🍜🥘🍛🥞 Quan tâm đến anh 🥗🍝🍲🥫
Billkin ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng thì phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị tốt.
PP thấy anh ra, cười nói: "Anh dậy sớm thật, vừa lúc, lại đây ăn sáng này, tôi nấu cháo."
Cháo trắng nóng hập hập sáng bóng dễ nhìn, hương thơm thoang thoảng làm người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
PP cởi tạp dề, mặc áo khoác vào, tựa hồ chuẩn bị ra ngoài.
"Cậu đi đâu?" Anh hỏi:
"Hôm nay có nhận một nhiệm vụ đưa quà đúng giờ, hôm nay là sinh nhật bạn gái, anh ta yêu cầu 7h sáng đưa đồ ăn sáng, 12h trưa đưa cơm, 8h tối thì đưa tới một bó hoa hồng."
PP đổi giày, nói với Billkin: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, trước bảy giờ rưỡi tôi sẽ trở về, sau đó lái xe đưa anh tới công ty."
"Cậu dùng xe của tôi đi." Billkin đưa chìa khóa qua.
"Cám ơn." PP cũng không khách khí, tiểu cừu của cậu hiện giờ vẫn còn để ở nhà anh nha a.
"Đi đường cẩn thận." Trước lúc đi, Billkin thấp giọng dặn dò một câu.
"Yên tâm."
Loại đối thoại thực bình thường này làm anh có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Anh nhớ tới trước đó mình có đặt lịch trên blog của PP, bất quá chỉ đặt được từ thứ ba đến thứ sáu, thứ hai đã có người đặt trước.
Billkin vừa uống cháo vừa suy nghĩ.
Nửa giờ sau, PP trở lại, trên người tựa hồ mang theo tia nắng mặt trời, mỉm cười tươi rói: "Tôi đã về rồi."
Billkin nheo mắt, thoáng chốc cảm giác như có thứ gì đó bị hòa tan.
"Anh ăn xong chưa? Hiện giờ tới công ty sao?"
Cậu hỏi: "Hay tính toán ở nhà nghỉ ngơi vài ngày?" Thương thế của anh tuy không ảnh hưởng tới công tác, nhưng tay trái có tới hai ngón bị gãy xương, cũng có chút bất tiện.
"Tới công ty đi." Billkin đứng dậy đi tới bên cạnh PP.
"Tốt lắm, đi thôi."
Anh chưa bao giờ vô cớ bỏ bê công việc, đối với anh mà nói, cuộc sống còn nhàm chán hơn công việc.
Cậu lái xe, vững vàng đưa Billkin tới công ty.
"Cần tôi mang cơm trưa tới cho anh không?" Cậu thuận miệng hỏi một câu.
"Ừm." Billkin gật đầu.
Đi vào đại sảnh công ty, anh liền phân phó thư kí Lin: "Lấy một chiếc di động cho tôi."
Thư kí bình tĩnh mở ngăn kéo, bên trong là một loạt di động. Xét thấy lực sát thương của boss với di động, mỗi tháng anh đều chuẩn bị sẵn năm sáu chiếc điện thoại mới, tùy thời có thể đổi.
Gắn sim vào, một lần nữa khôi phục số điện thoại, Lin cầm di động vào phòng làm việc của Billkin.
"Boss, hôm qua mẹ ngài gọi điện tới hỏi hành trình của ngài." Lin nhìn nhìn bàn tay bị thương của anh, báo cáo.
Chắc là vì di động không gọi được nên liền liên lạc với công y.
Billkin nói: "Đã biết, cậu ra ngoài đi."
Sau khi Lin đi rồi,Billkin trước tiên gọi điện cho mẹ, nghe lải nhải gần nửa tiếng mới được giải thoát. Sau đó anh lại vào taobao, đăng kí cho mình một nick, sau đó đặt hết toàn bộ thời gian làm việc của PP. Bắt đầu từ thứ ba, toàn bộ thời gian một tháng sau đó của cậu đều thuộc về anh.
Tiếp theo lại bắt đầu lướt weibo của PP, trong số mấy vạn comment bên dưới, có đủ loại comt khen ngợi, cầu bao dưỡng.
Ngón tay anh lướt như bay trên màn hình, không hiểu sao có chút không vui.
"Ngài Putthipong, đã hơn mười hai giờ rồi, cần tôi đặt cơm cho ngài không này?" Lin thấy trưa rồi mà Boss anh ấy không hề rời khỏi phòng làm việc, liền vào hỏi.
"Không cần, có người đưa." Billkin đầu cũng không nâng lên, trả lời.
Lin nghĩ anh đã gọi người nào đó, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Nhưng đợi đến một giờ cũng chưa thấy ai tới, Lin có chút nhịn không được, người nào mà không có khái niệm thời gian như vậy a, cư nhiên để boss đói bụng? Đang lúc Lin muốn vào xác nhận lại xem boss có muốn đặt cơm hay không thì có điện thoại của người đưa cơm gọi tới.
Bất quá một lúc sau, một thanh niên tuấn tú mặc đồ tự do bước ra từ thang máy, lập tức bước tới chỗ thư kí: "Xin chào, tôi là PP, tới đưa cơm cho boss nhà anh."
"Xin chào, xin chờ một chút." Lin gọi điện thoại nội tuyến cho Billkin, thông báo cơm trưa đã được đưa tới.
"Để cậu ấy vào." Âm thanh Billkin từ trong điện thoại truyền ra.
Trong mắt Lin lộ ra một tia kinh ngạc, vốn chỉ hỏi theo lệ, không ngờ ngài ấy lại cho người này trực tiếp tiến vào phòng làm việc.
"Ngại quá, trên đường bị kẹt xe, chậm trễ chút thời gian, để anh đợi lâu." PP đặt hộp cơm lên bàn trà, đồng thời giải thích với Billkin.
"Không sao." Anh đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn PP.
"Hôm nay tôi làm canh đậu hủy huyết vịt, nếm thử xem." Cậu mở bình giữ nhiệt, mùi thơm ngát nhất thời lan tỏa khắp phòng làm việc.
Biểu tình anh vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá ánh mắt trở nên nhu hòa, nhận lấy chén canh cậu đưa qua, ngồi xuống sô pha chậm rãi uống.
Lin quả thực không thể tin vào mắt mình. Bầu không khí ấm áp này là sao? Ngài Putthipong mới phút trước còn lạnh tới mức làm người ta phát run, sao thoáng chốc đã 'hòa ái dễ gần' như vậy? Mặc dù anh là cộng sự nhiều năm với Billkin, nhưng lúc đối mặt anh vẫn vô thức cảm thấy sợ hãi. Thanh niên tên PP này thế nhưng không hề có chút bức rứt nào, ngôn hành cử chỉ đều thực tùy ý tự nhiên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lin nhìn thấy một người có thể bình thường ở cùng Billkin như vậy.
Lin nhịn không được nhìn cậu ấy thêm vài lần. Này vừa nhìn thì nhịn không được tán thưởng, quả thực là một thanh niên làm người ta có cảm giác thoải mái vô cùng, khí chất ôn nhuận, nụ cười ấm áp, đứng cùng một chỗ với Billkin... trong lúc hoảng hốt, Lin dường như nhìn thấy xung quanh hai người xuất hiện hai sắc thái trái ngược hoàn toàn, nhưng chúng nó lại chậm rãi giao hòa, cuối cùng hợp lại thành một chỉnh thể hoàn chỉnh. Bất quá nhìn kĩ thêm lần nữa, lại giống như cái gì cũng không có.
"Lin." Ánh mắt sắc bén của Billkin liếc nhìn anh ta một cái.
"Nga, haa...aa boss cứ từ từ dùng, tôi ra ngoài trước."
Lin rùng mình một cái, thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng một mảnh yên lặng, cả hai người đều không nói gì. Một người ăn cơm, một người dùng điện thoại lướt taobao.
PP phát hiện lịch làm việc cả tháng của mình đều được đặt đầy, xem bản ghi chép, tuy tên tài khoản khác nhau nhưng địa chỉ lại y hệt, chính là công ty của Billkin.
Cậu chỉ vào di động hỏi: "Billkin, này đều là anh đặt à? Đặt thời gian phục vụ?"
Anh gật đầu.
"Một tháng a, vì sao lại đặt thời gian dài như vậy?"
"Nếu có thể, tôi muốn trực tiếp thuê cậu làm trợ lý tư nhân, đưa tôi đi đón tôi về, phụ trách ăn uống hằng ngày."
PP lắc đầu: "Khó mà làm được, này nghiêm trọng quấy rầy kế hoạch làm thêm của tôi."
"Vì cái gì cậu thích làm thêm? Có một công việc ổn định lương cao không tốt sao?"
"Lương cao đương nhiên tốt, nhưng cũng rất đơn điệu, tôi hi vọng có thể làm những công việc khác biệt, học tập được càng nhiều kỹ năng hơn."
PP không có yêu cầu quá cao với tiền tài, cậu phi thường quý trọng sinh mệnh ngắn ngủi của mình, tận hết khả năng theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Sự thực cậu cũng không thiếu tiền, vận may trời sinh làm cậu mua xổ số thì chắc chắn sẽ trúng, mua cổ phiếu thì giá tăng vùn vụt, cơ hồ không lo lắng vấn đề tiền bạc.
"Tỷ như nấu nướng, cắm hoa?"
"Đúng vậy." PP cười cười.
Billkin suy nghĩ một lát, nói: "Nếu tôi không ngăn cản cậu làm thêm lúc rãnh rỗi thì sao?"
"Này..."
Cậu do dự một lúc, trả lời: "Kia cứ thử trước xem sao. Nếu công việc có xung đột thì chỉ có thể xin anh thứ lỗi."
Billkin gật đầu, khá vừa lòng với kết quả này.
Ăn cơm xong, PP thu dọn ổn thỏa, chuẩn bị rời đi.
Anh nói: "Tan tầm tới đón tôi, tới nhà cậu ăn cơm."
"Tốt." Cậu vẫy vẫy tay, rời khỏi phòng làm việc.
Khóe miệng Billkin run run nhếch lên một chút, tâm tình sung sướng.
Sáu giờ tối, cậu đón anh về nhà, sau khi làm cơm tối xong thì đi tới nhà ăn mà khách hàng đã đặt, hoàn thành nhiệm vụ tặng hoa cuối cùng.
Billkin một mình ở nhà, bắt đầu xử lý sự vụ công ty. Hai tiếng sau, PP vẫn chưa trở về. Anh buông tài liệu, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người người qua lại dưới lầu.
Anh thực thích PP, thậm chí có chút tham luyến hương vị trên người cậu, đây là người đầu tiên từ khi chào đời tới nay anh muốn lưu lại, hơn nữa chỉ có mình cậu có thể yên bình ở bên cạnh anh, những người khác vô luận là lái xe hay vệ sĩ, cơ hồ không có ai không xảy ra chuyện. Người như vậy cả đời này có lẽ không thể gặp được người thứ hai, nếu đã để anh gặp mà còn không túm chặt lấy, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?
"Billkin." Phía sau truyền tới âm thanh mở cửa: "Tôi về rồi đây."
Thân thể anh hơi khựng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người, lẳng lặng nhìn người đang đi gần tới chỗ mình, ánh mắt hừng hực như sắp toát ra lửa.
"Làm sao vậy?" PP cảm thấy ánh mắt Billkin dường như có thể soi xét người khác.
"Không có gì."
Billkin thu liễm cảm xúc, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?"
"Gặp một người bạn nên đi uống một ly, ngại quá."
"Bạn? Bạn gì?" Anh giống như tùy ý hỏi.
"Đồng nghiệp quen lúc làm thêm trước kia."
PP thuộc loại hình chỉ cần vài phút là có thể kết giao bằng hữu, quen biết khắp thiên hạ, này cũng là nguyên nhân fan bên weibo của cậu mới nhiều như vậy, hai phần ba số đó đều cùng cậu thành lập tình hữu nghị không tồi, về sau Billkin sẽ lãnh giáo được phạm vi kết giao bằng hữu của PP rộng cỡ nào.
Billkin rất muốn hỏi cặn kẽ, tỷ như đối phương là nam hay nữ, bọn họ quen biết thế nào này nọ... Bất quá anh tựa hồ không có tư cách hỏi nhiều như vậy, chỉ đành cố chịu đựng.
Độ ấm trong phòng tựa hồ giảm đi vài độ, vừa rồi vẫn còn tốt đẹp, sao tự nhiên lại lạnh như vậy? Câu liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi:
"Billkin, anh đói không? Có muốn ăn bữa khuya không?"
"Ừm." Billkin đi tới chỗ máy tính, ngồi xuống, độ ấm tăng trở lại.
Ân, vẫn khá dễ điều chỉnh a. PP im lặng cười cười, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Cậu không bảo anh rời đi, vì thế Billkin liền thuận lý thành chương mà trụ lại đây tuần thứ hai. Anh gửi tiền vào tài khoản PP, rõ ràng muốn cậu phụ trách tất cả.
Chiếu cố ẩm thực, đưa đi đón về, này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của PP. Bởi vì có 'vị khách độc tài' này mà cậu phải dẹp đi những hạng mục công việc nhỏ, chủ yếu nhận những công việc có tính kỹ năng mạnh hơn, thời gian còn thừa lại thì dùng để học hỏi những thứ mình hứng thú.
Hơn nữa bên cạnh có người ở cùng cũng không tệ. Billkin không nói nhiều lắm, cuộc sống đơn giản quy luật, không có những ham mê cổ quái hư hỏng, bỏ qua một thân quỷ khí dọa người kia, kỳ thực có thể xem là một bạn cùng phòng đủ tư cách.
Hôm nay PP về nhà, nhìn thấy anh thoải mái ngồi trong phòng khách, quần áo trên người tựa hồ có chút quen mắt.
Mới đầu cậu cũng không để ý, bất quá Billkin thường xuyên lắc lư trước mặt cậu, tựa hồ tâm tình tốt lắm.
Đợi đến khi về phòng, phát hiện túi quần áo ở nhà mình mua khi trước không thấy đâu, cậu mới phát hiện bộ đồ anh đang mặc chính là thứ mình đã mua khi lần đầu tiên anh ngủ lại đây. Bất quá sau khi mua về, phát hiện Billkin đã gọi người mang đồ tới nên mới không đưa mớ quần áo mua trong cửa hàng bình thường này cho anh mà mang về phòng, cậu suýt chút nữa đã quên bén đi mất.
PP nhìn cái túi rỗng tuếch, yên lặng phun tào, tùy tiện vào phòng người ta lấy đồ mà được à? Hơn nữa ngày thường toàn mặc âu phục được may thủ công, bộ đồ ở nhà mấy trăm đồng có gì hay mà mặc?
Cậu không biểu thị, Billkin liền không khách khí 'vui lòng nhận lấy'.
Vài ngày sau, PP nhận được mười bộ đồ đáp lễ...
Hai ngày sau, PP yên lặng lái xe đưa Billkin tới bệnh viện tái khám. Lúc anh tiến hành kiểm tra, cậu đứng tựa vào hành lang lẳng lặng chờ đợi, thuận tiện quan sát quỷ khí muôn hình muôn vẻ.
'Này, anh bạn đẹp trai, có thuốc không?'
PP đang suy nghĩ miên man thì trong đầu đột nhiên truyền tới âm thanh kỳ quái.
🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️🕸️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com