Chương 10: Ánh Trăng Gãy Đôi
Đêm Hoàng Phong rời khỏi con hẻm nhỏ dưới ánh đèn vỡ, Sài Gòn chìm vào một sự tĩnh lặng hiếm hoi, như thể thành phố cũng đang nín thở trước những vết cắt mới trong lòng hai con người từng hòa điệu dưới ánh trăng, từng tìm thấy nhau giữa muôn vàn đường nét hỗn loạn của cuộc đời. Tiếng bước chân của anh xa dần, hòa lẫn với tiếng gió lạnh thổi qua những mái nhà lô xô, mang theo hơi ẩm của những ngày cuối đông, để lại Nhật Minh trong căn hộ nhỏ, tựa lưng vào cánh cửa gỗ mỏng manh, nơi những tiếng nấc nghẹn ngào của anh vỡ òa như một con đập vừa tan rã sau bao năm giam giữ, như một cơn sóng lớn đánh vào bờ đá, làm tan nát mọi lớp vỏ anh tự dựng lên để che giấu chính mình. Anh khóc, không phải vì anh không muốn Phong, không phải vì anh ghét anh ta, mà vì anh không biết làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào từng hơi thở, từng nhịp tim – nỗi sợ bị từ chối, bị phán xét, bị bỏ rơi như cái đêm mưa năm 19 tuổi, khi ánh mắt bố mẹ nhìn anh như một kẻ phản bội, khi tiếng mẹ khóc vang vọng trong đầu anh như một bản nhạc buồn không bao giờ dứt, khi anh đứng dưới mái hiên một cửa hàng đóng cửa, ôm balo ướt sũng, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, và cảm nhận mọi cánh cửa đều đóng lại trước mặt anh. Lời nói lạnh lùng "Tớ không sẵn sàng, Phong. Đi đi" anh thốt ra không phải là sự thật anh muốn, mà là lớp vỏ cuối cùng anh bám víu để bảo vệ mình, để giữ mình khỏi tan vỡ thêm lần nữa, dù chính nó lại làm anh tan nát hơn bao giờ hết, như một ánh trăng gãy đôi dưới bầu trời đen kịt, không còn sáng, không còn dịu dàng, chỉ còn lại những mảnh vỡ rơi xuống sàn gỗ sứt sẹo, hòa lẫn với đống giấy vụn của bức phác thảo anh đã xé tan.
Những ngày sau đó, Sài Gòn vẫn trôi qua trong nhịp điệu quen thuộc của nó – tiếng xe cộ inh ỏi xé tan không gian như những nhát dao nhỏ, mùi khói bụi khô khốc hòa lẫn với hương cà phê thoảng từ những quán nhỏ ven đường, và ánh đèn đường lập lòe như những con đom đóm lạc lối giữa rừng bê tông – nhưng với Nhật Minh, mọi thứ như bị phủ lên một lớp sương mù dày đặc, mờ mịt và lạnh lẽo, như một bức tranh bị phủ lên một lớp màu xám nặng nề, che khuất mọi đường nét từng rực rỡ, từng sống động dưới ánh trăng và gió của Phong. Anh không ra khỏi căn hộ, không trả lời tin nhắn của Phong, không dám nhìn vào điện thoại, như thể mỗi lần màn hình sáng lên là một nhát dao đâm vào lòng anh, gợi lại lời thì thầm dưới ánh đèn vỡ, gợi lại ánh mắt anh đã không dám đối diện, gợi lại nụ hôn dưới mái hiên – ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc, ngọt ngào nhưng đáng sợ, như một nốt nhạc rơi vào lòng anh giữa cơn mưa, như một nét chì anh vẽ vội để níu giữ ánh trăng, nhưng lại làm nó tan vỡ trong tay anh. Anh ngồi đó, trong bóng tối, giữa đống giấy vụn của bức phác thảo anh đã xé tan trong một phút bốc đồng, nhìn cây bút chì nằm lặng lẽ trên bàn, cạnh những tờ giấy trắng nhàu nhĩ, và tự hỏi liệu mình có đang tự tay xóa đi ánh trăng của chính mình, liệu mình có đang tự giam mình trong một nhà tù không lối thoát, như cách anh từng sống sau cái đêm mưa năm 19 tuổi, khi mọi hơi ấm đều rời bỏ anh, để lại anh với sự im lặng lạnh lẽo và những vết cắt không ai thấy, không ai muốn thấy.
Anh không vẽ nữa, không còn cầm cây bút chì để phác thảo những đường nét từng mang anh đến gần Phong hơn, từng là cầu nối giữa anh và ánh trăng của anh. Anh pha cà phê từ chiếc phin cũ kỹ, nhưng không uống, chỉ ngồi nhìn những giọt đen đặc rơi xuống ly, chậm rãi và đều đặn, như những giọt thời gian rơi vào hư không, như những giọt nước mưa đêm ấy thấm lên môi anh, mang theo vị lạnh của sợ hãi và vị ngọt của một điều anh không dám thừa nhận, không dám đặt tên, không dám chạm vào. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường lập lòe xuyên qua rèm rách, hắt lên tường những vệt sáng mờ nhạt, như những mảnh ký ức vỡ vụn từ quá khứ – cái đêm mưa năm 19 tuổi, tiếng mẹ khóc như xé lòng, ánh mắt bố như nhìn một kẻ phản bội, lời nói "Nếu mày không sửa lại, thì đi" vang vọng trong đầu anh như một bản án không thể xóa, và cả những ngày anh sống như một cái bóng, không dám mơ về ánh trăng, không dám mơ về gió, chỉ biết co mình trong bóng tối, để sự im lặng làm bạn, để nỗi cô đơn làm nhà. Anh tự hỏi liệu Phong có còn nghĩ về anh, liệu anh ta có còn ngồi trên sân thượng, gảy những giai điệu không tên và nhớ về anh, hay liệu anh ta đã từ bỏ, như cách bố mẹ anh từng từ bỏ anh, để lại anh với sự im lặng lạnh lẽo và những vết cắt không ai thấy, không ai muốn thấy.
Ở một góc khác của Sài Gòn, Hoàng Phong cũng không thoát khỏi cái lạnh của khoảng cách ấy, không thoát khỏi cái nặng nề của sự im lặng Nhật Minh để lại sau cánh cửa gỗ mỏng manh. Anh trở về khu nhà trọ cũ kỹ, nơi cầu thang sắt gỉ sét kêu lên kẽo kẹt như một điệu nhạc buồn mỗi lần anh bước lên, như một lời nhắc nhở rằng mỗi bước chân của anh giờ đây đều mang theo một nỗi trĩu lòng không thể xua tan, một nỗi tiếc nuối anh không thể diễn tả thành lời, một nỗi đau anh không thể gảy thành giai điệu. Căn phòng nhỏ của anh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ cây đèn bàn cũ chiếu lên cây guitar tựa vào tường, như một người bạn im lặng chứng kiến mọi nỗi lòng anh không thể giãi bày, như một nhân chứng cho những giai điệu anh từng gảy dưới ánh trăng, những giai điệu anh từng chia sẻ với Nhật Minh trên sân thượng đêm nào, dưới ánh đèn vàng nhạt, dưới ánh trăng tròn vành vạnh soi sáng những góc tối trong lòng anh. Anh ngồi đó, tay lướt qua dây đàn, nhưng không gảy, không hát, chỉ để sự im lặng bao bọc lấy anh, như cách nó bao bọc lấy Nhật Minh ở đầu kia của khoảng cách vô hình giữa họ, như một bản nhạc không lời bị cắt ngang, như một bức tranh bị bỏ dở giữa những nét chì run rẩy, như một câu thơ không ai viết tiếp.
Tin nhắn anh gửi đi – "Mình xin lỗi, Nhật Minh. Mình không định làm cậu sợ. Nếu cậu cần thời gian, mình sẽ đợi" – không được trả lời, màn hình điện thoại vẫn tối đen, như một bầu trời không sao, không trăng, và sự im lặng ấy như một nhát dao mỏng, sắc nhọn nhưng không thấy máu, đâm vào lòng anh mỗi khi anh nghĩ về nụ hôn dưới mái hiên, về ánh mắt hoảng sợ của Nhật Minh khi anh hôn anh, về khoảnh khắc anh tưởng mình đã chạm đến ánh trăng, nhưng lại làm nó tan vỡ trong tay anh, như một giấc mơ đẹp đẽ nhưng không thể níu giữ, như một nốt nhạc lạc nhịp rơi ra từ bản hòa tấu của họ. Anh tự hỏi liệu mình đã sai, liệu mình đã vội vàng phá vỡ bức tranh họ đang cùng vẽ, liệu ánh trăng của anh – Nhật Minh – có còn sáng nữa hay đã tan ra dưới cơn mưa anh không thể ngăn lại, không thể kéo về. Những ngày trôi qua, Phong không tìm đến Nhật Minh, không gọi, không nhắn thêm, như lời anh đã hứa – anh sẽ đợi, dù sự chờ đợi ấy nặng nề như bầu trời xám trên cao, dù mỗi đêm anh ngồi trên sân thượng, tay ôm cây guitar, nhìn bầu trời đen kịt không một vì sao, lòng anh lại trĩu xuống bởi hình ảnh Nhật Minh chạy vào mưa, bởi tiếng "Tớ không sẵn sàng" lạnh lùng vang lên qua cánh cửa, bởi hơi ấm từ môi anh còn đọng lại trong tâm trí như một giấc mơ anh không thể níu giữ, như một câu thơ anh chưa kịp viết xong đã bị gió cuốn đi.
Anh nhớ anh trai Tuấn, nhớ những ngày họ ngồi bên nhau dưới mái nhà nhỏ ngoại ô Sài Gòn, Tuấn gảy đàn và anh hát, những giai điệu đơn sơ nhưng đầy cảm xúc, như ánh trăng và gió hòa quyện giữa bầu trời đêm. Anh nhớ những lời Tuấn từng nói bên cây guitar cũ kỹ, giọng anh trầm ấm nhưng chắc chắn – "Cuộc sống ngắn lắm, Phong, phải sống cho đáng, phải giữ lấy những gì quan trọng" – và anh tự hỏi liệu mình có đang để mất một điều quan trọng, liệu mình có đang để ánh trăng của mình tan ra trong im lặng, như cách anh từng để mất Tuấn dưới cơn mưa định mệnh năm nào, để lại anh với cây guitar và những giai điệu buồn không ai nghe, không ai tiếp tục. Anh muốn đến tìm Nhật Minh, muốn gõ cửa lần nữa, muốn nói rằng anh không từ bỏ, rằng anh không muốn mất anh, nhưng mỗi lần anh định bước ra khỏi phòng, anh lại dừng lại, tay run run siết chặt mép áo, như một kẻ sợ rằng nếu bước tới, anh sẽ chỉ nhận lại sự lạnh lùng, sẽ chỉ làm vết cắt giữa họ sâu hơn, sẽ chỉ làm ánh trăng gãy đôi thêm một lần nữa.
Và rồi, vào một đêm muộn, khi Sài Gòn chìm trong cái lạnh buốt của những ngày cuối đông, khi những con hẻm nhỏ chỉ còn tiếng gió thổi qua mang theo hơi ẩm của đất trời, khi bầu trời đen kịt không một vì sao, chỉ có ánh đèn đường lập lòe như những ngọn lửa nhỏ lạc lối giữa bóng tối, Hoàng Phong ngồi một mình trong căn phòng, tay ôm cây guitar, lòng anh nặng trĩu như bầu trời trên cao, như một bản nhạc buồn không ai nghe, như một bức tranh bị xé tan không thể vá lại. Anh không thể chịu đựng thêm sự im lặng ấy nữa, không thể để nỗi nhớ và nỗi tiếc nuối giam cầm anh trong những giai điệu không lời, không thể để Nhật Minh – ánh trăng của anh – mãi xa anh mà không biết anh cũng mang những vết cắt, cũng mang những nỗi đau không ai thấy, không ai muốn thấy. Anh đặt cây guitar xuống, tay run run lướt qua dây đàn, như thể muốn gảy một giai điệu để xua tan bóng tối, nhưng anh không gảy, không hát, chỉ lấy điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình, không viết tin nhắn, không gõ những dòng chữ khô khan, mà nhấn nút ghi âm, để giọng nói của mình – trầm ấm, run run, đầy cảm xúc – kể một câu chuyện anh chưa từng kể hết, một câu chuyện anh hy vọng sẽ chạm đến Nhật Minh, sẽ làm anh hiểu rằng họ không chỉ chia sẻ ánh trăng và gió, mà còn chia sẻ những vết sẹo không lời, những nỗi đau không ai thấy, như hai ánh trăng gãy đôi tìm thấy nhau trong bóng tối.
"Nhật Minh," anh bắt đầu, giọng anh nhỏ như một lời thì thầm, nhưng sâu như một nốt nhạc thấp vang lên giữa đêm đen, như một câu thơ được ngâm nga dưới bầu trời không sao, "Anh không biết cậu có nghe cái này không, không biết cậu có muốn nghe không, nhưng anh cần nói, cần cậu biết. Anh từng kể cậu nghe về Tuấn, anh trai anh, người dạy anh chơi guitar, người làm anh yêu những giai điệu này, yêu những đêm anh ngồi dưới ánh trăng và gảy đàn. Nhưng anh chưa kể hết, chưa kể rằng Tuấn không chỉ là anh trai anh, mà là người quan trọng nhất trong đời anh, là người anh mất trong một đêm mưa, cách đây bảy năm, khi anh vừa tròn 20 tuổi. Anh mê chơi đàn từ nhỏ, nhưng nhà anh nghèo, không đủ tiền mua một cây guitar tử tế. Anh phải mượn của bạn bè, phải chơi trên những cây đàn cũ, dây đứt, âm thanh rè, nhưng anh không bao giờ bỏ, vì Tuấn luôn ở đó, luôn ngồi nghe anh hát, luôn cười và nói rằng một ngày nào đó anh sẽ có cây đàn của riêng mình. Tuấn lớn hơn anh năm tuổi, anh ấy làm đủ nghề để nuôi anh ăn học – bán cà phê rong, chơi nhạc ở mấy quán nhỏ, thậm chí đi giao hàng dưới mưa – và anh ấy tiết kiệm từng đồng, nói sẽ mua cho anh một cây đàn tốt, để anh không phải mượn nữa, để anh có thể sống với giấc mơ của mình."
Giọng Phong run run, như một nốt nhạc lạc nhịp, như một nét chì run rẩy trên giấy trắng, nhưng anh không dừng lại, không thể dừng lại, vì anh cần Nhật Minh nghe, cần anh hiểu. "Đêm đó trời mưa, mưa lớn lắm, giống như cái đêm cậu chạy khỏi anh dưới mái hiên, giống như cái đêm anh đứng dưới ánh đèn vỡ và nghe cậu nói 'Tớ không sẵn sàng'. Tuấn biết anh thích một cây đàn ở tiệm nhạc cụ quận 7, anh ấy đã để dành đủ tiền, nói anh ở nhà, để anh ấy đi, anh ấy đội áo mưa, cầm tiền, chạy xe máy ra đó. Anh ngồi đợi trong căn nhà nhỏ, nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tưởng anh ấy sẽ về với cây đàn, sẽ cười với anh như mọi khi, sẽ ngồi xuống và gảy một bài cho anh nghe. Nhưng anh ấy không về, Nhật Minh. Một chiếc xe tải mất lái trên đường trơn, đâm vào anh ấy giữa cơn mưa. Anh ấy chết ngay tại chỗ, còn cây đàn – cây đàn anh ấy mua cho anh – vỡ tan dưới mưa, nằm bên cạnh anh ấy trên đường, như một giấc mơ tan nát. Anh chỉ biết khi công an gọi, khi anh chạy đến bệnh viện, thấy anh ấy nằm đó, lạnh ngắt, không còn cười, không còn gảy đàn, không còn nhìn anh với ánh mắt ấm áp như ánh trăng nữa. Anh đứng đó, dưới mưa, ôm cây đàn vỡ, khóc không thành tiếng, và từ đó, mỗi lần mưa rơi, anh lại nghe tiếng anh ấy, lại thấy anh ấy trong những giai điệu anh gảy, lại tự hỏi sao anh không giữ anh ấy lại, sao anh không đi thay anh ấy đêm đó, sao anh để anh ấy ra đi mà không nói được một lời nào."
Giọng Phong vỡ òa trong tin nhắn, như một nốt nhạc lạc nhịp rơi ra từ bản hòa tấu, như một câu thơ bị gạch xóa giữa tờ giấy trắng, như một ánh trăng gãy đôi dưới bầu trời đen kịt, nhưng anh không dừng lại, không thể dừng lại, vì anh cần Nhật Minh hiểu, cần anh thấy rằng họ không chỉ chia sẻ những khoảnh khắc đẹp đẽ dưới ánh trăng, mà còn chia sẻ những nỗi đau không ai thấy, những vết cắt không ai vá lành. "Anh mất Tuấn, mất người duy nhất hiểu anh, mất cả giấc mơ về âm nhạc anh từng có. Anh giữ cây guitar này, không phải cây đàn anh ấy mua, mà là cây anh mua sau này, để nhớ anh ấy, để gảy những giai điệu anh ấy từng gảy, để sống thay phần anh ấy không sống được. Nhưng mỗi lần anh cầm nó, anh lại thấy anh ấy, lại thấy cơn mưa đêm đó, lại thấy cây đàn vỡ tan trên đường, lại tự hỏi liệu anh có xứng đáng với nó không, liệu anh có xứng đáng với giấc mơ anh ấy để lại không. Anh không kể chuyện này để cậu thương hại anh, Nhật Minh, mà để cậu biết rằng anh hiểu, anh hiểu nỗi sợ mất đi một điều gì đó quan trọng, nỗi sợ không dám giữ lấy nó, nỗi sợ rằng nếu mình chạm vào, nó sẽ tan vỡ. Anh thấy cậu như ánh trăng, vừa sáng vừa mong manh, và anh không muốn mất cậu, không muốn để cậu tan ra trong mưa như Tuấn đã tan, không muốn để cậu gãy đôi trong im lặng như anh từng gãy đôi khi mất anh ấy. Anh xin lỗi vì nụ hôn đó, vì làm cậu sợ, nhưng anh không xin lỗi vì đã đến tìm cậu đêm nay, vì anh không muốn chúng ta kết thúc trong im lặng, không muốn chúng ta chỉ là hai ánh trăng gãy đôi không bao giờ lành lại. Nếu cậu không sẵn sàng, anh sẽ đợi, nhưng anh cần cậu biết rằng anh ở đây, vẫn ở đây, vẫn gảy những giai điệu này vì cậu, vì anh không muốn mất thêm một ánh trăng nào nữa."
Anh gửi tin nhắn thoại đi, màn hình sáng lên trong bóng tối, rồi tắt lịm, như ánh trăng bị mây che khuất, như một nốt nhạc rơi vào hư không, và anh ngồi đó, tay ôm cây guitar, mắt nhìn ra cửa sổ nơi những giọt sương đọng trên kính, lấp lánh dưới ánh đèn đường lập lòe, lòng anh nặng trĩu nhưng cũng nhẹ đi một chút, như một bản nhạc vừa được tiếp tục sau những nốt lặng dài, như một bức tranh vừa được vẽ thêm một nét chì mong manh. Anh không biết liệu Nhật Minh có nghe, không biết liệu câu chuyện này có chạm đến anh, không biết liệu ánh trăng của anh có còn sáng hay đã tan vỡ mãi mãi trong im lặng, nhưng anh hy vọng, hy vọng rằng giọng nói của anh sẽ xuyên qua bóng tối, sẽ chạm đến Nhật Minh, sẽ làm anh hiểu rằng họ không chỉ chia sẻ những khoảnh khắc đẹp đẽ dưới ánh trăng, mà còn chia sẻ những vết sẹo không ai thấy, như hai ánh trăng gãy đôi tìm thấy nhau trong bóng tối, như hai nốt nhạc lạc nhịp hòa điệu trong một bản hòa tấu không lời.
Cùng lúc đó, trong căn hộ nhỏ, điện thoại của Nhật Minh rung lên trên bàn, màn hình sáng lên giữa bóng tối, làm anh giật mình, như một nốt nhạc lạc nhịp cắt qua sự im lặng anh tự giam mình, như một tia sáng xuyên qua màn sương mù dày đặc trong lòng anh. Anh nhìn nó, tay run run, không muốn chạm vào, không muốn nghe, như thể nghe sẽ buộc anh phải đối diện với chính mình, với nụ hôn ấy, với ánh mắt của Phong, với tình cảm anh vừa khao khát vừa sợ hãi, nhưng ánh sáng ấy như một lời mời gọi, như một hơi ấm thoáng qua giữa cái lạnh của đêm, như một nét chì mới trên tờ giấy trắng anh đã xé tan. Anh với lấy điện thoại, ngón tay lạnh buốt run run trên màn hình, nhấn nút nghe tin nhắn thoại, và giọng nói của Phong – trầm ấm, run run, đầy cảm xúc – vang lên trong căn phòng, như một cơn gió thổi qua làm rung động mặt hồ phẳng lặng trong lòng anh, như một nốt nhạc rơi vào lòng anh giữa bóng tối, như một câu thơ được ngâm nga dưới ánh trăng gãy đôi.
Anh nghe, từng lời, từng âm thanh, từng nhịp thở của Phong, và lòng anh dâng lên một cảm giác đồng cảm, không phải thương hại, không phải tội nghiệp, mà là sự thấu hiểu sâu sắc, như hai tâm hồn từng lạc lối giờ tìm thấy nhau trong những vết sẹo không ai thấy, trong những nỗi đau không ai vá lành. Anh nghe về Tuấn, về cái đêm mưa định mệnh, về cây đàn vỡ tan dưới mưa, về nỗi đau của Phong khi mất đi người anh trai, và anh thấy mình trong đó – thấy cái đêm mưa năm 19 tuổi, khi anh đứng dưới mái hiên, ôm balo ướt sũng, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, thấy nỗi sợ mất đi những người anh yêu, nỗi sợ bị từ chối, bị bỏ rơi, thấy ánh trăng gãy đôi trong lòng mình, không phải vì Phong, mà vì chính anh, vì anh không dám giữ lấy ánh trăng ấy, không dám đón nhận cơn gió của Phong, không dám bước qua nỗi sợ hãi đã giam cầm anh suốt bao năm. Anh thấy Phong trong những ngày anh sống như một cái bóng, thấy anh trong những đêm anh ngồi một mình, nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn và tự hỏi liệu mình có xứng đáng với hạnh phúc, với tình yêu, với ánh trăng anh từng mơ về nhưng không dám chạm vào.
Nước mắt anh rơi, không ồn ào, không nghẹn ngào, mà lặng lẽ, như những giọt sương đọng trên cửa sổ, như những giọt mưa cuối cùng đêm nào, như những giọt thời gian rơi vào hư không, và anh ngồi đó, tay ôm điện thoại, nghe đi nghe lại tin nhắn, để giọng nói của Phong thấm vào anh, để câu chuyện của Tuấn làm anh hiểu rằng anh không muốn mất Phong, không muốn để ánh trăng của họ mãi gãy đôi trong im lặng, trong sợ hãi, trong khoảng cách vô hình anh tự dựng lên. Anh khóc, không phải vì đau, không phải vì buồn, mà vì anh thấy mình và Phong trong cùng một bóng tối, cùng một nỗi đau, cùng một ánh trăng gãy đôi, và anh nhận ra rằng anh không muốn để Phong tan ra trong mưa như Tuấn, không muốn để anh ta gảy những giai điệu buồn một mình, không muốn để câu chuyện của họ kết thúc trong im lặng, như cách anh từng để câu chuyện của mình với bố mẹ kết thúc dưới cơn mưa năm 19 tuổi.
Nhưng anh vẫn không trả lời, không biết phải nói gì, không biết làm sao để bước qua nỗi sợ của mình, không biết làm sao để nói rằng anh cũng không muốn mất Phong, rằng anh cũng thấy anh như cơn gió thổi qua để anh không tan ra, rằng anh cũng mang những vết cắt không ai thấy, như Phong mang nỗi đau của Tuấn. Anh chỉ ngồi đó, tay ôm điện thoại, nghe đi nghe lại tin nhắn, để giọng nói của Phong vang vọng trong căn phòng, để câu chuyện của Tuấn thấm vào anh, để cảm giác đồng cảm ấy làm anh ấm lên một chút, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ giữa cái lạnh của đêm, như một nét chì mới trên tờ giấy trắng anh đã xé tan, như một nốt nhạc mới trong bản hòa tấu của họ. Anh không trả lời, không nhắn lại, không gọi, nhưng trong lòng anh, một mầm sống nhỏ bé vừa nhú lên, mong manh nhưng thật, như một ánh trăng gãy đôi đang tìm cách lành lại, như một cơn gió đang chờ ngày thổi qua để xua tan bóng tối, như một câu chuyện vừa bị cắt ngang nhưng chưa kết thúc, chờ ngày anh đủ dũng cảm để đón nhận ánh trăng và gió ấy lần nữa, để hai tâm hồn từng lạc lối sẽ tìm thấy nhau, sau im lặng, sau nỗi đau, sau những vết cắt không ai thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com