1.
Hwang Hyunjin bước nhanh, dùng hết sức lướt qua những ánh mắt phán xét đổ về hướng này . Hắn cúi gằm mặt, cố sức bỏ qua những xì xầm bên tai. Kéo ống tay áo che đi những hình xăm phủ kín cơ thể, cố tỏ vẻ chẳng quan tâm rồi hướng thẳng về tầng hai,nơi mà em trai hắn đang làm việc.
Hwang Hyunjin rất tự hào về người thân duy nhất này của mình. Khác với kẻ thu nợ suốt ngày ra vào góc khuất của xã hội như hắn, đứa em trai này đang dần bước tới đỉnh thành công .
Lee Yongbok mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành luật sư chính thức tại công ty luật này, đứa trẻ tài năng ấy còn đang theo học cao học chuyên ngành ngoại ngữ. Mà Hwang Hyunjin - người anh trai hơn cậu hai tuổi lại đang là một giang hồ thu nợ quanh khu vực bọn họ sống.
Hwang Hyunjin nhìn những vết vực trên da mình, có chút tủi thân cắn môi. Thực ra đối với hắn, việc trở thành giang hồ thu phí bảo kê để sống cũng chẳng có gì là không tốt. Từ nhỏ hắn đã kém trong khoản học hành, đừng nói là không học, dù cho có cố gắng thì hắn cũng chẳng tới đâu.
Chỉ là đôi lúc, khi cùng em đứng trong một không gian mở, hắn sẽ không khỏi có chút so sánh. Hwang Hyunjin rất vui mừng vì em trở thành con người toàn diện sống trong hào quang của xã hội. Nhưng cũng bởi Yongbok quá rực rỡ, nên những chói lọi đời em mới soi tỏ lòng tự ti trong hắn.
Hắn đem lòng yêu em trai của mình.
Đó cũng là lí do mà đâu đó mười mấy năm trước, hắn sống chết nắm tay Lee Yongbok chạy ra khỏi viện mồ côi. Năm ấy, hắn mười ba, đứa nhỏ thua hắn hai tuổi. Bọn chúng cứ thế lớn lên cùng nhau, ấy vậy mà chớp mắt đã trở thành hai nam nhân cao lớn rồi.
- Yongbok ?
Hyunjin tiến vào theo chỉ dẫn của thư kí. Trong văn phòng rộng lớn với ánh đèn vàng nhạt, Yongbok của hắn ngồi giữa tài liệu chất chồng cùng vẻ mặt đăm chiêu. Vầng trán bóng lưỡng của em nhăn tít lại, đôi môi nhỏ xíu mím chặt, định phẩy tay bảo thư kí ra ngoài.
Nhưng khi ngẩng lên, nhìn thấy Hwang Hyunjin đứng trước của cùng túi giữ nhiệt màu lam trên tay, thái độ của em liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Yongbok nhìn đồng hồ, vui vẻ lao tới cạnh hắn, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo người cao hơn :
- Anh haiii.
Hwang Hyunjin cảm thấy trái tim mình không còn nằm trong lồng ngực. Dù ngày nào hắn cũng ghé, dù lần nào em cũng ôm hắn như thế, nhưng từ trước tới nay trái tim Hyunjin luôn điên cuồng nhảy nhịp vì tiếp xúc thân mật của Yongbok.
Hắn ái ngại nhìn đến cô thư kí đang che miệng cười, còn Lee Yongbok thì chẳng để ý tới biểu cảm của cô ấy lắm. Qua loa mời thư kí ra ngoài, Yongbok lần nữa khôi phục vẻ nhí nhảnh, nắm lấy tay Hyunjin kéo đến bên sofa cùng ngồi xuống, đã yên vị rồi mà em vẫn giữ chặt tay hắn mân mê một hồi lâu :
- Anh, hôm nay em đã áp lực lắm đó, lại còn sắp chuẩn bị cho kì thi sát hạch , mệt quá đi thôi. May mà lúc nào cũng có Hyunjin chăm lo cho em như thế này, chứ không chắc em cũng bỏ bữa trưa luôn mất !!!
Hyunjin có chút giật mình, a , Yongbok có nói với hắn về kì thi sát hạch vào viện kiểm sát sắp tới của em, đây là mơ ước Lee Yongbok ấp ủ bao năm nay....
Nhưng nghĩ tới khi điều tra ra Lee Yongbok có dính dáng tới tên côn đồ như mình, trái tim Hwang Hyunjin có chút thắt lại.
Đây cũng là lí do hắn dự định sẽ rời khỏi Yongbok, vốn muốn sớm tách nhau ra, nhưng khi em suy nhược do kì thi, hắn lại đành gác lại dự định trốn chạy. Mỗi ngày đều tới vào giờ nghỉ trưa bắt em ăn cơm mình nấu, đến tối lại chờ Yongbok về ăn bữa tối mình chuẩn bị để tẩm bổ cho em.
Hắn khẽ cười nhìn bàn tay bé nhỏ đang mân mê khớp xương của mình, thầm chúa chát nghĩ tới việc ai sẽ chăm sóc Yongbok nếu hắn đi.
Yongbok vừa nói vừa cười, đầu nghiêng nghiêng tựa vào vai hắn. Hyunjin cũng dịu dàng nhìn em, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên khỏa đầu được vuốt keo gọn gàng. Sau đó bày phần cơm trưa mình đã chuẩn bị ra, như một người mẹ hiền mà bắt đầu dỗ dành Yongbok ăn trưa :
- Nào, Yongbok , em phải ăn cả rau xanh chứ.
Người kia phụng phịu nhìn anh, nhưng vẫn há miệng ngậm lấy miếng dưa leo tươi mát Hyunjin đút. Miếng dưa leo tương đối lớn, nhưng Yongbok vẫn há miệng ngậm cho bằng hết, lưỡi còn tinh ranh liếm nhẹ đầu ngón tay của Hyunjin .
Em khúc khích nhìn hắn đỏ mặt rồi cười, em nghĩ những hành động em thể hiện đủ để Hyunjin hiểu cảm xúc xoáy sâu trong lòng em lúc này. Yongbok yêu Hyunjin, em nhận ra kể từ khi nhìn thấy Hyunjin có bạn gái năm hai mươi tuổi. Kể từ đó, Lee Yongbok tận lực tìm mọi cách để chiếm giữ anh, không cần mặt mũi mà làm nũng. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, thế mà Hwang Hyunjin trước sau như một kẻ đầu gỗ mà đối tốt với em.
Lee Yongbok ở nhà và ở công ty là hai người hoàn toàn khác nhau. Em có ngoại hình trông rất mềm mỏng, gương mặt nhỏ nhắn hài hòa cùng đôi mắt nai biết nói. Nhưng một khi đã rơi vào trạng thái làm việc, Lee Yongbok luôn là người tập trung cao độ nhất, là vị luật sư có thái độ đanh thép nhất.
Em nguyện bỏ đi hình tượng, cũng chẳng quan tâm đến con mắt người đời, Yongbok chỉ ước sao Hyunjin có thể toàn tâm toàn ý yêu em. Bọn họ nói già thì chưa già, nhưng nói trẻ thì cũng không phải nữa. Hắn hai bảy, em hai mươi lăm nhưng vẫn buộc vào nhau bởi cái danh xưng " anh em ruột ", em sợ rằng sẽ có ngày Hwang Hyunjin thực sự quay lưng bước xa khỏi mình mãi mãi.
Yongbok biết Hyunjin yêu em, nhưng em chẳng hiểu vì lí do gì hắn cứ cố giấu thứ cảm xúc rõ ràng trong họ. Nếu không phải em phát hiện ra Hyunjin lén hôn trộm mình thì chắc Lee Yongbok cũng có chút nghi ngờ hắn thật sự chỉ coi em là em trai đơn thuần.
- Hyunjin , em nhức đầu quá.
Sau khi ăn trưa xong, Lee Yongbok rất tự nhiên mà rúc vào ngực của Hyunjin, tư thế của họ thật sự chẳng hề giống thứ mà anh em trai thường làm. Hyunjin ôm hờ lấy em, hai bàn tay dùng lực xoa nhẹ thái dương cho Yongbok. Mà người trong lòng hắn thì đang như mèo nhỏ híp mắt mà hưởng thụ.
Em mãn nguyện tựa sâu vào hắn thêm chút, hiện tại nói là tựa vào ngực Hyunjin, nhưng mông em thì vẫn đặt trên ghế. Yongbok thầm nghĩ tới ngày được ngồi trong lòng anh, vui vẻ mơ được anh vuốt ve dọc từng đường nét trên cơ thể. Còn hiện tại, giữa Hyunjin và em vẫn có thứ rào cản gì đó khó nói, khiến cả hai không thể phá bỏ lớp kén này mà thoát ra.
Mới đầu, Hwang Hyunjin còn từ chối tiếp xúc thân mật như thế này cùng em. Hắn nhẹ giọng nói với Yongbok rằng không có anh em nào đối xử với nhau như thế này cả, mỗi lần như vậy, em trước sau như một biện minh tới khi hắn buông xuôi :
" Hyunjin à, bởi vì em chỉ có người thân duy nhất là anh, cả đời này cũng chỉ có anh bên cạnh. Nên bất giác mới muốn gần gũi với anh như vậy. Hơn thế nữa, chúng ta không giống bọn họ ".
Lời Yongbok nói khiến trái tim Hyunjin mềm nhũn, anh nghĩ rằng đứa trẻ thiếu thốn tình thương và cần bảo bọc. Quên cả việc em trai Yongbok của mình đã hai mươi lăm tuổi. Hyunjin hiểu ý trong câu nói của Yongbok rằng em thấy cô đơn khi không có gia đình, còn suy nghĩ thật sự của Yongbok là : Bọn họ không giống những cặp anh em khác, vì họ yêu nhau.
Trước khi Hyunjin ra về, Yongbok vui vẻ đưa cho anh một tập tài liệu. Trong đó là giấy tờ tùy thân và chứng thực sở hữu tài sản của Hyunjin . Anh sững sờ cầm lấy, nhìn Yongbok vui vẻ mà trong lòng anh đớn đau như dao cứa.
- Anh, Yongbok cuối cùng cũng làm được rồi. Em đã lấy được giấy tờ tùy thân cho anh. Sau này Hyunjin có thể mở nhà hàng rồi.
Yongbok vui vẻ ôm lấy eo của anh trai, em nhắm mắt, cảm thụ hương bạc hà thoang thoảng đến từ anh. Thật yên bình, Yongbok ước có thể ở bên Hyunjin mãi mãi.
Vào thời điểm họ chạy trốn khỏi trại mồ côi, Hyunjin đã trộm được giấy tờ của Yongbok, vì thế mới có thể cho em nhập học sau này. Còn hắn lúc đó mang danh nghĩa con nuôi của viện trưởng, nên vốn dĩ việc trộm giấy tờ của chính mình chỉ khiến bà ta dễ tìm ra hắn hơn.
Khi nhìn vào Yongbok thút thít khóc trong góc phòng, Hwang Hyunjin chẳng nghĩ nhiều. Chỉ biết phải đưa em thoát khỏi địa ngục này.
Lúc đó Yongbok suýt chút nữa thì bị tay viện trưởng bán cho bọn buôn người trái phép, Hyunjin tình cờ nghe được liền nói cho em biết. Yongbok nghe được câu chuyện cũng chẳng bất ngờ, vén áo cổ lọ xuống để Hyunjin nhìn thấy những vệt đỏ hôn ngân trên cổ mình.
Hyunjin lúc biết được viện trưởng mình hết mực kính yêu, một hai gọi là mẹ lại có ý định xấu xa với Yongbok thì bàng hoàng lắm. Thì ra vì bà ta yêu thích Yongbok, giở thói quấy rối nhưng bị em quấy khóc , liền bực tức muốn lén bán em đi.
Hyunjin chẳng biết phải làm gì, chỉ nghĩ tới phải cứu đứa trẻ. Thế là chúng nó nắm chặt tay nhau, chui qua lỗ hổng trên tường trại trẻ mà biến khỏi nơi đó.
Hyunjin muốn bù đắp cho Yongbok, ngặt nỗi hắn chỉ mới mười ba, lại không có giấy tờ tùy thân. Con đường duy nhất của họ là đi theo mấy tên côn đồ. Nhưng hắn thà bán mạng chứ không muốn Yongbok sống trong tối tăm. Hắn xin cho cả hai ở trong một căn trọ tồi tàn nhưng cách xa băng đảng, cũng nhờ một ông chú trong đó làm người giám hộ cho Yongbok được đến trường.
Nói là côn đồ, nhưng thật ra bọn họ cũng rất tình cảm. Thương hai đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, mấy ông chú trong đó ai nấy đều tận lực giúp đỡ chúng. Yongbok thì chăm chỉ học hành, cả ngày vùi đầu vào sách vở. Em muốn trở thành đại luật sư, có thể giúp Hyunjin đường hoàng sống với thân phận công dân, đồng thời cũng muốn có đủ thẩm quyền để vạch mặt viện trưởng.
Hắn đã sống chỉ vì Yongbok. Mười ba tuổi, run rẩy bán chất cấm khắp các con hẻm quanh khu này. Mười ba tuổi, đi theo bọn côn đồ thu tiền bảo kê khắp chợ đêm. May sao Hyunjin nhanh nhẹn, dáng người cũng cao lớn so với tuổi nên thu nhập cũng không thua gì mấy tay lưu manh trưởng thành.
Tiền hắn kiếm tuy là tiền đen, nhưng vì nghĩ tới Yongbok có thể sống một đời tươi sáng mà hắn luôn cố gắng từng giây từng phút.
Vào lần đầu tiên xăm mình, Hyunjin còn khắc tên của những ông chú đã giúp đỡ Yongbok đi học. Đối với hắn, Yongbok là lí do duy nhất để hắn có thể mạnh mẽ chống chọi với thế giới khắc nghiệt này.
Đi cạnh thành tích học tập đáng nể của Yongbok thì " thành tích " của Hyunjin và băng đảng cũng rất khá. Vài lần về đồn, vài tháng đi trại cải tạo, vài năm tù treo. Mấy cái án này còn được họ ghi lại, khúc khích cười mà treo trên bảng đen trong " căn cứ địa ".
Sau này, khi Yongbok thực sự trở thành luật sư, Hwang Hyunjin đã không còn dính líu tới luật pháp nữa. Hắn không muốn ảnh hưởng đến em, cũng không muốn gặp em khi bản thân đứng trong vành móng ngựa.
Mấy ông chú cũng trở về làm ăn buôn bán, băng đảng cứ thế tan rã. Thi thoảng, Hwang Hyunjin cũng vẫn cùng hội anh em trong đó gặp gỡ tán gẫu với nhau, nhưng anh luôn ngăn cản việc mọi người muốn tìm gặp Yongbok.
Vì hắn biết em là kiểu người giàu tình cảm , mà hắn thì không muốn mối quan hệ với xã hội đen này ảnh hưởng tới con đường trải thảm đỏ của em.
Hwang Hyunjin chưa từng cho phép ai ảnh hưởng tới Yongbok, kể cả chính bản thân mình.
Thế nên, khi em đưa giấy tờ tùy thân cho hắn, trong lòng Hwang Hyunjin cũng nhộn lên một cái.
Vì hắn nghĩ đã đến lúc hắn tách khỏi em.
Viện trưởng chết rồi, Hwang Hyunjin dễ dàng có được giấy tờ, mà cũng không lo Lee Yongbok chìm trong thù hận nữa. Hắn nghĩ đã tới lúc em và hắn tách ra, trả lại cho Yongbok một cuộc sống bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com