Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Tập viết chữ

Ba người ăn xong, Phong Lãm đi tắm còn Quang Luân thì qua phòng trò chuyện với tiểu Quân một chút, cậu dạy em đọc sách, viết chữ. Lớp một chưa có bài tập nhiều, thầy cô chỉ dặn dò các em phải luyện đọc và luyện viết thêm hằng ngày.

Không hiểu thằng nhóc giống ai, mà chữ viết xấu kinh khủng, đã thế còn viết ngược trên dưới, trái phải. Cu cậu tính toán thì cực kì nhanh nhạy nhưng đến giờ luyện viết lại nhõng nhẽo, không chịu luyện tập.

Cậu cầm tay em trai uốn nắn từng chữ vì tay cậu nhóc còn nhỏ mà cây bút thì dài. Tiểu Quân loay hoay mãi mới biết cách cầm bút. Viết được vài chữ lại than mỏi tay rồi thả cây viết ra.

Cậu chỉ đơn giản là tô theo mẫu chữ có sẵn cho quen các nét; chứ cũng chưa biết viết gì nhiều. Nhưng không hiểu sao lại cứ thích viết ngược các nét. Điểm bắt đầu của chữ lại là điểm kết thúc của cậu nhóc.

Quang Luân đến bất lực, chỉ còn cách nhẫn nại sửa từng nét cho em trai.

"Anh đi tắm một chút, em ngoan ngoãn viết cho xong trang này rồi anh cho chơi ô tô biết chưa, đừng có mà làm biếng đó!"

Anh cẩn thận dặn dò rồi đi qua phòng mình. Phong Lãm còn đang tắm trong phòng. Quần áo bẩn ngày hôm nay của anh để lộn xộn trên giường.

Cậu đi lại, cầm lên từng cái rồi bỏ vào sọt đựng đồ giặt. Bất giác, cậu phát hiện vạt áo trước của Phong Lãm dính một chút máu đã khô lại, vết máu không đậm lắm, nhỏ nhỏ nhưng kéo một đường dài khoảng một ngón tay.

Cậu thoáng bất ngờ vì cậu nhớ trước bụng anh làm gì có vết thương nào. Lúc bác sĩ thăm khám, anh cởi áo ra cậu cũng không thấy. Không lẽ, anh vô tình dùng áo lau vết thương đằng sau. Cậu sờ lên vết máu mà đau lòng, vết thương mấy ngày rồi mà vẫn còn chưa lành. Anh hôm nay vừa mới ra ngoài một chút mà vết thương lại nứt ra. Cậu nhất định không cho anh đi đâu nữa.

Anh tắm xong bước ra thì thấy cậu đã ngồi chờ trên giường, tay cầm xem tập tài liệu. Anh vẫn là cứ tự nhiên như ở nhà, tắm xong không thèm mặc đồ, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.

Cái gì đáng thấy cũng thấy hết rồi, nhưng lần nào nhìn anh trong tình trạng như này cậu cũng đỏ mặt mà ngượng ngùng. Cái khăn tắm có dày như thế nào cũng không che giấu được cự vật thô to của anh đang nhô lên. Cậu đành mắt nhắm mắt mờ nhìn qua chỗ khác.

"Anh nằm sấp xuống giường em thoa thuốc cho!" Cậu bỏ tài liệu qua một bên nói với anh. Hai tay thuận tiện với cái khăn anh đang lau tóc trên đầu xuống.

Mấy hôm nay, cậu dặn bác sĩ không cần tới nữa để tự tay mình thoa thuốc cho anh. Đợi anh nằm sấp trên giường xong xuôi, cậu mới từ từ cho thuốc ra tay, xoa xoa lên tấm lưng rộng như thái bình dương này.

"Chiều nay, anh đã đi đâu?!" Cậu thuận miệng hỏi.

"Ưm... anh gặp Châu Thành giải quyết chút chuyện..."

Anh thoải mái mà nằm tận hưởng. Được cậu chăm sóc như thế này, anh cứ muốn bị thương mãi thôi.

"Anh mấy ngày nay ở nhà được không! Anh vận động nhiều quá, vết thương cũng không có thời gian mà lành lại!" Cậu dịu dàng nói.
F
"Anh biết rồi, em mau tắm rồi qua daỗ tiểu Quân ngủ sớm đi. Đêm nay ngủ với anh, mấy tối liền em toàn ngủ với nó, bỏ mặc anh một mình ở đây! Em biết anh buồn lắm không, em nỡ lòng sao?!!!"

Anh gục đầu xuống gối mà nhõng nhẽo với cậu. Thật tình, vì anh bị thương nên cậu mới nhường giường cho anh ngủ một mình cho thoải mái. Cậu sợ nếu ngủ cùng thì sẽ chạm đến vết thương trên người làm anh khó chịu. Anh lại nghĩ cậu bỏ anh mà đi. Thật hết nói nổ mà.

"Ai muốn ngủ cùng anh, em cho ở đây là may lắm rồi đấy, ở đó mà còn đòi hỏi!"

Cậu sứt thuốc xong thì lấy quần áo mặc cho anh. Lớn to xác mà cứ thích cậu mặc quần áo cho. Nếu không phải vì anh đang bị thương, cậu có chết cũng không làm ba cái chuyện trẻ con này.

Cậu đứng dậy thì bị anh níu tay.

"Anh chờ em đó!" Còn nháy mắt với cậu. Cậu nhìn anh trông thật đáng ghét.

Cậu thầm nghĩ, lưng anh hiện giờ các vết thương đã khép miệng, không có chỗ nào bị rỉ máu cả. Vậy máu kia là của ai! Chiều nay anh thực sự đã đi đâu. Cậu nghĩ một hồi rồi cũng cầm quần áo đi tắm. Anh muốn thì sẽ nói cho; cậu cũng không hỏi nhiều.

Tắm rửa xong xuôi, cậu đi qua phòng em trai, vừa vào thì nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi chơi ô tô dưới sàn nhà.

"Em viết xong chưa mà đã ngồi chơi rồi?!" Cậu cất tiếng hỏi.

  Tiểu Quân thấy anh bước vào thì giật mình, hốt hoảng giấu cuốn vở tập chép ra đằng sau lưng.

  Cậu chau mày đi lại gần em trai.

"Tiểu Quân, anh hỏi sao không trả lời, mau đưa anh xem, nhanh lên!!!" Cậu trừng mắt nhìn em trai đang ngồi.

"Em...em...em chỉ nghỉ ngơi một chút, em không có lười biếng đâu anh hai!"

Tiểu Quân sợ sệt, tay vẫn giấu quyển vở ra sau lưng.

"Anh biết, nhưng em tập viết xong chưa mà đã ngồi chơi ô tô, đưa vở anh xem!"

Quang Luân đột nhiên quát lớn làm cậu nhóc giật mình. Tiểu Quân nhìn anh mếu máo, tay run run đưa vở cho anh hai. Cậu nhìn trang giấy chỉ mới viết được một nửa, nửa còn lại thì trắng tinh càng thêm giận dữ.

"Anh cho em một tiếng đồng hồ, sao giờ còn chưa viết xong, hở?!"

Cậu nhìn em quát lớn. Tiểu Quân thít thít, nói không thành lời.

"Em... em... hức hức...em xin lỗi!!!"

"Em có tin anh vứt hết đồ chơi của em không! Dạo này lớn rồi nói không nghe nữa, hở?!"

Cậu bực bội ra mặt, hai mắt trừng trừng như muốn xuyên thủng người cậu nhóc.

"Hức... em không có!"

"Em đứng lên nói chuyện đàng hoàng, giải thích cho anh tại sao nãy giờ không chép bài!"

Cậu hung hăng quăng quyển vở trên tay xuống sàn làm em trai càng thêm run sợ.

Tiểu Quân loạng choạng đứng dậy, hai tay quýnh hết cả lên, giương đôi mắt đầy nước nhìn anh.

"Em... em chỉ nghỉ giải lao một chút...em không cố ý ham chơi...hức... anh đừng la em... hức..."

Cậu vừa nói vừa lay lay quần anh hai. Hai mắt tội nghiệp rơi nước mắt.

"Bỏ tay ra. Đứng cho đàng hoàng vào. Em là ham chơi, lười biếng, không chịu học bài. Dám làm phải dám nhận, có nghe không, hở?!"

Cậu đứng chống hông mà nghiêm nghị nói.

"Hức...huhuhu... em..." Tiểu Quân rưng rưng khóc.

"Nín ngay! Đi vào góc tường quỳ xuống, giơ hai tay lên. Anh phạt em quỳ 10 phút để suy nghĩ lại về lỗi sai của em hôm nay!"

Anh chỉ tay vào góc tường nói.

"Huhuhu... em xin lỗi... hức... anh đừng phạt em..."

Tiểu Quân quỳ xuống ôm hai chân anh hai mà khóc lớn.

"Anh mà lấy roi là nát mông biết chưa! Còn không mau đứng dậy!"

Quang Luân lên tiếng hăm doạ em trai. Cậu nhóc nghe đến roi thì vội vàng chạy đến góc tường quỳ xuống, hai tay dơ lên đầu. Vì sợ hãi mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, hai tay nhỏ trên đầu chắp lại với nhau trông thật đáng thương.

"Có nín chưa!"

Cậu khó chịu quát. Lần này phải nghiêm khắc mà dạy dỗ. Mấy ngày nay đúng là quá nuông chiều, cậu nhóc được Phong Lãm với ông bà thương yêu, mua tặng quá trời đồ chơi. Đi học cũng một hai đòi đem theo ô tô, máy bay các thứ.

Cậu đêm nào sửa soạn cặp sách cho em cũng phải kiểm tra xem nó có giấu đem theo nhiều đồ chơi lên trường không. Vì vừa thương em vừa lo cho việc học bị sao nhãng nên cậu chỉ cho em đem theo duy nhất một món đồ chơi mà thôi. Vậy mà có nhiều hôm, tiểu Quân cũng lén giấu anh hai mà mang nhiều đồ chơi lên lớp. Cũng may cô giáo chưa phàn nàn. Không là anh cho cậu nát đít.

Cậu để em quỳ ở đó, còn mình thì lại ngồi trên ghế mà xem tài liệu. Lâu lâu ngó qua thấy em vì mỏi quá mà quỳ ngồi bệt xuống đất thì lại nghiêm giọng nhắc nhở.

"Quỳ lên! Hai tay giơ cao lên!"

Thấy anh quát, cậu nhóc lập tức quỳ nghiêm chỉnh lại, nước mắt lại rơi nhiều hơn.

Sau 10 phút, cậu gọi em trai đứng dậy, ra đứng giữa phòng.

"Em từ nay về sau còn dám lười biếng nữa không?"

"Huhuhu, em không dám nữa... hức..." Cậu lấy hai tay dụi mắt nói.

"Còn một lần nữa là anh vứt hết đồ chơi của em đó, biết chưa?!"

"Huhuhu, em xin lỗi, anh đừng vứt đồ chơi... huhuhu" Tiểu Quân khóc càng thảm thiết hơn.

"Bút chì anh mua đâu hết rồi?" Anh nãy có nhìn qua hộp bút chì trên bàn thì thấy không còn một cây nào. Không lẽ nó lấy chơi rồi.

"Em... em... quăng trong sọt rác..." Cậu lí nhí trả lời. Vì sợ anh hai bắt tập viết nên cậu đã nhanh trí thủ tiêu mấy cây bút chì hết rồi, chỉ để lại duy nhất một cây.

"Cái gì??? Em... đúng là không coi ai ra gì nữa phải không!"

Anh tức giận xoay ngang người cậu phát vài cái vào mông. Anh thực sự tức giận, tiểu Quân giờ cái gì cũng dám làm. Anh sợ không dạy dỗ cẩn thận thì sau này còn làm ra cái chuyện gì nữa.

"Chát...chát...chát...chát...chát"

"Aaa...huhuhuhu.... anh đừng đánh em mà... huhuhu"

Anh đánh mạnh tay làm cậu đau đớn mà khuỵu chân xuống sàn nhà, hai tay ôm mông nhỏ. Cậu khóc lớn đến lạc cả giọng.

"Đứng lên!" Quang Quân quát lớn.

"Có chuyện gì đấy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com