Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

  Hứa Oanh mệt mỏi tha cái cặp sách nặng nề của mình, khi bước đến hành lang, cô bị một đám nữ sinh chặn lại. Một người trong số đó chính là Hoa Hoa, cô lớp trưởng đáng kính của Hứa Oanh.

Hoa Hoa hiện giờ đang đứng trước mặt cô, nụ cười trên môi Hoa Hoa vang lên rất rùng rợn, cô nuốt khan một tiếng, khẽ ngẩng lên nhìn Hoa Hoa. Cô không biết mục đích họ nhắm đến cô là gì, nhưng chắc cũng không hề tốt lành. Hứa Oanh lùi người vào góc tường, sợ hãi nhìn sắc mặt đáng sợ của từng người, lần này cũng không giống với những lần trước, trên tay họ có gậy, có thắt lưng da, còn có cả một xô nước bẩn. Trong đầu Hứa Oanh sớm đã tưởng tượng ra những chuyện sắp xảy ra với mình, đây tuy không phải lần một lần hai nhưng Hứa Oanh lại có chút bất an trong lòng.

"Hoa Hoa" Hứa Oanh run run hỏi "Tôi đã làm gì khiến cậu không vừa lòng sao ?".

Hoa Hoa cười lạnh, bàn tay giơ lên cao rồi tát mạnh vào mặt cô, Hứa Oanh bất ngờ không kịp né tránh, gương mặt lệch hẳn sang một bên, bờ má trắng mịn đã in đậm một vệt đỏ, cô bị cái tát này làm cho choáng, những tiếng chửi rủa của Hoa Hoa vẫn vang lên bên tai cô.

"Là tao thích đánh mày, được không ?" Hoa Hoa mạnh tay tóm lấy tóc của Hứa Oanh giật mạnh xuống dưới, lấy khủyu chân húc mạnh vào mặt cô. Hứa Oanh đau đớn ôm lấy mặt mình, lại bị bàn tay Hoa Hoa giật ngược lên trên, mái tóc mềm mượt của cô bị dày vò cho rối bù.

Hoa Hoa giật lấy xô nước trên tay của nữ sinh nọ, thẳng tay đổ lên người cô, sau đó úp thẳng cái xô nước màu đỏ vào đầu cô. Hứa Oanh ngã sụp xuống nền đất, cả người lạnh cóng, lại bị thắt lưng da vụt liên hồi vào người, vừa rát lại vừa xót.

"Tránh ra" Một giọng nói trầm ấm truyền tới, Hứa Oanh cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên khỏi nền đất, một lực mạnh giật phăng chiếc xô trên đầu cô mà ném thẳng vào mặt Hoa Hoa. Con nhỏ "A " lên một tiếng thống khổ, sau đó ôm lấy mặt khóc nức nở.

Hứa Oanh dụi mặt vào vòm ngực ấm áp của Du Hạo, mùi hương thơm nhè nhẹ phảng phất trước cánh mũi, cô mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.

Du Hạo ôm chặt lấy Hứa Oanh trong tay , cậu lạnh lùng chiếu ánh mắt sắc lẹm lên người đám nữ sinh , thẳng thắn tuyên bố "Từ giờ, không ai được phép động đến Hứa Oanh".

"Cậu vì một đứa con gái mà đánh tôi?" Hoa Hoa như không tin vào mắt mình, cô sững sờ nhìn cậu, trong lòng vô cùng khó chịu "Du Hạo, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu".

"Nểu còn dám động tới Hứa Oanh, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận".

Du Hạo xoay người bước đi , đám nữ sinh đó sợ hãi quay qua nhìn Hoa Hoa , bộ dạng con nhỏ đó vô cùng thảm hại, chiếc xô bị ném đã vỡ tung, chiếc mũi cao của Hoa Hoa bị gãy , máu từ mũi không ngừng chảy ra như suối , chảy xuống cằm và rơi tong tỏng xuống nền đất .

Khi thấy Du Hạo bế Hứa Oanh ra ngoài , tài xế riêng của cậu khẽ liếc nhìn cô , sau đó liền lẳng lặng mở cửa xe cho cậu . Du Hạo bế Hứa Oanh vào bên trong , bàn tay xiết chặt lấy cô trong lòng , nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, cô gái nhỏ bé của cậu đang run sợ, sắc mặt tím bầm lại. Cậu đau xót khi nhìn thấy cô như vậy, tất cả đều tại cậu, cậu đã không thể bảo vệ cho cô, nếu cậu đến sớm hơn một chút nữa, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

"Cậu chủ" Người tài xế nhìn cô gái trong gương, nhẹ nhàng nói với Du Hạo ''Chúng ta có cần đưa cô ấy đến bệnh viện hay không ?"

Du Hạo lắc đầu, lạnh giọng nói "Về nhà, kêu bác sĩ đến khám".

"Tôi biết rồi"

Không khí trong xe đột ngột yên tĩnh, Du Hạo chỉ nghe thấy hơi thở yếu ớt của Hứa Oanh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, Du Hạo đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng áp lên má mình, chăm chú ngắm nhìn cô, dù gương mặt của cô hiện giờ rất thảm hại, nhưng cô vẫn là người con gái đẹp nhất, lương thiện nhất. 

  Một ngày mới lại bắt đầu, ngoài kia những đóa hoa linh lan khoe mình trong làn gió, những chú chim nhỏ xinh xắn hòa mình vào bầu trời trong xanh, tiếng hót vang vọng khắp không gian, Hứa Oanh cũng bị âm thanh trong trẻo này đánh thức, cô khẽ dụi mắt, đưa tầm mắt của mình ra phía ngoài cửa sổ, đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên. Bên ngoài phủ một lớp vàng óng ánh, lại nghe thoảng đâu tiếng đàn guitar say đắm lòng người. Cô liếc tầm mắt khắp căn phòng rộng lớn, toàn thể khoác lên mình một màu trắng thuần khiết, đồ đạc và cách bài trí đều rất sống động, càng làm tăng thêm vẻ sang trọng lộng lẫy của căn phòng.

Cô cúi xuống nhìn chính bản thân mình, bộ quần áo đồng phục xộc xệch vướng bụi đã được thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại, trên áo còn vương lại mùi hương quen thuộc của Du Hạo. Hứa Oanh mường tượng lại cảnh diễn ra ngày hôm qua, cơ thể không khỏi run rẩy sợ hãi, lúc bị đánh, cô nghĩ bản thân mình sẽ chết mất, nếu không cũng gãy chân hoặc gãy tay. Hiện giờ được nằm lại nơi này đúng là rất may mắn, trong lúc hôn mê, cô còn nghe thấy âm thanh của Du Hạo kề bên tai, một giọng nói rất trầm ấm và dịu dàng.

Khi Hứa Oanh muốn bước xuống giường, Du Hạo từ ngoài mở cửa vào, dáng vẻ rất bình thản, không nhanh không chậm, lại rất ôn nhu nhã nhặn, vừa đẹp trai lại mang nét gì đó lạnh lùng quấn hút. Cô nhất thời đắm chìm trong đôi mắt màu đen láy ấy, quên mất hoàn cảnh của bản thân lúc này, trên tay cậu ấy cầm một bát cháo trắng rất thơm, Hứa Oanh chỉ thấy đã muốn ăn ngay, bụng cô đang réo lên cồn cào.

Cho đến khi, Du Hạo cất tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng.

"Cậu còn đau không hả ?"

"Mình đỡ nhiều rồi".

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không kêu tôi tới, nếu lúc đó không có tôi, thì hiện giờ cậu ra sao hả? Đồ ngốc!"

Hứa Oanh lúc này đã quên mất cơn đau, toàn thân tuy vẫn hơi nhức nhối nhưng vẫn có thể chịu được, trước đây, những vết thương này đâu có nhằm nhò gì với chuyện cô đã từng trải qua. Nếu nghĩ lại, quả là một cơn ác mộng đáng sợ nhất !

"Dụ Hạo" Hứa Oánh khẽ gọi tên cậu "Cảm ơn cậu rất nhiều".

"Khỏi cần, sau này phải biết tự bảo vệ mình".

Cậu vỗ vài cái vào vai cô, ngay sau đó lấy muỗng đút cháo cho cô "Ngoan , mở miệng ra nào"

Hứa Oanh mỉm cười nhìn hành động đáng yêu của cậu, hai mắt đỏ hoe vì xúc động.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người đút cháo cho cô, là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ cho cô, hơn nữa, cậu lại là người đầu tiên coi cô là bạn. Bố mẹ cô đều đã qua đời, cô sống với bác gái, nhưng cũng chưa bao giờ được bác gái yêu thương như vậy, ngược lại suốt ngày đánh đập cô, mắng chửi, còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà.

Cô khẽ mở miệng để cậu đút cháo, hai mắt ngấn nước nhìn cậu, Du Hạo đặt bát cháo lên bàn, kéo cả người Hứa Oanh vào lòng. Cậu ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô.

"Đừng khóc, cậu vốn dĩ đã rất xấu, lúc khóc lại càng xấu hơn".

"Từ giờ tôi sẽ không khóc nữa".

Gương mặt cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa hồ rất vui vẻ "Như vậy thì tốt, sau này tôi cũng đỡ mệt".

...

"Hôm qua, là ai đã thay đồ cho tôi ?".

Trái ngược với suy nghĩ trong sáng của cô, Trịnh Du Hạo thành thật khai báo, cậu nói "Người giúp việc đều xin nghỉ về quê, tài xế và lão bác sĩ đều là nam giới, tôi đương nhiên không để họ thay đồ cho cậu, chính vì vậy nên tôi đã làm".

"Cậu không phải cũng là nam giới sao ?" Gương mặt Hứa Oanh lộ rõ vẻ bất mãn.

"Ờ, lúc ý tôi không nghĩ đến điều này, nhưng cậu với tôi, cũng đâu có khác nhau lắm ".

"Hả, không khác nhau lắm là sao ?".

"Đại khái là không có gì đáng nhìn"

Gương mặt Hứa Oanh méo xệch "Biến thái".

"Cứ xem như là tôi chưa thấy gì hết là được".

Trịnh Du Hạo vuốt ve mái tóc của cô, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp cánh mũi. Hứa Oanh không để ý hành động của Du Hạo, cậu ấy không chỉ ngửi tóc cô, mà còn cúi xuống nhìn chiếc cổ trắng nõn phô ra trước mặt, không trần chừ mà cúi xuống, mùi hương của sữa tắm và cơ thể hòa quện thành một loại hương vô cùng hấp dẫn, đến khi Hứa Oanh phát hiện mới biết ánh mắt Trịnh Du Hạo dường như không đứng đắn. Cô giật mình lùi ra xa, không quên tặng cho Du Hạo ánh nhìn đáng sợ nhất.

"Cậu có vấn đề gì sao?".

Trịnh Du Hạo lắc đầu, cậu đưa bát cháo đến trước mặt Hứa Oanh, lạnh lùng bước ra cửa.

"Tối qua tôi đã tắm cho cậu, chỉ kiểm tra lại xem đã hết mùi hôi chưa thôi".

"..."

"Nếu cậu nghĩ tôi làm chuyện không đứng đắn, vậy thì suy nghĩ của cậu mới chính là không đứng đắn" Du Hạo không quay đầu lại, Hứa Oanh chỉ thấy tấm lưng cậu khuất dần sau cánh cửa, thiên đường trước mặt cô cũng trở nên mù mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: