Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Có người đã quay lại , nhưng không ai còn thấy.

---

Đêm thứ tư kể từ khi Fourth ngất.

Gemini đi bộ một mình trong sân trường, ánh đèn đêm lạnh như thứ ánh sáng không chạm tới được.

Trong túi áo cậu là mảnh giấy nhỏ được kẹp trong một quyển sổ cũ – bút tích của Noravit.

Nếu em còn sống, xin hãy tin:
Có người từng quay lại vì em.
Nhưng không ai để cậu ấy sống đủ lâu để nói ra.”

Gemini dừng bước. Tim cậu đập mạnh.
Phía sau, có người lên tiếng.

> “Con định trốn tránh đến bao giờ?”

Ba cậu.

Lần đầu tiên sau ba năm, họ đứng trước nhau không có một lệnh cấm nào.
Không có thuốc. Không có dàn dựng. Chỉ có hai con người mang ký ức dở dang.

Ba từng nói... nếu xoá đi nỗi đau thì con sẽ sống được.”
“Nhưng nếu thứ con quên đi... là lý do để con muốn sống thì sao?”

Ba Gemini im lặng. Rồi nói, bằng giọng khản đặc như mang theo cả tuổi già và tội lỗi:

> “Ba không quên ánh mắt con khi quay lại tìm Fourth... rồi bị bắt.”
>“Con đã la đến khản giọng.”
>“Con bảo: ‘Đừng đưa cậu ấy đi! Tớ không để cậu ấy một mình nữa!’”
>“Và chính ba… đã đồng ý tiêm thuốc cho con.”

Gemini gục xuống. Nắm tay cậu siết chặt.
Cậu cười. Nhưng nước mắt trào ra không dừng.

Con tưởng mình là kẻ chạy trốn.”
“Hoá ra… con từng quay lại. Nhưng không ai nhớ điều đó. Kể cả con.”


---

Đêm đó, Fourth lại mơ.

Lại là hành lang ấy – ánh sáng cuối đường, tiếng bước chân và tiếng hét.

Nhưng lần này…
Có ai đó chạy về phía cậu.

Là Gemini.
Tóc rối, máu bê bết, ánh mắt hoảng loạn.

Tớ đến rồi! Tớ không bỏ cậu đâu, Fourth!”
“Tớ không để cậu bị đưa đi lần nữa—”

Đoàng.

Tiếng súng nổ.
Gemini ngã xuống trước mắt cậu.
Máu loang ra trên sàn.

Fourth gào lên. Chạy đến. Ôm lấy cậu.
Nhưng tay cậu xuyên qua.

Không có ai ở đó.
Gemini trong mơ... biến mất.

---

Fourth choàng tỉnh, bật dậy, thở như sắp chết ngạt.
Trước mặt cậu – là Gemini thật sự.

Cậu đứng trước cửa phòng, ánh mắt run rẩy, như muốn bước vào… rồi lại thôi.

Cả hai nhìn nhau. Không nói gì.

Fourth nghẹn giọng:

> “Cậu… từng quay lại?”

Gemini cười. Đôi mắt đỏ hoe.

Tớ không nhớ nữa.”
“Nhưng nếu tớ quay lại… và bị buộc phải quên… thì xin cậu…”
“…đừng tha thứ cho tớ vội.”
“Vì chính tớ… vẫn chưa tha thứ được cho bản thân.”


---

Tôi từng là người bỏ chạy.
Rồi tôi phát hiện… mình cũng là người đã quay lại.
Nhưng người ta chỉ nhớ mỗi lần tôi rời đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com