8. lá thư bí ấn
sau khi dành cả một ngày cho nhau thì cũng đến lúc phải chia tay, minhyung vẫn luyến tiếc chưa muốn về. không gian bên ngoài yên tĩnh, chỉ có vài ánh đèn đường lấp lánh chiếu xuống con phố vắng, những tán lá khẽ rung rinh trong gió nhẹ. không khí cuối thu se lạnh, khiến minhyung phải đút tay vào túi áo khoác. anh quay sang nhìn hyeonjoon, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và ấm áp.
"cảm ơn cậu vì đã dành cả ngày hôm nay cho mình, hyeonjoon. mình thật sự rất vui."
hyeonjoon khẽ gật đầu, cảm nhận được chút ấm áp len lỏi trong lòng theo từng lời minhyung nói. cậu nhìn xuống đôi giày của mình, hơi mỉm cười.
"mình cũng vui, minhyung. à... ngày mai, cậu vẫn muốn đi học chung với mình không?"
minhyung cười, đôi mắt sáng lên một chút khi nghe câu hỏi đó, đôi tay vô thức siết chặt túi áo như đang cố giữ lại chút cảm giác ngọt ngào từ câu trả lời của hyeonjoon.
"dĩ nhiên rồi. đừng bảo là cậu định từ chối đấy?"
hyeonjoon bật cười, tiếng cười nhẹ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
"mình không từ chối đâu. mình quen với việc cậu đi học cùng rồi."
minhyung gật đầu hài lòng, ánh mắt anh không rời khỏi hyeonjoon, dịu dàng và ấm áp như muốn nói điều gì đó sâu hơn.
"vậy thì mai mình sẽ đón cậu nhé, như mọi ngày."
sáng hôm sau, trời trong và dịu mát, nắng nhẹ chiếu qua những tán cây xanh. như đã hứa, minhyung lại xuất hiện trước cổng nhà hyeonjoon. vẫn là nụ cười ấm áp đó, vẫn là cái vẫy tay quen thuộc mỗi khi hyeonjoon bước ra. lần này, nắng sớm phản chiếu trên gương mặt của minhyung, khiến nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ. hyeonjoon cảm thấy trái tim mình như đập mạnh hơn một chút.
cậu đã bắt đầu quen với việc mỗi sáng được minhyung chờ đợi và cảm giác rằng nếu thiếu đi sự hiện diện của anh, ngày mới sẽ trở nên trống rỗng.
hyeonjoon bước ra, cậu khẽ mỉm cười nhìn minhyung, đôi môi hơi mím lại như để che giấu sự bối rối.
"sao cậu đến sớm thế. mình chưa bao giờ thấy cậu đến muộn cả."
minhyung nhún vai, cười nhẹ nhàng, ánh mắt tinh nghịch nhưng ấm áp.
"mình chỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp cậu sớm hơn thôi."
hyeonjoon hơi đỏ mặt, sự bối rối tràn qua gương mặt, nhưng nhanh chóng giấu đi bằng cách đội mũ bảo hiểm lên.
"minhyung đừng nói quá như vậy."
buổi sáng yên bình với những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng trên đường đi khiến hyeonjoon cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi những áp lực thường ngày. thói quen đi học cùng minhyung đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, như một chút ánh sáng giữa cuộc sống vốn dĩ đầy u ám.
thời gian trôi qua, không chỉ dừng lại ở việc đến trường và về nhà cùng nhau. những buổi học chung dần dần biến thành các buổi hẹn nho nhỏ sau giờ học. cả hai sẽ cùng nhau dừng lại ở quán cà phê gần trường, nơi mà hyeonjoon bắt đầu yêu thích nhâm nhi tách trà và trò chuyện với minhyung về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. đôi khi, minhyung sẽ đèo hyeonjoon đi lượn lờ, hóng gió trên những con phố, cảm nhận sự tự do và thoải mái khi không còn áp lực học tập hay những lo lắng khác.
một buổi chiều nọ, trời đã ngả màu cam nhạt, khi cả hai đang đi dạo sau giờ học, minhyung bất ngờ dừng lại và quay sang hyeonjoon với một nụ cười bí ẩn. không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua những hàng cây.
"hyeonjoon, cuối tuần này là sinh nhật mình. cậu có muốn đi ăn cùng mình không?"
hyeonjoon chớp mắt ngạc nhiên, nhìn minhyung với vẻ bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, đôi môi khẽ mỉm cười.
"đương nhiên rồi! mình sẽ chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cậu."
ngày hôm ấy, minhyung đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chọn một nhà hàng ấm cúng cho bữa tối. ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng căn phòng, tạo nên không gian ấm áp và thân mật. anh không mời ai khác ngoài hyeonjoon, biến buổi sinh nhật này như một buổi hẹn hò ngầm. khi hyeonjoon đến nơi, cậu mang theo một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa - một quyển sách mà cậu biết minhyung sẽ rất thích.
trong suốt bữa tối, không khí giữa hai người thoải mái nhưng có chút ngượng ngùng. hyeonjoon, sau khi tặng món quà nhỏ của mình cho minhyung, bất chợt hỏi.
"minhyung, mình thắc mắc là... tại sao cậu lại không ăn sinh nhật cùng gia đình hoặc bạn bè vậy? sao cậu mời mỗi mình?"
minhyung dừng lại một chút, ánh mắt anh dịu dàng. xung quanh, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng ánh đèn vàng như tạo thêm cảm giác thân mật.
"thật ra... mình muốn dành ngày này cho người mà mình cảm thấy quan trọng nhất."
minhyung nhìn thẳng vào hyeonjoon, đôi mắt chân thành khiến cậu bất ngờ và hơi lúng túng.
sau bữa tối, minhyung chở hyeonjoon về nhà. khi đến trước cổng nhà cậu, minhyung dừng xe, quay sang nhìn cậu một lúc lâu, trong ánh mắt có chút do dự, như đang chờ đợi điều gì đó. rồi anh rút từ trong túi áo ra một lá thư nhỏ, đưa cho hyeonjoon.
"hyeonjoon, hãy đọc lá thư này khi về phòng nhé. đó là những gì mình muốn nói với cậu... nhưng mình không đủ dũng cảm để nói trực tiếp."
hyeonjoon nhìn lá thư, nó được trang trí thủ công, tuy không được đẹp xuất sắc nhưng lại chứa đựng cả tấm lòng của minhyung. lòng cậu có chút bối rối nhưng cũng tò mò. hyeonjoon gật đầu nhẹ, cầm lá thư và bước xuống xe, vẫy tay chào minhyung. khi bóng dáng của minhyung khuất dần, cậu bước vào nhà, tay vẫn nắm chặt lá thư bí ẩn kia, lòng không ngừng suy nghĩ về những gì sắp diễn ra.
hyeonjoon nhanh chóng chạy vào phòng, lòng đầy hồi hộp. cậu ngồi xuống giường, cầm bức thư màu vàng trong tay, thận trọng mở ra. những dòng chữ viết tay hiện ra, nét chữ quen thuộc của minhyung, có phần vụng về nhưng đầy chân thành.
"hyeonjoon à,
mình không nhớ rõ là từ khi nào, nhưng có lẽ là từ lúc cậu bước vào cuộc sống của mình, mọi thứ đã thay đổi. cậu đã mang đến cho mình một thứ cảm giác rất đặc biệt - một cảm giác mà mình không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác. khi ở bên cậu, mình thấy trái tim mình bình yên đến lạ, như thể thế giới xung quanh trở nên nhỏ bé hơn và chỉ còn lại sự hiện diện của cậu.
hôm nay là sinh nhật mình, nhưng điều khiến mình hạnh phúc nhất không phải là những lời chúc hay món quà từ bất cứ ai... mà là được có cậu ở bên. ngay cả lúc này, điều ước lớn nhất của mình cũng chỉ là có cậu mãi mãi trong cuộc đời mình, không phải chỉ hôm nay mà là cả tương lai dài phía trước. mình không cần gì hơn ngoài việc được nhìn thấy nụ cười của cậu, cảm nhận sự an yên mà cậu đem lại.
mình biết có lẽ mình hơi vội vàng khi nói điều này, nhưng hyeonjoon à, trái tim mình không thể giữ lại nữa. mình yêu cậu. mình không muốn bọn mình chỉ là bạn đơn thuần, mà mình muốn hơn thế nữa. mình muốn ở bên cậu, không chỉ để chia sẻ niềm vui, mà còn là để bảo vệ cậu trước những nỗi buồn. để cùng cậu bước qua mọi khó khăn và tìm thấy hạnh phúc thật sự.
mình hiểu, có thể cậu chưa sẵn sàng, và mình sẽ không ép buộc cậu. nếu trái tim cậu cũng có chút gì đó giống mình, thì hãy cho mình cơ hội nhé. cơ hội để được ở bên cậu, để yêu thương và chăm sóc cậu theo cách mà cậu xứng đáng. nhưng nếu cậu chưa muốn, mình vẫn sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu, chỉ cần cậu cho phép. mình chỉ muốn cậu biết rằng cậu quan trọng với mình đến nhường nào.
minhyung"
hyeonjoon đọc đi đọc lại bức thư, tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết. một luồng cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong lòng, sự vui sướng, bất ngờ và cả chút hồi hộp. cậu cảm thấy như có ánh sáng mới len lỏi vào cuộc sống tăm tối trước đây của mình.
"minhyung..."
cậu thì thầm, nụ cười không thể nào che giấu được.
cảm xúc ấy khiến hyeonjoon hiểu rằng có thể, cậu cũng đang dần mở lòng và đón nhận tình cảm của người khác. hyeonjoon ngả lưng trên giường, mơ mộng về những khoảnh khắc bên minhyung, về ánh mắt ấm áp của anh, và cả những lời nói chân thành trong bức thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com