Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Biếng ăn

7h sáng, tại căn phòng nhỏ quen thuộc.

"Quân ơi dậy đi học nào"

Cậu vẫn nằm im thin thít không đoái hoài lời anh nói. Thấy vậy anh lay lay người cậu, không quên hôn một cái chào buổi sáng.

"Dậy đi học quỷ nhỏ, sắp trễ tới nơi rồi mà còn nằm lì trên giường."

"... ưhm... hưm...Quân... 5...ưm... phút...nữa...ữa...thôi....mà... à...". Cậu kì kèo, nhõng nhẽo với anh.

Sáng nào cũng vậy gọi cậu dậy đi học là cả một quá trình gian lao và mệt mỏi.

"Thôi dậy nào, anh bế đi đánh răng, không ngủ nữa, Quân,Quân ơi...". Anh vỗ bộp bộp lên mông cậu vài cái.

Anh vẫn ca một bài ca kẹo kéo, còn cậu ngủ cứ ngủ.

" ư... hưm... hức... hông muốn dậy đâu... ưhm...". Cậu lí nhí rồi nhích người rúc vô trong chăn.

" Dậy đi học, cái thằng này...!!!"

Anh nắm hai cái chân mũm mỉm của cậu kéo ra khỏi chăn làm cơ thể nhỏ nhắn của cậu trượt dài trên giường nhìn như một con sâu nhỏ đáng yêu vô cùng. Rồi anh kéo cậu tuột luôn xuống sàn nhà( yên tâm sàn nhà cũng được lót một tấm nệm mỏng nên anh mới dám kéo cậu xuống, đâu dễ anh để Quân bị thương được 😄).

Cậu bị kéo rớt xuống giường. Người nhanh chóng cuộn lại nhìn như cơm nắm và rồi... oà khóc.!.!.!

" huhuhuhu.... huhuhuhu... không ... đi.... huhuhu..."

Anh bế cậu lên ôm vào lòng. Ngày nào cũng vậy anh quen rồi, khóc một lát sẽ thôi nên anh cũng không lo lắm.

Anh thương lên má cậu một cái, hôn đi giọt nước mắt ấm ức của cậu. Vỗ lưng xoa xoa cho cậu. Sau đó ẵm cậu ra trước cửa sổ sưởi ấm chút ánh nắng ban mai buổi sớm.

"Quân ngoan, nín không khóc nữa, anh thương."

Cậu vẫn ôm cổ anh khóc như mưa. Anh dỗ nhưng cậu không nín vì cái tuổi này là tuổi của những cảm xúc bất thường của một đứa trẻ lên ba. Khóc đó cười đó, xong rồi lại thôi. Anh nhẫn nại ôm cậu trong lòng mà vỗ về che chở, lâu lâu lại chọc cười cậu, chỉ cái này cái kia cho cậu để cậu quên đi việc khóc nhè.

Sau một lúc cậu nín hẳn, nằm gục trên cầu vai anh thút tha thút thít, hết nước mắt để khóc rồi với lại sức đâu mà khóc nữa chứ.

" Khóc xong chưa, đi đánh răng nào"

Cậu để mặc anh bế vào nhà vệ sinh, hai cái tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh, má phụng phịu dụi vào lồng ngực anh, cu cậu chắc mệt lắm, khóc một hơi dài như thế.

Anh tập cho cậu đánh răng. Sau đó thay tã rồi mặc quần áo chuẩn bị đồ cho cậu đi học. Xong xuôi hai anh em xuống nhà ăn sáng. Đồ ăn đã được cô giúp việc chuẩn bị đầy đủ tươm tất chỉ đợi hai anh em thưởng thức mà thôi.

20 phút sau.

"Quân ơi, ngoan nào, một muỗng nữa, anh đút một muỗng cuối cùng nữa thôi là hết rồi, Quân, ngoan, anh thương..."

Cậu phụng phịu cái miệng nhỏ đáng yêu, má phúng phính tròn đầy những cháo, ngậm mãi không chịu nuốt.

"... ưm... hông... ăn... nữa... đâu... ưm..."

Cậu quay mặt đi chỗ khác, muỗng anh đút tới miệng cậu, thì cậu liền lập tức lè ra không ăn. Cứ ngậm mãi thức ăn trong miệng không chịu nuốt xuống.

" Nè Quân uống nước rồi nuốt thức ăn đó xuống đi, anh đút cho muỗng cuối cùng nữa là xong nha,Quân ơi!!!"

" Hông ăn nữa màaaa!!!"

Cậu huơ tay đẩy muỗng cháo ra làm cháo rơi xuống sàn nhà....-.-

"QUANG QUÂN!!!"

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu quát lớn.( Thật ra không lớn lắm đâu, chỉ là hù con nít mà thôi!)

"Em xem sáng giờ 20 phút rồi, có một bát cháo cũng không ăn hết, lại còn hất đổ đồ ăn nữa chứ, càng lớn càng nói không nghe phải không, hửm?"

Cậu nghe anh quát mặt mếu lại, dường như sắp khóc đến nơi. Thấy vậy anh nhấc người cậu xuống ghế. Lần này phải giáo huấn cho bỏ cái tật biếng ăn mới được.

"Em đứng dậy cho anh, không có ăn uống gì nữa hết"

" Oa...Oa...Oa....huhuhu huhuhu...."

Cậu thấy anh mặt nghiêm nghị trông hung dữ lắm vội oà khóc.

" Em nín ngay cho anh, NÍN NGAY"

Anh càng nói cậu càng khóc dữ hơn.

"Huhuhuhu...huhuhu...uuuu..."

" Không nín phải không, không nín...bốp... không nín hả... bốp... càng ngày càng hư... bốp ...càng ngày càng không nghe lời...bốp ..."(thật sự là đánh mạnh bao nhiêu thì cái tã cũng che chắn hết☺️)

Sau mỗi lần quát, anh lấy tay đánh mông cậu một cái, rất đau, rất mạnh. Cậu vội lấy hai cái tay nhỏ che cái mông đáng thương lại không cho anh đánh nữa.

"Em xin lỗi... huhuhuhu... mà.... huhuhuhu.. hức....em... hức... xin... lỗi... hức... anh,.... đau... hức....đau ...em... huhuhu..."

Thấy cậu đau (đau con khỉ, nó giả vờ thoii anh ơi) anh mủi lòng, xót lắm chứ. Anh dừng lại không đánh nữa, nhấc em vì đánh đau quá mà khuỵ xuống sàn nhà đứng dậy. Rồi anh quỳ xuống ôm Quân vào lòng.

" Quân ngoan, anh không đánh nữa, nín nha Quân, không khóc nữa....anh thương!"

"Hức... hức... hức.... "

Cậu lấy tay ôm lấy cổ anh. Đòi bế. Anh bồng cậu lên vỗ về.

" Anh đánh đau lắm hả?"

Huhuhuhhuhu..... ức.... ức....

Cậu vừa khóc vừa gật đầu, rồi dụi dụi vào lòng anh.

"Thôi Quân không khóc nữa mà, là anh đánh sai hay em hư nên anh mới đánh, hửm??!!"

Anh nhẹ nhàng hỏi, lấy tay vuốt tóc cậu.

Hức... hức...Cậu mếu máo

"Em...em... hông...ngoan...nên... anh.... đánh...hức..."

Nghe cậu nhóc nhận sai, anh thỏa lòng hôn môi cậu một cái.

" Vậy từ nay không được như vậy nữa nha, không được biếng ăn nữa, hiểu hông!!!"

Hức... ức... Cậu gật gật cái đầu nhỏ, thơm má anh một cái.

" Thế mới ngoan chứ, còn đau hông??!!"

" Còn...Quân đau... hức... anh... xoa... hức..."

Cậu kéo cái tay anh xuống mông nhỏ của mình đòi anh xoa.

" Thằng nhỏ này muốn ăn đòn nữa hay sao, chữ 'dạ' đâu rồi hả???"

" Dạ...hức... hức... ức..."

Cậu nghe anh nạt thì bất ngờ dạ nhưng nói lí nhí trong miệng, nước mắt vẫn chưa ra hết nên lâu lâu lại nấc lên trông dễ thương lắm.

Anh sắp xếp cho cậu vài cái khăn, bỉm và sữa cho cậu mang đến lớp. Anh thật sự muốn dành thời gian chơi với cậu nhiều hơn, nhưng năm cuối đại học vất vả, phải lo chạy luận văn tốt nghiệp nên anh không thể bên cạnh cậu cả ngày. Anh đành đăng kí cho cậu một lớp kĩ năng dành cho những em nhỏ dưới 5 để cậu được vui chơi và khám phá thế giới bên ngoài nhiều hơn. Bên cạnh đó tạo cho cậu một môi trường sống lành mạnh và giúp cậu quen nhiều bạn bè năm châu. Đặc biệt lớp học này có rất nhiều trẻ em quốc tế nên sẽ là một điều kiện vô cùng thuận lợi cho Quân học thêm vài thứ tiếng ngoài Tiếng Anh và tiếng Việt mà Quân đã biết.

Một buổi sáng lại kết thúc. Anh đưa cậu đến lớp rồi sau đó cũng đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com