Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Kích thích

Anh ôm cậu một đêm ngủ ngon lành. Không ngờ ở bên nhau lại ấm áp đến lạ.

Anh có thói quen dậy sớm từ nhỏ. Sáng nào cũng tập thể dục, không chạy bộ cũng tập gym. Sáng nay, theo thói quen, trời vừa hừng sáng anh đã tỉnh dậy. Nhìn tiểu bảo bối vẫn còn ngủ say bên cạnh, anh xoa đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

Anh đứng dậy vươn vai vài cái rồi bước vào nhà tắm. Cả đêm anh ngủ mà bụng dưới cực kỳ khó chịu, cương cứng đến đau nhức. Nhiều lúc chỉ muốn đè tiểu tử này xuống mà hung hăng dày vò một phen. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đành nín nhịn.

Anh vào nhà tắm xả nước cực mạnh xuống người để làm mát cơ thể nóng rực như lửa sau một đêm chịu đựng. Cậu đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng nước chảy. Cậu lấy tay dụi mắt, vươn vai ngồi dậy.

"Aaa...ức... đau quá!"

Cậu quên mất mông mình còn đang bị sưng. Nhớ tới chuyện tối hôm qua càng làm cậu thêm khó chịu trong lòng. Trước giờ chưa có ai ức hiếp cậu quá đáng như vậy. Cậu chưa tỉnh ngủ, ngồi thẩn thờ một lúc lâu thì mới nhớ ra chuyện gì. Đảo mắt một lượt khắp phòng, không thấy Thiệu Phong Lãm đâu, không lẽ về rồi ư? Cậu ngủ say quá cũng không để ý. Vậy, ai đang tắm kia?!

Cậu bước xuống giường, chân cô tình giẫm lên một chiếc áo sơ mi trắng. Đây là đồ của Phong Lãm mà. Giờ cậu mới để ý, quần áo, cả ... cả đồ lót của anh cũng vương vãi khắp phòng. Cái tên thối tha này.

Cậu tức giận bước đến đập cửa phòng tắm. Anh cũng vừa vặn mở cửa ra. Tay đang cầm khăn lau khô tóc. Cả thân dưới trần trụi không che đậy đập vào mắt cậu. Anh vừa mới tắm xong, nước còn đọng lại trên cơ thể bóng loáng. Từng khối cơ bắp rắn chắc vô tình rơi vào mắt cậu.

Hai người vô thức nhìn nhau. Bất động một hồi lâu cậu đóng sầm cửa lại:

"Cái tên biến thái, sao anh không mặc đồ vào!!!" Cậu đỏ mặt hét lớn.

"Anh không có đồ thay...".

Anh lại lần nữa mở cửa ra, không ngại ngùng mà bước ra ngoài ngồi xuống giường. Tay anh vẫn đang cầm khăn lau khô tóc. Cậu ngượng đến mặt mũi đỏ gắt. Không biết phải dùng từ nào để đáp lại con người vô liêm sỉ này nữa.

Cậu hằn học đến tủ quần áo, lấy tạm chiếc áo đen cùng chiếc quần dài. Sau đó mắt nhắm mắt mở quăng thẳng vào người anh.

"Anh mau mặc vào rồi cút khỏi nhà tôi!" Cậu nghiến răng.

Anh nhìn quần áo trong tay cười thầm trong bụng. Nói rồi liền giơ tay kéo cậu ngồi lên đùi mình. Cậu bị kéo bất ngờ thì ngã vào lòng anh.

"Anh bị điên à, thả tôi ra!!!"

Cậu lớn giọng chửi rủa anh, hai tay đập mạnh vào lồng ngực anh, thân dưới vặn vẹo muốn đứng dậy. Nhưng hai tay anh như hai gọng kìm, khoá chặt cậu ngồi yên trên đùi mình.

   "Em động đậy như vậy, là muốn được anh cho "ăn" sáng sao!?"

Anh lưu manh kề môi sát môi cậu, nói ra từng chữ.

   Cậu giờ mới để ý mình đang ngồi lên cái gì. Cảm nhận vật đó ngày càng cương cứng dưới mông mình. Dù cách một lớp quần nhưng cậu cảm nhận rõ ràng nó đang nóng lên, nó đang "thức dậy". Cậu ngại mặt quay đầu tránh ánh mắt chòng ghẹo của anh.

   "Anh mau thả tôi ra, tiểu Quân sắp qua phòng tôi rồi".

Em anh dạo này thức dậy rất sớm. Anh còn đang ngủ đã thấy nó một tay ôm gấu bông, mắt vẫn còn mơ màng, miệng thì ngái ngủ chạy qua phòng anh. Nó biết anh lúc nào cũng đi làm từ sáng sớm, tối muộn mới về. Nó lúc đó đã ngủ mất tiêu. Nên đành tranh thủ lúc sáng mà qua hôn anh một cái.

   "Vậy em mặc đồ cho anh, không thì cứ để Tiểu Quân thấy chúng ta như thế này, anh em cũng không ngại đâu nhỉ, hửm!"

Anh vô liêm sỉ mà nói ra những lời đầy bất lịch sự. Anh còn cố ý đẩy hông lên một cái. Cự vật của anh được đà rơi vào giữa khe mông cậu.

  "Aaa... anh... anh... có thôi đi không hả???"

Cậu không còn giữ được bình tĩnh mà nói chuyện tử tế với anh nữa. Anh sao có thể bức cậu đến mức này.

   "Anh hai ơi.... Anh hai ơi.... Anh hai dậy chưa!!!"

Giọng Quang Quân từ xa vọng đến. Hai phòng anh em cùng tầng với nhau, chỉ cách nhau một cầu thang lớn thông từ tầng hai xuống tầng trệt. Chỉ đi vài bước là đến phòng của nhau.

   Nghe tiếng em trai, anh thấp thỏm lo lắng. Tay chân cuống quấn hết cả lên. Nhìn ra thấy cửa phòng không khoá. Anh định chạy ra khoá cửa phòng thì bị Phong Lãm giữ lại.

  Cậu quay đầu, ánh mắt ánh lên một tầng nước mỏng cầu xin anh đừng làm khó cậu nữa.

   "Em chỉ còn vài giây..."

Anh hối thúc cậu, hông anh cũng nhấp nhô vài cái. Người cậu theo đà nâng lên hạ xuống. Tiểu đệ của anh cạ vào những chỗ không nên cạ trên người cậu. Cậu chực té đến nơi, càng đưa hai tay bấu chặt lấy người anh.

   Cậu không còn cách nào khác, với lấy quần mặc vào cho anh. Cậu dù có muốn không nhìn nhưng cái thứ thô to ấy cứ đập thẳng vào mắt, muốn né tránh cũng không được. Trong lúc mặc quần, anh còn cố ý không chịu đứng yên, năm lần bảy lượt làm tay cậu vô tình mà chạm vào bảo vật nóng hổi kia. Cậu nghiến răng nghiến lợi mà nuốt cục tức sắp trào ra khỏi họng kia.

   Anh cũng lấy áo mắc vào, không làm khó cậu nữa. Vừa lúc đó, tiểu Quân mở cửa phòng bước vào. Cu cậu vừa vặn  chứng kiến hai người đang trong tư thế kỳ lạ. Phong Lãm thì đang đứng, tay để lên đầu anh trai, còn anh trai mình thì đang quỳ một chân xuống sàn, hai tay để lên hông anh Phong Lãm.

   Cậu ngơ ngác giương mắt nhìn, chưa kịp lên tiếng thì Quang Luân đã bước đến xoa đầu cậu để xua tan bầu không khí ngượng ngùng:

   "Sao bảo bối của anh dậy sớm thế, hôm nay là ngày nghỉ, em có muốn ngủ thêm một chút không!"

   Cậu để gấu bông xuống sàn, vòng hai tay ôm chặt chân phải của anh trai mình. Đầu cũng dụi dụi vào, khẽ nói:

   "Em nhớ anh hai, mấy hôm nay anh hai toàn đi làm, bỏ em một mình... hức" Cậu nhõng nhẽo, mắt cũng ướt ướt.

   Anh nghe em trai nói vậy thì đau lòng. Hai tay bế em lên, hôn vào cái má phúng phính ra sữa của cậu nhóc.

  "Anh cũng nhớ em nhiều. Mấy hôm nay có ăn uống đều đặn không đó, sao anh ôm thấy nhẹ tay thế này, hửm?!"

  Nghe anh nói, cậu chột dạ. Quả thật mấy ngày nay, cậu không còn tâm trạng để ăn. Bình thường anh sẽ ăn cùng cậu nhưng nay chỉ có bác quản gia thôi. Cậu mếu máo, vòng tay ôm cổ anh.

   "Hức... hức... em... em không có anh nên ăn không ngon... hức..."

   Phong Lãm nhìn hai anh em ôm nhau thì khẽ cười. Anh là con một, nên đôi khi cũng tủi thân. Nếu cũng có một đứa em để nhõng nhẽo thì tốt biết mấy.

  "Nào lại đây để anh bế nào, anh thay đồ cho tiểu Quân rồi cùng xuống nhà ăn sáng nhé!" Anh dang tay ra, bế cậu nhóc vào lòng. Cậu nhóc cũng không sợ mà cứ tự nhiên ôm anh. Quang Luân cũng để mặc cho anh ôm em trai vào lòng.

   "Em đi thay đồ đi, để anh thay đồ vệ sinh cho tiểu Quân!" Anh dịu dàng nói với cậu.

   "Tiểu Quân ngoan, tiểu Quân có thể tự làm được đúng không nào!" Quang Luân xoa đầu em trai cười nói rồi đưa mắt nhìn anh.

  "Tiểu Quân có thể tự làm được, phiền anh trông thằng bé giúp tôi, nó vẫn còn vụng về lắm. Tôi thay đồ xong sẽ xuống ngay!"

   Anh nhìn cậu gật đầu nói. Sau đó còn tự nhiên mà lấy tay ôm eo cậu lại gần sát vào người mình, lãng mạn đặt một nụ hôn lên trán cậu. Cậu đứng sững người vì hành động quá đỗi thân mặt này. Cậu định trừng mắt nhìn anh không được làm ra hành động quá phận trước mặt trẻ con. Nhưng thấy em trai cười khúc khích nên cũng gượng gạo nhìn anh rồi cười mỉm chi xem như không có gì.

   Anh tuy không có em trai, nhưng mọi việc chăm sóc tiểu Quân anh lại làm rất thuần thục, ân cần và đầy dịu dàng. Anh giúp cậu đánh răng, rửa mặt, rửa chân còn cẩn thận lau người cho cậu. Anh đặt cậu nằm lên giường. Người làm bên cạnh đưa cho anh một tuýp kem dưỡng ẩm, nói cậu chủ sáng nào cũng phải bôi kem này để dưỡng ẩm cho da.

  Anh cũng không ngạc nhiên mà đổ kem ra tay, xoa đều cho ấm rồi mới thoa lên người cậu nhóc. Cậu nhóc được anh xoa, còn được anh mát xa nên rất thoải mái. Lâu lâu anh còn cù lét làm cậu cười đến chảy nước mắt. Giỡn một hồi xong xuôi, anh mặc quần áo lại cho cậu nhóc rồi bế cậu xuống nhà.

   Không biết có phải do có anh không, mà mọi người trong nhà sáng nay đều rất phấn khởi. Bữa ăn không ngớt tiếng cười đùa, trò chuyện. Ai cũng quý anh, dần có cảm tình, xem anh như con cháu trong nhà.

   Quang Luân thấy vậy cũng vui mừng trong lòng. Đâu ai biết được, chủ nhân căn nhà này bị người ta ức hiếp đến đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com