Chap 8: Nộ huấn
"Không... không... tôi nằm, tôi nằm". Cậu xua xua tay, đi tới gần anh. Chưa kịp nằm xuống đã bị anh kéo tay ngã lên đùi.
Cái tư thế xấu hổ này. Mông cậu vừa vặn tầm đánh của tay anh. Anh đặt tay lên mông cậu xoa xoa vài cái. Mông cậu vậy mà rất mềm, rất tròn, rất kích thích.
Tay anh vừa chạm đến mông mình, cậu đã nổi hết da gà, mồ hôi trên trán úa ra. Cậu thực sự xấu hổ đến tột cùng.
"Tôi chỉ đánh cậu 10 cái, cậu phải đếm số sau mỗi lần đánh, trí nhớ tôi không tốt, phiền cậu rồi, cậu nghe rõ chưa?!"
Cậu không còn lời nào để nói về cái sự nhục nhã này nữa. Hồi nhỏ cậu cũng bị bố mẹ đánh mắng, nhưng lớn rồi, ai lại đánh như thế này bao giờ. Cậu cắn chặt răng, ngăn sự uất ức bật ra khỏi miệng.
"Chát... cậu nghe rõ chưa!!!"
Thấy cậu không trả lời, anh bất ngờ đánh mạnh một cái. Tay anh vừa to, vừa thô, đánh một cái đã đau thấu xương.
"Dạ...tôi nghe rồi... hức"
Cậu nghèn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt chực rơi. Cậu xót cái mông của mình quá. Mới có cái đầu tiên đã thế này, cậu cũng không dám tưởng tượng mấy cái sau sẽ khủng khiếp như thế nào nữa.
"Chát... Một... hức"
"Chát... Hai... hức"
"Chát... Ba... hức"
"Chát... Bốn... hức"
"Chát... Năm... hức... đau"
Anh đánh đau quá, cái sau mạnh hơn cái trước, giọng cậu nhỏ dần đi, cậu thực sự đau không nói nên lời. Hai tay vô thức bấu chặt quần anh, răng cắn môi đến bật máu. Nước mắt đã rơi từ khi nào. Chỉ là cậu không dám khóc to, chỉ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cậu xấu hổ lắm, nên không dám để anh biết mình khóc.
Anh đánh đến cái thứ ba, đã thấy cơ thể cậu run lên bần bật, tay nắm chặt ống quần anh, tiếng nấc dù được kìm lại nhưng ngày càng to hơn, càng uỷ khuất hơn.
Anh dừng một chút, lấy tay xoa xoa mông của cậu. Chỗ bị đánh đã nóng lên từ bao giờ. Anh chưa bắt cậu cởi quần, sợ cậu chưa quen. Nhưng giờ nghĩ lại mới biết, không cởi quần thì không nhìn thấy thương thế bên trong được.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Đau lắm sao?!"
Cậu chửi thầm trong lòng. Đau chết đi được, anh nằm xuống tôi đánh thử cho anh xem. Do đầu cậu cuối xuống, nên anh không biết cậu cắn môi đến chảy máu.
"Hức... đau... lắm.... Hức"
Anh nghe cậu nói, một tay giữ lưng cậu, một tay cởi quần cậu ra. Thấy anh cởi quần mình cậu nháo lên ngăn lại.
"Anh... anh định làm gì, đừng... đừng cởi..." Cậu lấy tay giữ chặt quần mình. Chưa đủ xấu hổ hay sao, anh còn muốn làm nhục cậu nữa.
"Tôi có cho em nháo lên chưa? Nằm yên nếu không đừng trách tôi độc ác!"
Nghe anh đe doạ, cậu hoảng sợ thu tay về, đành để mặc anh thoát quần cậu ra. Cậu khóc thật rồi.
Anh kéo quần cậu ra để lên sofa, hai cánh mông tròn mịn lộ ra ngoài. Anh nhìn đến say đắm. Thật sự mông cậu rất đẹp, rất cuốn hút. Nhưng giờ đây, năm dấu tay đỏ chét in lên hai cánh mông cũng đủ cho thấy cậu đau đớn như thế nào. Có vài chỗ đã hằn tia máu.
Anh lấy tay xoa mông cậu để giảm bớt đau đớn. Nhưng tay anh vừa thô vừa chai sần, sờ đến đâu lại đau đến đó, như lấy bàn chải chà sát vậy. Cậu đau đến mặt mũi biếng dạng. Quả thật sức chịu đau của cậu rất kém.
"Đau quá... hức... xin anh... tôi đau lắm"
"Từ nay về sau, gọi tôi là Phong Lãm, gọi anh xưng em, nhớ chưa?!"
Cậu giờ tâm trí đã không còn nghe được lời anh nói. Toàn bộ đều tập trung vào tay của anh trên cái mông đau rát của mình. Thấy cậu mất tập trung, anh đánh nhẹ một cái xuống mông trần bé nhỏ.
"Chát...aaaaa... huhuhu đau quá"
Cậu bắt đậu giãy dụa không yên. Hai tay anh lại tiếp tục xoa bóp. Anh hằn giọng: "Có nhớ chưa!!!"
"Tôi... tôi...."
Lại xưng "tôi", đúng là tiêu tử ngốc. Anh lại thẳng tay đánh xuống hai cái liền.
"Chát... chát.... Aaaaa... huhuhu.... tôi nhớ, tôi nhớ... huhuhu, xin anh...."
Cậu đau đến lạc cả giọng, tiếng khóc cũng nghẹn ngào. Anh dừng lại, xoa mông cho cậu, anh biết lực tay mình đánh không hề nhẹ. Giờ quần đã cởi, da cậu mỏng như vậy, chắc chắn không chịu được sức mạnh từ những phát đánh của anh.
"Có nín chưa, em vẫn không để tâm lời nói của anh phải không? Anh nói em gọi anh xưng em, em có nghe rõ không, hửm???"
"Em nghe, em nghe mà, xin anh đừng đánh nữa, em đau lắm, huhuhu"
Cậu khóc như một đứa trẻ. Cậu thật sự muốn đưa tay ra sờ mông tôi nghiệp của mình, nhưng vừa dơ tay lên liền lấy về lại. Cậu không dám chọc giận anh nữa.
Tay anh vừa đánh vừa xoa, hết đau lại đánh. Cậu chết mất.
"Còn mấy cái nữa, em có đếm không?"
Cậu nãy giờ chỉ lo khóc, quên mất chuyện này. Cậu cũng không nhớ nữa rồi.
" Em... em... em không nhớ!"
"Vậy anh đánh lại từ đầu nhé, chịu không?"
"Huhuhu... không xin anh mà, xin anh em đau lắm, em không chịu nổi nữa... hức"
Cậu ra sức lắc đầu. Giờ mà đánh lại từ đầu, thà cậu xin nghỉ việc còn hơn.
"Chát... chát..."
Anh không nói, trực tiếp đánh hai phát cuối cùng xuống. Cậu chưa kịp phòng bị, cái đau ập tới bất ngờ, cậu vội bật dậy, chạy vào góc tường, ôm chặt mông nhỏ của mình, giấu không cho anh đánh nữa. Cậu cứ nghĩ anh sẽ đánh lại từ đầu.
"Huhuhu, xin anh tha cho em, em sẽ ăn uống đúng giờ, không bỏ bữa nữa đâu"
Cậu nhìn anh đang đi tới gần mình mà chắp hai tay nói. Cậu cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, bản năng bảo cậu làm thế để bảo toàn cái mông này.
Anh thấy cậu hoảng sợ, liền đi lại ôm cậu vào lòng. Nhung càng tới gần cậu lại càng nép sát vào tường. Cậu sợ anh thật rồi.
Anh cũng không tiến thêm nữa. Nghiêm giọng nói: " Em tự bước ra đây, nếu không đừng trách anh để em về nhà trong tình trạng không mặc quần"
Cậu nghe anh nói thì run lẩy bẩy, quần của cậu anh còn giữ. Giờ nửa dưới của cậu trần như nhộng, phơi bày ra trước mặt anh. Nãy giờ cậu chỉ lo cái mông, nên không để ý phải che chắn ở trước. Lúc này, cậu mới xoay người lại úp mặt vào tường để che đi bộ phận nóng bỏng kia. Nhưng giấu cái này thì lại lộ ra cái khác.
Cái mông đỏ chét của cậu đập thẳng vào mắt anh. Đôi chân thon dài trắng nõn nà. Lúc này nhìn cậu gợi cảm cực kỳ. Cũng may công ty giờ chỉ còn hai người, nên anh mới dám cởi quần cậu.
"Em không nghe lời đúng không, được để anh xem em chịu đau giỏi như thế nào?"
Nói xong anh bước tới bàn làm việc của cậu, lấy cây thước gỗ trên bàn. Cậu nhìn thấy anh cầm thước gỗ, liền khóc lớn:
"Huhuhu, anh đừng đánh... em ra ... đừng đánh nữa... huhuhu"
"Em bước ra nằm xuống sofa cho anh, NHANH LÊN"
Anh vung tay đánh cây thước xuống ghế "chát". Cậu thấy anh hung dữ liền quỳ sập xuống sàn nhà.
"Huhuhu... đừng đánh nữa mà... huhuhu... em xin lỗi... huhuhu"
Cậu khóc đến thảm thương vậy mà anh không một chút động lòng, định đánh chết cậu hay gì.
"Em quả thật rất cứng đầu, ngày mai em đừng đến công ty nữa"
Nói xong anh quăng cây thước xuống sàn nhà. Để cậu quỳ dưới sàn rồi bước ra khỏi phòng.
Cậu thấy anh nổi giận, biết mình làm sai thật rồi. Cậu vội quỳ theo níu chân anh, ầm ĩ mà khóc:
"Em nằm... huhuhu... em nằm... anh đánh đi... huhuhu... đánh đi mà...đừng đuổi em... huhuhu"
Sàn nhà lót thảm, cậu níu theo bước chân anh mà bị kéo lê mấy bước, đầu gối đau rát lên. Nói xong cậu chạy lại nằm lên sofa. Đầu úp mặt vào hai tay.
Anh chỉ muốn sứt thuốc mà cậu cứ né tránh, nên không còn cách nào khác. Chỉ có hăm doạ một phen mới chịu nằm yên. Anh nhặt cây thước lên, bước lại gần cậu. Cơ thể cậu run lên theo từng bước chân của anh. Anh đánh bằng thước chắc giết cậu luôn quá.
"Có nín khóc chưa?"
Anh quát lớn, cậu nghe anh nói thì im bặt, nuốt tiếng khóc xuống cổ. Cậu cắn chặt môi không để tiếng khóc bật ra thành tiếng.
"Hức... hức..."
Anh lấy trong túi áo vest một tuýp thuốc nhỏ. Ngồi xuống sofa, bắt đầu sứt thuốc cho cậu.
Cậu thấy anh không đánh nữa liền quay đầu lại nhìn. Đôi mắt rưng rưng xưng lên do khóc quá nhiều. Tay anh nhẹ nhàng thoa thuốc cho cậu.
Cậu nằm yên để anh sứt thuốc. Lâu lâu cơ thể cậu lại khẽ run lên vì thuốc xát vào mấy chỗ chảy máu nên rất rát.
Anh thoa xong, mặc quần lại cho cậu, rồi để cậu ngồi vào lòng, lấy khăn lau nước mắt cho cậu. Cả quá trình, cậu chỉ ngồi im như con cún nhỏ. Cậu giờ mới để ý, lồng ngực anh thật to, thật vững chãi. Như vậy mà bao bọc cậu vào lòng.
Anh kiên nhẫn vỗ lưng cậu một hồi cho cậu nín hẳn. Ngày đầu gặp, anh nghĩ cậu rất kiên cường nhưng hoá ra cũng chỉ là một con thỏ ngốc nghếch đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com