Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 64: BUỒN NÔN


Bỗng người cô đột nhiên chóng mặt.
Tiếp đến là một cơn cuộn trào trong bụng dâng lên.

Cô nuốt vài ngụm nước miếng xuống,
cơn ói đã được ngăn lại.

Nhưng người cô bỗng thấy rất lạ.

Tại sao đang yên đang lành lại
lên cơn ói?

Thôi, tốt nhất là vào nhà vệ sinh
xem thế nào.

Cô chạy vội vào nhà vệ sinh. Ngay
chỗ bồn cầu, cô cúi gập người xuống. Một cơn trào lần nữa lại dâng lên người
cô.

Miệng cô nôn ra toàn đồ ăn cùng với
những dịch vàng. Chúng lẫn lộn vào trong nhau.

Chuyện gì vậy?!

Tại sao mình lại ói ra những thứ
này?

Cô không hiểu, ngẩn người ra nhìn
cái đống này ở trước mặt.

Cau mày và nhìn những thứ này, mắt
cô chợt tối lại. Cô đã hiểu mình đang có vấn đề gì. Nghĩ đến đó, môi cô nở nụ
cười lạnh, mép nhếch sang bên. Mặt không biết từ khi nào mà rắn đanh lại, nét vô cảm đã xuất hiện.

Cô đứng lên, đi đến chỗ cuộn giấy
trắng, cầm và xé một miếng. Cô lau đi hết những vệt bẩn bên khóe miệng. Thả tờ
giấy bẩn thỉu đó vào bồn cầu, cô bấm xả nước.

Đi đến chỗ bồn rửa mặt, Ngọc An mở
vòi nước, cho tay vào để cảm nhận sự lạnh toát của nó. Khi thích ứng được với
nhiệt độ, cô tát nước lên mặt.

Nhưng tôi không quan tâm!

Chỉ cần bắt được y, tôi có bị gì
thì cũng không quan trọng nữa.

Bởi, tôi đã trả được những gì mà
y nợ gia đình chúng tôi rồi.

Trên thế giới tốt đẹp này, làm gì
không có những mặt tối của nó.

Chiến tranh, cướp đoạt, giết người...
đều có hết.

Có người chưa bao giờ chứng kiến,
có người thì luôn chứng kiến những thứ đó.

Tôi chính là thế.

Phiêu du giữa dòng người, phiêu
du giữa cảnh sát và tội phạm, phiêu du ranh giới sống chết, phiêu du những khốc
liệt của ác tử.

Tôi không biết mình còn bao nhiêu
thử thách ở phía trước.

Có rất nhiều người, vẻ mặt vui vẻ,
nhưng sâu bên trong thì đâm chính chủ một nhát dao.

Chuyện sau đó thế nào, không cần
thiết tính nhiều.

Tôi luôn tự cho rằng, bản thân
mình có một tâm lý vững chắc và có thể nghe được những tâm sự và câu chuyện của
mỗi người sau mỗi thân thể vui hay buồn với danh nghĩa là một chuyên gia tâm lý
chữa lành.

Nhưng đột nhiên, tôi thấy có vài
người rất giống hoàn cảnh của tôi.

Chỉ là... tôi nghe họ nói và chữa
lành cho họ mà thôi.

Không có ai để nói ra những nỗi
đau mà mình chôn giấu bao lâu nay.

Kể từ sự việc đó xảy ra, tôi thu
mình và không muốn mở lòng với ai. Những nỗi đau mà tôi chôn giấu thì vẫn chôn
giấu, không thổ lộ với ai, kể cả người bạn mà tôi thân nhất.

Mấy năm nay, tôi mệt lắm.

Lúc đó tôi rất sợ hãi, nhưng tôi
không thể mãi trốn tránh được.

Nếu được chọn lại cuộc đời, tôi
chọn mình không ở trong hoàn cảnh thế này.

Nhưng cuộc đời làm gì có việc lựa
chọn lại chứ.

Tôi không rõ họ điều tra ra được
quá khứ cha mẹ tôi chết thế nào, nhưng tôi cũng không muốn thổ lộ điều gì cả. Nếu
thổ lộ, tôi sợ rằng lúc đó mình sẽ khóc mất.

Thêm nữa, họ chắc gì đã tin những
gì tôi nói?

Con người luôn nghi ngờ lẫn nhau,
không ai tin tưởng nhau cả.

Sau nhiều bài học đẫm máu, tôi
không thể không tin tưởng ai.

Người ta thường nói, nhà là nơi
an toàn nhất.

Nhưng tôi thì thấy nó sai đấy.

Tôi đâu còn nhà. Bây giờ, tôi chỉ
là một người bình thường thôi.

Chu Gia thì sao chứ? Tập đoàn Chu
Ngọc thì sao chứ?

Tôi thèm muốn những thứ đó lắm à?

Đối với tôi, những chức vị cao mới
là rác.

Các người làm to, làm giàu, các
người có quyền hành hạ?

Từ khi nào trên đời này lại xuất
hiện đạo lý dân giàu thống trị thế giới bằng cách đàn áp, áp bức người khác vậy?

Rồi sẽ có ngày, người bị đạp là
các người.

Cho dù tôi có mạnh mẽ đến đâu,
thì vẫn là con người mà thôi.

Cho dù có mạnh mẽ đến đâu, có
ngày tôi cũng sẽ bộc phát những nỗi đau.

Tôi giấu những thứ này, không muốn
nói với ai hết.

Tôi lạnh lùng, cứng nhắc, vô cảm
với mọi người chỉ vì tôi sợ.

Tôi sợ bản thân lại mắc những sai
lầm của quá khứ nữa.

Khoảng thời gian đó, làm việc thì
có tôi, nhưng hoạt động xã hội thì không.

Nhưng tôi cảm giác, danh cảnh sát
của tôi hình như không xứng với bây giờ.

Tôi đường đường là chuyên gia tâm
lý tội phạm, phụ giúp việc phá án, thế mà đôi khi lại chính mình đẩy mình vào
con đường không thể thoát ra.

Cái quá khứ đen tối đó, tôi không
thể quên!

Tôi đã quen với những ánh mắt hiểu
kì của mọi người xung quanh.

Tôi đã quen với những cử chỉ,
hành động của họ với tôi.

Tôi đã quen với sự xa lánh của mọi
người đối với mình.

Nhưng, tôi không còn quan tâm nữa!

Tôi không thể yếu đuối như vậy được!
Tôi phải xây cho mình lớp rào chắn tâm lý mạnh mẽ, cho dù nó có khó đến mức
nào.

Cảnh sát là tấm gương cho dân, nếu
cảnh sát gục ngã, dân sẽ làm sao?

Đôi chân của tôi đã bị trầy xước
một cách đáng kể. Nó như đã bị không biết bao nhiêu nhát đâm vào đó. Tôi không
biết là trên người có bao nhiêu vết thương tinh thần lẫn thể chất nữa. Tôi
không đếm được.

Tuy nhiên, cho dù nó có gãy đi
chăng nữa, vụ án lần này, tôi phải phá được!

Chỉ biết rằng, cơn ác mộng sẽ kết
thúc nếu tôi bắt được tên hung thủ làm nát tia hy vọng, làm nát hạnh phúc gia
đình của tôi.

Nhớ lại những ánh mắt vô vọng của
Lệ Khương Vũ, đôi mắt của chị Vi mở trừng với thân thể bị chặt, đôi mắt của Bùi
Minh Tâm nhắm hờ như không có ai bên cạnh, đôi mắt đờ đẫn của Lộ Dao khi khám
ngiệm tử thi mà đã được mở ra một nửa, nhưng nó mang vẻ tuyệt vọng, không ai có
thể ở bên để giải cứu, chỉ có thể im lặng, mặt mũi cứng đờ, giao mang sống của
mình cho tên hung thủ ra tay. Dòng máu trong huyết quản đang lặn xuống của cô bỗng
chợt dâng đến tận não, tim đập thình thịch, tay không tự chủ mà cuộn lại thành
nắm đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com