Chap 2: Uống sữa
21h, tại căn phòng nhỏ.
"Uống sữa Quân ơi". Anh vừa pha sữa vừa nhìn thằng nhóc đang chơi xe điều khiển.
"Không uống đâu...". Cậu làm nũng. Đêm nào cũng vậy, hai anh em thể nào chút nữa cũng cãi nhau vì cái chuyện vặt vãnh này.
"Này vừa uống vừa chơi, 9h30 lên giường ngủ nghe chưa!".
Anh đi tới gần cậu, đút bình sữa vào miệng nhỏ của cậu nhưng cậu lại lè ra, nhõng nhẽo không chịu ngậm đầu ti.
"Ưa... hổng uống đâu...".
Cứ đưa bình ngậm là cậu lại lè ra, cứng đầu quá đi à, cái tay vẫn mân mê cái điều khiển, mắt cũng không thèm nhìn anh lấy một cái mà chỉ tập trung nhìn chiếc xe đang chạy.
"Không uống là anh không cho chơi nữa đâu. Anh lấy đồ chơi lại nha Quân". Anh nghiêm giọng.
"Ưaaaa...không chịu đâu,...uống ít thôi á nha, sáng... sáng nay em cũng uống gòi màaa...". Thấy anh dọa, cậu nhăn mặt..., cuối cùng cũng bỏ cái điều khiển xuống lấy bình sữa uống, cái mặt bí xị trông thấy ghét.
"Uống hết rồi 9h 30 là đi ngủ mai đi học, chút nữa anh qua mà thấy bình sữa vẫn còn nguyên là chết với anh".
Nói xong anh thơm má cậu một cái rồi đi về phòng mình học bài.
Nửa tiếng sau, anh qua lại phòng bé con.( Trời đậu mạ mi, mi muốn chọc ông tức chết phải không?). Vâng bình sữa vẫn còn nguyên các bác ạ.
"Quang Quân, em càng lớn càng hư phải KHÔNG???😡"
Anh nhanh chóng bước lại cầm bình sữa đã nguội ngắt nguội ngơ mà vẫn còn y nguyên lên, anh thật sự rất bực nhìn cậu quát lớn.
Thấy anh la to cậu có rúm người lại tay run cầm cập đến nỗi rớt cái điều khiển xuống sàn nhà.
"Em... em... quên uốn... uống...". Cậu lấp ba lấp búng, tay nắm lấy ống quần anh lắc nhẹ bonus thêm cái mặt vô tội...
"Quên hay không chịu uống, LẦN THỨ MẤY RỒI HỞ QUANG QUÂN?? ".
Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, huống hồ như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé( ta nói chớ, mèn đét ư, như tui chắc tui cầm bình sữa đó uống hết từ lâu rồi, ông anh này còn quan tâm em chán, mắng iu mà làm thằng nhỏ sợ hết hồn hà -.-). Anh cuối xuống xách nách bé đứng dậy.
"Em đứng lên cho anh, khoanh tay lại ngay, hư quá mà, càng ngày càng không nghe lời, ĐỨNG DẬY".
Anh thấy thằng nhóc bắt đầu mếu, anh lại mắc cười, lần nào chả thế, chiêu này xưa lắm rồi, lần này anh phải nặng tay mới được.
Bị anh túm đứng dậy một cách bất ngờ cậu loạng choạng xém ngã, may sao có tay anh đỡ.
"Anh có cấm em không được chơi xe nữa không?". Anh gằn giọng hỏi.
"Dạ... hức... không". Cậu sắp khóc tới nơi rồi, sao hôm nay dữ thế.
"Anh có bắt em uống hết sữa liền không?"
"Dạ... hức... không..."
"Thế anh cho em bao nhiêu phút uống hết bình sữa này? QUÂN không nhìn xuống đất, ngước lên nhìn anh, QUANG QUÂN, anh đi lấy roi, em cứng đầu lắm". Thấy thằng nhóc cứ cúi chằm xuống đất không chịu ngước nhìn mình, anh mắng.( ông ơi, ông cao 1m8, nó chưa đc 1m, ngước lên nhìn có khác gì nhìn sao trên trời mô??!!😑).
"Hức... anh... e...em...biết.. hu... lỗi,... hic... rồi,... anh...đừng ...huhuh.. đánh mà...hức...". Nghe tới roi, cậu sợ tái mặt, lập tức quỳ xuống ôm chân anh.(Dễ thương xỉu). Cậu ôm cứng chân anh mà dụi đầu vào khóc oà lên...(Huhuhu...).
"Lần thứ mấy rồi Quân, em hư lắm, em bỏ bữa anh có đánh em bao giờ chưa, đến sữa cũng bỏ, lần này không đánh không được mà".
Anh nhìn cục bột dưới chân mà cười thầm, lần này dọa nhóc tới bến luôn cho biết điều, hư quá rồi.
"HUHUHU...đừng...đánh...Tae... hức ..uống ... sữa... mà..hức...".
Cậu đứng dậy, lấy tay chùi nước mắt, lấy bình sữa trong tay anh định ngậm uống nhưng anh nhanh chóng ngăn lại.
"Sữa nguội rồi, uống nữa cho đau bụng à. Đứng đây, để anh đi lấy roi, đứng im đây NGHE CHƯA, em mà trốn là anh đánh nát mông". Nói xong anh ra phòng khách lấy cây roi mây rồi quay lại phòng cậu.
"Huhuhu...anh...Quân..huhu...xin....hức...lỗi...huhu...anh....đừng...hức...đánh"
Cậu khóc nói với theo anh.
Quay lại phòng với cây roi mây trong tay, anh thấy cậu đứng khóc, hai tay cứ dụi mắt rồi lại xoa mông các kiểu (trời mẹ ơi, chưa có đánh roi nào hết, ổng diễn sâu thấy ghê chưa kìa😑)
"Đứng xoay người qua đây, đứng cho nghiêm chỉnh vào, né là anh đánh gãy chân nghe chưa???"
Anh vừa nói vừa xoay vai cậu lại cho ngang người với anh. Bàn tay anh vừa lớn mà lại vừa dài nên có thể ôm trọn cả bả vai của Quân, cu cậu muốn né cũng không được.
"Huhu...hông...huhu...muốn...âu..."
"Cái gì, anh chiều em đến hư rồi phải không, riết rồi dạ thưa cũng không nói luôn hả QUÂN, em xem có đáng đánh đòn không???"
'chasssttt'_Một roi không báo trước rơi xuống chân cậu.
"Ahhh...huhuhu... đau... anh...".
Cậu quỳ rạp xuống ôm đôi chân nhỏ bị anh đánh, ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh, miệng mếu máo kêu đau.
"Đứng dậy, anh cho em ngồi xuống chưa, biết đau sao ngay từ đầu không chịu uống hết sữa đi. Hư...chát ..hư.. chát..càng ngày càng...chát ...càng ngày càng hư này...chát ....".( ngoại trừ roi đầu anh có hơi dùng sức chứ mấy cái sau anh phủi bụi không à)
4 roi liên tiếp rơi xuống chân và mông cậu làm cậu mới vừa đứng dậy xong lại ngồi xuống đất xoa lấy xoa để mông mình. Vừa xoa vừa khóc nhìn mà thương.
"Em... hông... huhuhu... dám... hu... nữa... âu... Hức... mà... hức..".
Nước mắt nước mũi tèm hem. Cậu ôm lấy tay cầm roi của anh mà khóc, khóc dữ dằn.
"Anh nói em biết bao nhiêu lần rồi, em không nghe lời anh nữa đúng không, em hứa nhiều lần lắm rồi mà có thực hiện đâu. Anh nói có sai không hở QUANG QUÂN??!!"
Thấy cậu khóc lớn mà anh cười thầm, cái thằng nhỏ lại bày trò, đánh có đau gì đâu mà khóc còn hơn cả việc bị chích thuốc nữa.
Anh giả bộ nói:
"Thôi từ giờ anh không pha sữa cho em uống nữa, không nấu cơm cho em ăn nữa, em tự pha mà uống, tự nấu ăn luôn đi". Anh hất cái tay nhỏ đáng yêu của cậu ra khỏi tay mình rồi đi về phòng.
Cậu nhanh chóng đứng dậy lạch bạch chạy theo quỳ xuống ôm chân anh lại, anh theo quán tính vẫn cứ đi, nên kéo luôn cậu nhóc đi mấy bước, hên là nhà sàn gỗ nên đầu gối cậu không trầy xước, cậu khóc sướt mướt nói.
"Anh... huhuhu... đừng... bỏ... hức... em... nà...em... từ... hức... nay,.. sẽ ... không ... huhu... bỏ... ..ữa... sữa... nữa... đaau... huhu...hức...híc.... hà....em... biết... hức... lỗi... rồi ... anh... đừng... đi... mà...huhuhu".
Anh cuối xuống nhìn nhóc con( em thành công rồi đó quỷ nhỏ). Để roi xuống sàn nhà, anh bế cậu lên, ôm vào lòng, hôn lấy hôn để.
"Rồi, anh không bỏ em nữa, được chưa nè, nhưng Em phải nghe lời anh là uống sữa với ăn cơm đầy đủ nghe chưa???!!. Hửm, thôi không khóc nữa, anh không đánh nữa đâu. Nín anh thương, ngoan nín nè".
Anh vừa nói vừa xoa đôi chân nhỏ của cậu, cả cái mông tròn trịa nữa, thằng nhóc này của anh cứ làm quá, mông thì mang cái tã dày cộm mà kêu đau( thua nó luôn).
Cậu ngả vào lòng anh( ôi lồng ngực vững chãi ấy, cho tui ké với😞😩...), ôm anh, vẫn cứ ậm ừ thút tha thút thít không thôi.
"Anh ... hức.. đánh..hức...đau...ắm... hức... luôn...".
Cậu nhõng nhẽo lấy bàn tay nhỏ đánh nhẹ vào ngực anh.
"Thế ai bảo em hư không chịu uống sữa...còn có lần sau là anh đem em cho người khác nuôi luôn, không thèm nuôi Quân nữa...".
Anh vẫn xoa đôi chân cậu, thỉnh thoảng cuối xuống hít hà mùi thơm nơi cổ cậu, mùi sữa thơm phức...
"Anh không có được bỏ Quân au đó nha, em chỉ có anh thôi, Quân thương anh nhất!!!"chụt". Cậu đột nhiên đứng dậy quàng tay qua vai anh hôn lên môi anh một cái chụt...
"Thằng nhóc này...". Anh thơm lại má cậu một cái.
"hihihi...,". Cậu cười ôm anh, áp cái má phúng phính búng ra sữa vào má anh cọ cọ...
"Thôi lên giường nằm, anh đi hâm sữa lại".
Anh đứng dậy ẵm cậu đặt nhẹ lên giường rồi đi hâm sữa.
5 phút sau anh quay lại với bình sữa nóng và cái tã trên tay, anh lại giường đút bình vào miệng bé, chu cha cậu ngủ rồi. Ngủ nhưng đút ti vào cái miệng nhỏ vẫn chúm chím mút sữa trông đánh yêu vô cùng. Anh nhẹ nhàng cởi quần cậu ra thay tã cho cậu, nhìn vài vết lằn trên chân đã mờ đi anh nhẹ lòng hẳn. Thay xong anh đắp chăn cho cậu, không quên hôn cậu một cái rồi tắt đèn phòng cậu và đi về phòng mình.
Cuộc sống hai anh em chỉ đơn giản là vậy, gói ghém hạnh phúc đong đầy yêu thương ❤️...
Love for all❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com