Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

  "Trong mắt các người, tôi là cái gì chứ ? ...Chẳng là gì cả, vậy tại sao lại thích ép buộc tôi, tại sao lại thích dày vò tôi. Một lũ độc ác. Tôi có làm gì thì cũng không thể thay đổi hình tượng của mình, vậy thì buông xuôi, được không hả ?"

"Hả" Hứa Oanh cầm lấy một hòn đá bên cạnh ném về phía hồ nước trong xanh. Cô nghe thấy tiếng viên đá rơi xuống nước, nhìn thấy nước bắn lên tung tóe, viên đá nhanh chóng chìm xuống dưới đáy hồ. Cô cười nhạt, bản thân cô đúng là rất giống viên đá này, dù có làm bất kể điều gì cũng không bao giờ có thể ngoi lên, mãi mãi chỉ có thể chìm nghỉm bên dưới.

"Ngốc nghếch" Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Hứa Oanh giật mình quay lại phía sau, hai mắt trợn tròn nhìn người đang đứng trước mặt mình, người này rất xa lạ, một kẻ không biết chui ra từ đâu, giống như một bóng ma. Cô không nói một lời với hắn, nhanh chóng xoay người về vị trí cũ, sắc mặt bỗng ửng hồng vì xấu hổ. Những lời nói ban nãy, chắc chắn đã bị hắn nghe thấy cả, cô chỉ là lỡ lời, mong rằng hắn không thật sự chú ý mà mau chóng biến đi.

Nhưng hắn thực không muốn cho người con đường sống, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, một chân hắn duỗi thẳng còn một chân thì co lên, dáng vẻ rất nhàn nhã. Hứa Oanh ngẩng lên nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi than thầm. Người bên cạnh có đôi mắt đen láy, thoạt nhìn không thể thấy đáy, chỉ thấy nó lấp lánh và cuốn hút, mái tóc màu vàng khẽ tung bay theo làn gió, đôi môi hồng mím chặt, ngũ quan tinh tế vô cùng khả ái...

Tên này đẹp quá !

Hứa Oánh có lời khen ngợi trong lòng, hai mắt bỗng sáng rỡ như đèn ô tô, cô đã từng thấy rất nhiều kẻ ngạo mạn tự cho mình là đẹp là giỏi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người đẹp đến vậy, khoảng cách giữa hai người hiện tại rất gần, gần đến nỗi, Hứa Oánh có thể cảm nhận được hơi thở nồng ấm của hắn đang phả vào mặt mình, một mùi hương nhè nhẹ lại quyến rũ.

"Cậu tên là gì ?" Hắn quay qua hỏi cô, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt "Có phải con gái đều bị thu hút bởi cái đẹp ?"

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, giống như dòng suối trong vắt, âm thanh trầm ấm mang lại sự ấm áp. Hứa Oanh chưa từng gặp kẻ nào lại dễ gần giống như hắn, những kẻ cô gặp trước đây đều rất đáng ghét, rất ngạo mạn, họ tuyệt đối không bao giờ để ý đến cô, càng không bao giờ mở lời nói chuyện với cô. Nhưng khi ở bên cạnh hắn, cô cảm thấy bản thân mình, thực không phải là người vô hình.

"Tôi tên Hứa Oanh" Cô vui vẻ trả lời hắn, ánh mắt trong vắt lấp lánh như vì sao sáng.

Hắn cũng chăm chú nhìn cô, đôi mắt hắn dừng lại trên môi cô, bờ môi mềm mại mang sắc hồng tươi tắn. Nụ cười này rất thật, rất thoải mái, cũng không hề pha tạp chất.

"Còn cậu" Hứa Oanh hỏi hắn.

Đôi mắt đen láy xoáy sâu vào cô, giống như đang tìm kiếm một điều gì đó kì bí. Cô đỏ bừng mặt, nụ cười trên môi méo xệch, kẻ trước mắt thật không biết xấu hổ, đối với người lần đầu tiên gặp mặt, nhìn chằm chằm như vậy không phải rất bất lịch sự sao ?

Thực ra, con người hắn từ trước đến nay đều không biết đến định nghĩa cơ bản của hai từ "xấu hổ"

Đối với câu hỏi của cô, hắn chỉ trả lời vẻn vẹn đúng hai từ "Du Hạo".

"Tên này nghe rất quen".

"Rất nhiều người có tên như vậy, nghe quen cũng rất bình thường, trừ phi cậu đã quen tôi từ trước... nhưng nhất thời mất đi trí nhớ".

"Kí ức trước đây của tôi đều trống rỗng".

"Cậu thực sự không nhớ?".

"Tôi cần phải nhớ gì ?"

Du Hạo cười nhạt, những ngón tay thon dài khẽ co lại "Không gì cả".

Hắn chống tay đứng lên, nhìn bóng lưng hắn dần xa cô, bản thân Hứa Oanh bỗng thấy tiếc nuối. Cô tưởng rằng có thể cùng hắn trở thành bạn, nhưng dường như cả hai chỉ có thể là xa lạ, chẳng qua vô tình chạm mặt nhau.

Nhưng trong cô lại nảy sinh cảm giác, dường như chính cô cũng không muốn mất đi hắn.

"Du Hạo" Hắn đứng sững lại, tiếp tục lắng nghe "Lần sau gặp lại được không hả ?".

"Gặp lại ?" trên gương mặt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa hồ có chút thú vị "Cần thiết sao ?".

"Đối với tôi là cần thiết".

Hắn thở dài, bóng dáng cao lớn tựa như bức tường kiên cố không thể di rời. Khi hỏi hắn điều này, Hứa Oanh có chút mất thể diện, dù sao đi nữa, gặp lại hay không cũng không thể do cô quyết định.

Nhưng ngay sau đó, Du Hạo quay lại nói với cô "Sẽ gặp lại, tôi hứa"

"..."

Những ngày sau đó, Hứa Oanh sau khi học xong ở trường lại chạy đến nơi này, ngày ngày ở nơi này đợi hắn, nhưng đến khi bầu trời trở nên đen kịt cũng không thấy bóng dáng hắn xuất hiện. Một tháng trôi qua, Hứa Oanh vẫn kiên định chờ đợi, cô ước có thể gặp hắn lúc này, dù chỉ nói vài câu thôi cũng được, sau đó cô có thể ngừng mong nhớ đến hắn. 

  Hai tháng cũng dần trôi qua, Hứa Oanh mệt mỏi ngả mình trên nền cỏ xanh mướt, cô nhìn bầu trời cao rộng trước mắt, những đám mây với những hình thù kì lạ. Cô mỉm cười, giờ đây, cô đã không còn nhớ đến hắn nữa, có lẽ hai người thực chất không thể gặp lại nhau, lần gặp mặt trước, chẳng qua chỉ là những gì còn nợ nhau từ kiếp trước".

Cô khẽ nhắm mắt, dưới những làn gió thổi vi vu mát rượi, cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, đến khi thức dậy, cô thấy bầu trời đã đen kịt. Hứa Oanh hoảng hốt choàng dậy, trên người cô còn có một chiếc áo khác. Hứa Oanh ngây ngốc nhìn chiếc áo trên người mình, nó có mùi hương rất lạ, một mùi thơm nhè nhẹ.

"Cậu ngủ như heo" Âm thanh truyền đến tai cô, Hứa Oanh giật mình quay qua bên cạnh, dưới ánh trăng mập mờ, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của người đó , nhưng giọng nói này nghe rất quen, Hứa Oanh sát lại gần hắn, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt tuyệt mĩ của hắn.

"Du Hạo, có đúng là cậu không vậy?"

"Tôi đúng là Du Hạo, nhưng mà cậu còn nhớ tôi sao?"

"Ờm, cứ như quen nhau từ trước vậy, nên đến giờ tôi vẫn nhớ".Hứa Oanh ngạc nhiên hết cỡ , chỉ vài tiếng trước , cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn , vậy mà giờ đây , hắn lại xuất hiện ngay trước mặt cô , còn khẳng định , bản thân hắn chính là Du Hạo . Cảm xúc trong lòng cô trở lên dạt rào , cô vươn tay ôm lấy cổ hắn , tì chiếc cằm nhỏ nhắn lên vai hắn , nước mắt không ngừng chảy ra như suối nước nóng .

Du Hạo mỉm cười - Đồ ngốc ! Chúng ta đương nhiên biết nhau, thậm chí cũng rất thân thuộc.

"Tôi đã chờ cậu hai tháng" Cô khóc lóc, trách mắng hắn "Tại sao bây giờ cậu mới đến, tôi đã rất nhớ cậu".

"Ha ha, cậu thật nực cười, chúng ta đâu có thân thiết tới mức như vậy?".

"Tại tôi thấy chúng ta có khả năng mà".

"Khả năng gì chứ"

"Thì làm bạn đó"

...

Những ngày qua , hôm nào hắn cũng tới nơi này, nhìn ngắm cô từ phía xa. Hôm nay đáng lẽ cũng sẽ như vậy, hắn sẽ ngắm nhìn cho đến khi cô rời đi, nhưng bản thân cô lại ngủ ngon lành không biết nguy hiểm đang rình rập, một kẻ háo sắc nào nó đã có ý nghĩ xấu xa làm tổn hại cô, hắn không chấp nhận điều này, chính vì vậy đã xông đến đánh cho tên háo sắc đó một trận, sau đó ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.

Lúc cô ngủ, gương mặt cô rất hiền lành, nước da trắng mịn khẽ ửng hồng, đôi môi mọng đỏ mím chặt, toàn thân nhỏ bé nằm co ro trong lùm cỏ xanh mướt. Hắn nghĩ rằng, cô là một thiên thần xinh đẹp, thiên thần khiến trái tim lạnh lẽo bấy lâu được sưởi ấm, có lẽ chỉ đơn giản là như vậy.

Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô "Ờm, thì bạn".

"Thật ?"

"Bộ cậu nghĩ tôi đùa ?"

"Không ! Không phải.."

...

Hai người nắm tay nhau đi trên đồng cỏ xanh mượt, ngắm nhìn cảnh vật yên bình xung quanh hồ nước lớn, những làn gió lạnh thổi qua khiến cô run người, nhưng cô không hề sợ hãi, bởi từ giờ phút này, cô không hề đơn độc một mình, cô đã có một người bạn cho riêng mình.

"Những năm qua, sống vẫn tốt chứ ?".

Hứa Oanh buồn bã trả lời "Tốt ! Chỉ là có chút đơn độc".

"Đơn độc như thế nào ?"

"Thì đại khái là không có bạn bè, không có người thân, cũng không có ai đối xử tốt, lại luôn bị bắt nạt...vv"

"Nhưng từ giờ đã có tôi".

"Phải rồi".

...

Tình bạn của hai người thật đặc biệt, đây phải chăng chính là "định mệnh" hay là "Định mệnh trêu đùa !".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: