy đó làm tiền cược, cậu quả thực không có cách nào cự tuyệt.
Nghĩ nghĩ, PP nói: "Tốt, tôi đồng ý. Chỉ mong ngài giữ lời."
Billkin sắc mặt không tốt nhìn nhìn cậu, siết chặt nắm tay, bất quá cuối cùng cũng không ngăn cản. Không sao, cho dù thua, anh cũng có cách để Lain ngốn lại tiền cược.
Lain cười: "Đương nhiên, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, tôi sao lật lọng được?"
Sau màn giao phong, ván bài chính thức bắt đầu.
Khunpol xào bài chia bài, tuy không linh hoạt như dealer chuyên nghiệp nhưng cũng vui tai vui mắt.
Ván đầu tiên PP nhận bài không tệ, là thùng, 5, 6, 7 cơ, cộng thêm bài chưa lật tuy không phải thùng phá sảnh nhưng cũng đủ làm người ta do dự. Mà bài của Kan là 9 rô, 9 chuồn, J bích, muốn thắng cậu thì phải có cù lủ.
PP tin tưởng vào vận may của mình, nhưng lúc mở bài thì đột nhiên lại có dự cảm bất an, quả nhiên bài chưa lật của đối phương là hai con J, vừa vặn ghép thành cù lủ, mà cậu là 5, 6, 7, 10, Q cơ, chỉ là thùng chứ không phải thùng phá sảnh.
Ván thứ nhất thất lợi, PP trong lòng nghi hoặc. Trước lúc mở bài, cảm giác của cậu vẫn rất tốt, nhưng sau khi mở thì đột nhiên xuất hiện biến cố.
Cậu nhìn qua Kan ở đối diện, bộ dáng mỉm cười thong dong.
PP cũng không gấp, bắt đầu ván thứ hai.
PP: 3 bích, 3 chuồn, K cơ. Bài chưa lật: K bích, 2 chuồn.
Kan: 4 chuồn, 9 rô, A chuồn. Bài chưa lật: ?
Nếu Kan muốn thắng cậu thì phải ghép thành hai đôi, một đôi còn phải là A.
Lần này vẫn như cũ là PP mở bài trước, trước lúc lật bài cậu xác định khả năng thắng của mình rất lớn, nhưng sau khi mở thì Kan dùng một đôi A cùng đôi 9 thắng cậu.
Lain bên kia lộ ra biểu tình đắc ý, giống như đã nắm chắc thằng lợi.
Billkin chỉ chú ý PP, thấy thần sắc cậu bình tĩnh vô cùng.
Hai người lại đánh mấy ván, cậu thua nhiều thắng ít, chip cũng giảm hơn phân nửa. Nhưng cậu không hề khẩn trương, bởi vì cậu đã tìm ra nguyên nhân mình thua cuộc: Kan chơi bịp!
Khó trách trực giác của cậu luôn phát sinh chuyển biến ở phút cuối cùng, bởi vì đối phương đã đổi bài ngay lúc mở bài.
Khóe miệng PP hơi cong lên, hơi khuynh người về trước, một tay chống cằm, hứng thú nhìn Kan ở đối diện, trong lòng dâng lên chiến ý mà chính bản thân cậu cũng không phát hiện.
Cho tới nay, vận may siêu cường làm cậu làm mọi việc đều thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng vì thế mà thiếu đi vài phần lạc thú. Hiện giờ gặp phải ván bài khảo nghiệm vận khí, thắng thua chỉ trong chớp mắt. Nếu cậu không thể nắm chắc thì kết cục sẽ bị nghịch chuyển trong một giây.
Chốc lát sau, khí chất cả người PP giống như hoàn toàn biến đổi, làm Billkin hoàn toàn không thể nào dời tầm mắt.
Kan bị ánh mắt PP nhìn tới mức có chút sợ hãi, đối phương trong tình huống bất lợi cư nhiên vẫn trấn định như vậy, quả thực có vài phần tư chất của cao thủ. Bất quá kết quả ván bài đã định, nơi này không phải sòng bạc chính quy, không có camera, cũng không có dealer có kinh nghiệm chia bài, người ngoài căn bản không phát hiện anh chơi bịp.
Cuộc chơi lại tiếp tục.
"Call." (theo)
Lá bài mở đầu tiên của PP: 10 cơ.
Kan: Q bích.
"Raise." (tố)
Lá bài mở thứ hai của PP: 10 chuồn.
Kan: K bích.
"Re-raise." (tố tiếp)
Lá bài mở thứ ba của PP: 10 rô.
Kan: J bích.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, PP đã có ba lá 10 cơ rô chuồn, mà Kan là J, Q, K bích, nếu hai lá chưa lật là 10 cùng A bích thì chính là thùng phá sảnh lớn nhất, cho dù cậu có cù lủ thì cũng không thắng được.
PP vuốt lá bài chưa lật trên tay, cười nói với Kan: "Thực đáng tiếc, A cùng 10 bích mà ông chờ đều đang ở trên tay tôi."
Kan sắc mặt không đổi, lạnh nhạt nói: "Một ván thua mà thôi, showdown đi."
Sau khi mở bài, con bài chưa lật của Kan là 9 chuồn cùng 8 cơ, là bài mạnh, nhưng làm sắc mặt anh biến sắc là con bài chưa lật của PP lại là 9 rô cùng 2 chuồn, căn bản không phải A bích cùng 10 bích như cậu ta nói!
PP cười nói: "Có phải thực thất vọng không?"
Mọi người chỉ nghĩ Kan vì một câu đùa của PP mà cảm thấy mất mặt, nhưng chỉ có bản thân ông biết, cậu nhóc này dường như đã nhìn thấu gì đó.
Không, chỉ là trùng hợp thôi. Kan thu liễm tinh thần, tiếp tục ván mới.
Ván này bài lật của PP không tồi, nhưng cậu hô showdown trước nên từ Kan mở bài. Bởi vì không xác định con bài chưa lật của PP là gì nên ông không dám đổi bài, tránh trùng bài với đối thủ, vậy thì chẳng khác nào chưa đành đã khai.
Ván này, PP thắng.
Kan trong lòng không yên, không xác định PP có phải đã phát hiện gì đó hay không.
Ván bài tiếp tục.
PP: 9 chuồn, J cơ, Q bích.
Kan: 10 cơ, J rô, K rô.
Bài hai người cực gần, đều có hi vọng tạo thành sảnh, còn phải xem sảnh ai lớn hơn. Đương nhiên cũng có thể là hight card, sẽ so con lớn nhất.
PP thưởng thức bài chưa lật của mình, nói với Kan: "Nói cho ông biết, hai lá trên tay tôi là 9 với Q, không phải sảnh."
Mọi người thầm nghĩ, PP lại gạt? Sắc mặt Kan hơi trầm xuống, PP chỉ nói mình có con gì mà không nói rõ là nước nào. Mà ông nếu muốn tạo thành sảnh thì 9 cùng Q là không thể thiếu. Nhưng bởi vì không rõ nước nên nếu tráo thì rất khó đảm bảo sẽ không trùng. Huống chi, còn không nhất định PP nói thật.
Kan định dẫn đầu nói showdown, nào ngờ PP lại lên tiếng: "Ván này chúng ta all-in đi." (cược toàn bộ)
Mọi người ồ lên, sắc mặt Kan cũng biến đổi, đối phương rõ ràng không muốn cho ông cơ hội đổi bài. Trầm tư một lát, cuối cùng không dám all-in, thành thật để PP hô 'showdown'. Lần này cậu không nói dối, lá bài chưa lật quả thực là 9 cùng Q, tạo thành hai đôi, mà Kan thì chỉ có một đôi J.
Kan nhìn gương mặt mỉm cười của PP, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác suy sụp. Đối phương khẳng định đã nhìn thấu chiêu trò của ông nhưng không nói toạc ra. Trong tình huống biết ông chơi bịp vẫn tự tin có thể chiến thắng. Trí tuệ cùng khí độ như vậy đủ làm ông bái phục.
Mấy ván tiếp theo, cậu từng chút kéo giãn chênh lệch, rốt cuộc ba mươi phút sau thì lật ngược tình thế. Mỗi khi Kan kêu showdoen, PP liền all-in, ép ông tới cùng.
Cảm xúc mọi người tăng vọt, PP hở ra là all-in, quả thực là ngầu quá cỡ! Kan không dám tiếp chiêu, liên tục thua mấy ván, để PP chiếm hết thượng phong.
Trên bàn cược, cậu thật sự là khí độ phi phàm, tỏa sáng chói lòa, hoàn toàn bất đồng với vẻ khiêm tốn tùy ý ngày thường.
Vận may vận dụng tới cực hạn chính là chỉ cần nhìn thấy một đường sống thì có thể nắm chắc thắng lợi. Trừ phi Kan không phạm lỗi, không chột dạ, bằng không cho dù thủ đoạn lừa gạt cao siêu tới đâu thì cũng không thắng được khi PP dốc toàn lực khai hỏa.
Trận này có thể xem là so kỹ thuật, vận may cùng tâm chiến. Trong cuộc sóng gió mãnh liệt, ngoài cuộc không chút phát giác, chỉ nhìn thấy náo nhiệt.
"Cậu PP quả thực cao hơn một bậc, tôi cam bái hạ phong." Kan đứng dậy khom người với PP.
"Cám ơn."
PP đáp: "Thầy Kan đây tài nghệ bất phàm, nhưng trong cá cược, vẫn tuân thủ quy củ một chút thì tốt hơn."
Tuân thủ quy củ? Mọi người vô ngữ, không biết vừa nãy là ai hở ra là all-in? Làm gì có ý tứ để người ta chơi theo quy tắc chứ a!
Chỉ có Kan hiểu, PP nhắc nhở mình về sau bớt giở trò bịp bợm.
"Cậu PP nói rất phải, tôi nhất định ghi nhớ." Kan cảm thấy lần này mình đã đụng phải cao thủ chân chính.
Mẹ nó, cái vị 'Tước gia' không có việc gì chứ? Cho dù thua cũng đâu cần khiêm tốn như vậy a! Quy tắc quy củ gì ở đây? Này chính là đánh bài, là thứ không cần 'quy tắc' nhất được không?
Trận bài này chấm dứt, sắc mặt khó xem nhất là Lain, anh không ngờ cao thủ mình bỏ ra một số tiền lớn mời tới lại dễ dàng bị PP đánh bại như vậy.
"Ngài Lain, nhớ rõ lời hứa của anh, giúp Loin giải quyết vấn đề đóng băng tài chính." PP cười tủm tỉm nói.
Lain hừ lạnh một tiếng, giận dữ bỏ đi.
...
Tụ hội của Khunpol tới mười giờ liền chấm dứt, anh đều chuẩn bị sẵn một phần quà cho nhóm tân khách, trong đó hạnh phúc nhất chính là cô nàng fan hâm mộ kia, không chỉ được quan sát một ván bài thượng lưu mà còn có cơ hội chụp hình với rất nhiều ngôi sao, còn cả quyển sổ lưu niệm có chữ kí của Khunpol, quả thực là thắng lợi trở về.
Buổi tụ họp này cũng làm PP nổi danh một trận, không ít người nhớ kỹ tên cậu.
Nhóm Byn lưu lại khách sạn, Zen bảo người trong nhà mang chai Rothschild tới, cùng mọi người thưởng thức một phen.
"Ha ha ha, PP, lần này tôi thực sự tâm phục khẩu phục rồi."
Byn công lý với PP, khen ngợi: "Về sau không dám bàn luận 'kĩ thuật' với cậu nữa a."
PP cười cười không nói gì.
"Tuy không thể thấy ngài Byn thua tiền, bất quá có thể đè nát nhuệ khí của Lain thì cũng không tệ, cái loại tính cách của anh ta thật sự là làm người ta không thích nổi."
Khóe miệng Zen nhếch lên, nhìn Byn nói: "Bất quá thiếu gia Byn ơi, chi phí hôm nay của cậu Khunpol, hẳn phải do cậu phụ trách a?"
"Không thành vấn đề." Byn một ngụm đáp ứng.
Khunpol cười nói: "Vậy cám ơn ngài Byn"
Byn nhìn về phía PP, đang định nói gì đó thì thấy Billkin ngồi bên người cậu, đưa tay rót rượu cho cậu, ánh mắt kia động tác kia không có điểm nào không lộ ra cưng chiều, hoàn toàn có cái nhìn mới về người đàn ông này. Hai bọn họ là đùa hay thật vậy a?
PP ngửi hương rượu, tựa hồ có chút hưởng thụ, chỉ là hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mông lung, thoạt nhìn tửu lượng cũng không quá tốt.
Anh một tay giơ ly rượu, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu, im lặng bảo hộ.
Qen không mấy hứng thú với rượu đỏ, liền mở mấy chai rượu trắng khác, không ngừng rủ rê mọi người cạn ly.
Zen ghét bỏ nói: "Rượu ngon hiếm có lại bị kẻ thiếu hiểu biết như cậu xem thường."
"Hừ, rượu đỏ sao đủ vị như rượu trắng chứ?"
Qen rót một ly cho PP, nói: "Đây, PP, tôi kính cậu một ly."
Cậu mỉm cười tiếp nhận, uống cạn. Mấy người đều trầm trồ khen ngợi, lại rót đầy ly cho cậu.
Billkin trầm giọng nói: "Uống ít thôi, cẩn thận say."
"Uống say thì có sao đâu chứ?"
Qen cười nói: "Ngài Putthipong không ngại lưu tụi này lại khách sạn một đêm đi?"
"Ừ, tùy ý các người." Ai thèm quản đám người này chứ?
"Một khi đã vậy thì còn lo lắng gì nữa? Đến PP, lại thêm một ly." Qen lại rót đầy ly.
Cậu cũng không cự tuyệt, nâng ly uống cạn. Hôm nay cậu chính là muốn 'say', để tiện cho anh 'ra tay'. Cậu muốn làm lại một lần, chứng minh phán đoán của mình. Nhưng cậu không thể lấy danh nghĩa yêu đương được, nếu xác định làm tình với Billkin sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ, như vậy cậu có thể quy vào lí do say rượu, để hai người quay lại quan hệ bằng hữu, không tới mức không còn đường lui.
Byn thấy Qen không ngừng mời rượu PP, ẩn ẩn nhìn ra chút môn đạo, cũng bắt đầu vô tình cố ý tiếp sức. Chỉ có Zen không hiểu gì cả, im lặng tiếc nuối chai rượu quý của mình bị cái đám không hiểu thưởng thức này đạp hư.
"Cũng không còn sớm, ở lại đây đi." Billkin nhìn PP ngã vào lòng mình, lên tiếng nói.
Những người khác cũng uống không sai biệt lắm, không có dị nghị gì.
Thấy anh dìu PP rời đi, Byn cười mập mờ với Qen: "Xem ra hôm nay bọn họ sẽ có một đêm vui vẻ a, vừa nãy cậu cố ý đúng không?"
Qen lộ ra biểu tình 'chả hiểu cậu nói gì'.
"Đừng có giả ngu." Byn khinh bỉ.
Lúc này Qen mới trả lời: "Khó có cơ hội bán giao tình cho ngài ấy, phải nắm bắt a."
Byn bật ngón cái: "Lợi hại."
"Hai người nói gì vậy?" Zen ngơ ngác hỏi.
"Không có gì."
Byn nâng cằm Zen: "Đi, lên phòng ngủ thôi."
Billkin ôm PP lên phòng tổng thống, cẩn thận đặt cậu xuống giường.
"PP..."
Ngón tay Billkin vuốt ve bờ môi cậu, thấp giọng nói: "Trước mặt tôi không chút phòng bị uống say như vậy, không biết sẽ có kết cục gì à?"
Cậu nửa mở nửa khép, ánh mắt mơ màng, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu kích thích thần kinh anh.
Billkin chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thứ dưới bụng cũng căng cứng, kí ức đêm đó vẫn còn thực mới mẻ, mỗi lần nhớ tới lại làm người ta không thể kiềm chế.
"PP..." Anh áp bên tai cậu khẽ gọi, mang theo khát vọng thật sâu.
PP cọ cọ trên gối, mái tóc mềm mại xõa tung, hệt như một chú mèo Ba Tư kiêu sa.
Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu hôn môi cậu, khẩn cấp xâm nhập chiếm đoạt.
"Ưm... khó chịu." Cậu quay đầu đi, đẩy đẩy anh.
Billkin không muốn giống lần trước, lại thừa dịp cậu uống say mà cưỡng ép. PP luôn dung túng, làm anh mất đi cơ hội xác định quan hệ giữa bọn họ. Có lẽ cậu chỉ xem đêm đó là một chuyện ngoài ý muốn chứ không tính toán làm người yêu anh.
Lúc này, cậu đột nhiên xoay người ngồi dậy, vừa cởi đồ vừa lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Anh lập tức bước qua đỡ, không để cậu bị ngã.
PP ném áo khoác xuống đất, cởi cà vạt cùng áo sơ mi, lộ ra nửa thân trần, gợi cảm mà hấp dẫn.
"PP." Billkin áp lực gầm nhẹ một tiếng.
"Tôi muốn tắm." Cậu bắt đầu cởi quần, nhưng đầu ngón tay run rẩy, kéo vài lần cũng không được.
Anh ôm cậu đè xuống giường, ánh mắt nóng rực, âm thanh khàn khàn nói: "Này là em tự tìm."
"Ngô..." PP ngẩng đầu, bị động thừa nhận nụ hôn của anh.
Billkin vừa lột quần vừa áp lên người cậu.
"Tắm..." Cậu thở dồn dập nỉ non.
"Chốc nữa cùng nhau tắm." Anh gặm nhẹ hầu kết cậu, bàn tay to bắt đầu dao động.
Một luồng khí lạnh ập tới, thân thể PP run lên, theo bản năng kháng cự, bất quá lại bị Billkin cường ngạnh ngăn cản, không cho cậu trốn thoát.
PP hơi mở mắt ra, vô lực khoát lên vai anh, tùy ý đối phương xâm lược. Lần này anh dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cũng thuần thục hơn, đối với cậu hết sức ôn tồn, từng chút từng chút công phá phòng ngự, xâm chiếm thể xác và tinh thần cậu.
"Bé cưng, PP ơi.i.i..." Billkin gọi khẽ tên cậu.
PP nắm chặt dra giường, theo động tác nghiền ép của anh, nhịn không được rên nhẹ.
Trận làm tình này đối với PP mà nói, có thể chính là lần cuối cùng, cậu thực phối hợp, toàn tâm toàn ý.
Hai người triền miên quay cuồng trên giường lớn, mồ hôi giao hòa đan xen với tiếng thở dốc cùng rên rỉ, trong cơn đánh sâu, Billkin đạt được sự hưởng thụ cùng thỏa mãn tới cực hạn...
Đợi hết thảy bình ổn,anh ôm cậu mệt mỏi rã rời đi vào phòng tắm, ôn nhu giúp cậu tẩy rửa cơ thể. Đối với người trong lòng, sức chịu đựng của anh vẫn luôn không đủ. Chỉ cần một chút đụng chạm, anh đã nhịn không được một lần lại một lần chiếm giữ.
Thủ thân nhiều năm như vậy, tựa hồ chính vì chờ đợi người này.
"PP, đừng rời khỏi tôi..." Billkin ôm chặt lấy cậu, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết.
Hôm sau, PP từ cơn mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người hệt như bị xe tải nghiền qua, ngồi phịch xuống giường, căn bản không ngồi dậy nổi.
"Ngủ thêm một chút đi." Âm thanh anh từ bên cạnh truyền tới, bàn tay to vuốt ve tấm lưng trần của cậu.
PP quay đầu, ngây ngốc nhìn anh, bộ dáng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Anh nhịn không được cúi đầu hôn trộm một cái lên môi cậu.
Cậu lùi ra sau, kéo chăn lên bọc kín lấy mình.
Anh trầm giọng nói: "Chúng ta ở trên giường thực phù hợp, em có thấy vậy không?"
PP yên lặng phun trào, nếu không có cậu phối hợp, với kinh nghiệm gì kia của anh thì đã sớm bị KO rồi được không? PP tuyệt đối không thừa nhận năng lực của anh trong phương diện này rất mạnh, hơn nữa còn tràn đầy tinh lực.
"PP, anh không gây khó dễ cho em."
Billkin ôn nhu nói: "Nhưng em là người của anh, điểm này là không thể nghi ngờ. Anh sẽ dựa theo phương thức em hi vọng mà ở cùng một chỗ với em, cả đời này chỉ yêu mình em. Cho dù hiện giờ em không thương anh, anh vẫn đợi tới ngày em yêu anh, anh có đủ thời gian để chờ em."
Nhưng, cậu không có thời gian. PP cuộn mình, lồng ngực ẩn ẩn đau đớn. Bởi vì có được nên mới không muốn buông tha. Người gia tộc cậu kì thực cũng không tự do thoải mái như tưởng tượng.
"Để tôi suy nghĩ đã." Âm thanh rầu rĩ của cậu từ trong chăn truyền ra.
"Ừm." Trong mắt Billkin tràn đầy ôn nhu.
PP ở phòng tổng thống vài ngày, may mắn trải nghiệm hưởng thụ xa hoa ở đây một phen.
Anh biểu thị: "Thích thì cứ ở thêm vài ngày."
Ở thêm vài ngày? Còn ở thêm thì cậu phỏng chừng không thể tự gánh vác cuộc sống, bị dưỡng thành phế vật mất. Hơn nữa nếu không phải cố kỵ sức khỏe cậu, Billkin khẳng định sẽ làm tới mức cậu không leo xuống giường được. Theo thái độ thì tựa hồ anh đã xem cậu là người yêu.
PP thật sự không muốn làm anh khó chịu, cậu phát hiện hai ngày nay thân thể mình không xuất hiện bất cứ phản ứng xấu nào, này ngược lại đã chứng minh sầu lo của cậu. Nếu mỗi lần đều sinh bệnh thì chứng tỏ quỷ khí đã bị bệnh tật hóa giải; nhưng nếu không sinh bệnh thì có nghĩa là quỷ khí rất có thể vẫn còn tích lũy trong cơ thể, một khi đạt tới mức độ nào đó, nó sẽ tiêu hao sinh mệnh cậu.
Cho nên, vẫn chỉ có thể làm bằng hữu?
"PP." Anh từ phía sau ôm lấy cậu.
PP cả kinh, theo bản năng né tránh.
Billkin hơi khựng lại một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
"Chúng ta về nhà đi." Cậu né tránh tầm mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"... tốt."
Hai người rời khỏi khách sạn về nhà, PP cũng không lộ ra bất cứ biểu hiện nào dị thường, nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh, hệt như bình thường.
Anh cảm thấy mình có chút nghĩ nhiều.
Đợi tới tối, Billkin mặc áo ngủ xuất hiện trong phòng cậu, hiển nhiên là muốn chiếm cứ giường cậu.
"Muộn rồi, ngủ đi." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
PP đứng bên giường không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
"Billkin."
PP chần chờ mở miệng: "Chúng ta vẫn tách ra ngủ đi?"
"Vì cái gì?" Ánh mắt anh trầm xuống.
"Tôi... tôi hi vọng chúng ta có thể duy trì quan hệ bằng hữu, tôi không muốn làm chuyện kia với anh."
Billkin nhìn cậu chằm chằm: "Đây là đáp án em suy nghĩ mấy ngày nay?"
"Đúng vậy."
PP bình tĩnh nói: "Tôi không có cách nào tiếp nhận việc lên giường với đàn ông."
"Sau khi chúng ta có một đêm như vậy, em lại nói với tôi em không có cách nào tiếp nhận?" Billkin không thể nào tin tưởng cậu hoàn toàn thờ ơ với cuộc tình ái kia.
"Thực xin lỗi."
PP quay đầu, kiên quyết nói: "Hoặc là chỉ làm bằng hữu, hoặc là, hoặc là xin anh rời đi."
Anh đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, nâng cằm nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ: "Tôi nói rồi, tôi sẽ chờ. Cho nên, đừng hòng đuổi tôi đi."
Một khắc trước còn vui sướng chuẩn bị ôm cậu vào lòng, ngay sau đó lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Billkin cố gắng đè nén sự bạo ngược của mình, không muốn dọa tới PP.
Buông tay, anh xoay người đi ra ngoài, lúc tới cửa thì quay đầu lại nói: "PP, anh có thể bao dung hết thảy, nhưng chỉ có một điều em phải nhớ kĩ, anh tuyệt đối không cho phép em yêu người khác."
Nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh tới phòng khách, nặng nề nhốt mình ở bên trong...
...
Chuyện bên lề:
Billkin: Em nghĩ bằng hữu thì không thể lên giường à?
PP: Bằng hữu mà lên giường thì thành bạn giường rồi.
Billkin: Kia làm bạn giường cả đời đi.
PP: Bạn giường có thể tùy tiện thay đổi a.
Billkin: Em dám!
PP: Là anh nói muốn làm bạn giường mà.
Billkin: Trọng điểm là 'cả đời' chứ không phải 'bạn giường'!
PP: ●▽●
..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com