Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7



24

Sau khi tôi tan biến theo gió, trời đất quanh tôi quay cuồng, tôi lại đứng trước gương vọng Ưu.

Theo logic thì tôi sẽ không xuất hiện ở đây. Một tia sáng lóe lên trong đầu, nỗi sợ bao trùm lấy tôi, chỉ có một khả năng: Tống Tự đã thất hứa.

Anh ấy vẫn cá cược với Thiên Đạo.

Tôi vội vàng chạy đến bên giường, thân thể của anh rất mờ, tôi không thể ôm anh, nắm tay anh hay nghe giọng nói của anh được, tôi không thể làm gì cả.

Tống Tự cố gắng mỉm cười với tôi rồi anh hóa thành từng đốm sáng nhỏ, tan biến. Mắt tôi đầy tơ máu, nước mắt như ngọc trai đứt vỡ, rơi rớt khắp nơi, giờ tôi chỉ thấy vô cùng tuyệt vọng.

Quan Nhị đi đến đỡ tôi:

"Em buông tay đi Giang Vô Ưu."

Lại câu này nữa, tôi nghe chán rồi.

"Tôi không phải Giang Vô Ưu, tôi nhận nổi trách nhiệm cứu vớt chúng sinh"

"Tôi là Giang Duật!"

Tôi hất tay anh ta ra, lảo đảo đi đến trước gương, định quay lại một lần nữa.

Quan Nhị túm chặt tay tôi mắng:

"Em đi.ên rồi à?! Giờ em chỉ là người bình thường thôi, đi thêm lần nữa cơ thể em sẽ không chịu được."

Tôi không để lời anh ta nói vào tai, vẫn chăm chú xoa mặt gương.

Thấy không ngăn được tôi, anh làm phép đánh vỡ mặt gương, tôi không quan tâm còn xoa mạnh hơn, mảnh vỡ cắt vào tay tôi, m.áu chảy dọc theo cánh tay nhưng tôi không thấy đau chút nào cả.

Quan Nhị thấy vậy, kéo tôi vào ngực, ôm chặt tôi, trong mắt anh có chút thương xót, bất lực nói: "Em đi.ên thật rồi."

Tôi khàn giọng la hét:

"Ừ, tôi điên rồi đấy, giờ tôi chỉ hận mình không giết được anh."

Lần đầu tiên tôi hận mình chỉ là người bình thường mà không phải là Giang Vô Ưu có thần lực.

Thần Tài không chịu được tôi cứ gào thét, đi.ên cuồng như thế nên đã làm phép khiến tôi ngất đi.

25

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở nhà mình, Quan Nhị đứng cạnh giường chăm sóc tôi, vết thương trên tay cũng khỏi hẳn.

Anh ấy ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, mắt phượng khép hờ, lông mi rũ xuống trên gương mặt mệt mỏi, dịu dàng hơn rất nhiều so với trước đây.

Tôi không muốn nhìn thấy anh nên nhanh chóng nhắm mắt lại. Quan Nhị coi như không thấy sự chán ghét của tôi với anh, từ từ nói.

"Anh hiểu cảm giác của em, anh cũng từng mất đi người mình yêu."

"Nghìn năm trước anh không cứu được em, nỗi đau khi anh mất đi em không kém gì so với Tống Tự, lần này anh cũng muốn bảo vệ em nhưng vẫn thất bại. Chúng ta không thay đổi được cái gì cả."

Giờ tôi đã hiểu tại sao nghìn năm trước anh lại nhìn tôi ưu sầu như thế, đó là tình yêu thầm lặng, mãnh liệt bị anh giấu sâu dưới đáy lòng.

Tôi không muốn trả lời tiếp, lời thổ lộ của anh đến không đúng lúc khiến tôi thấy chán ghét.

Quan Nhị vẫn tiếp tục nói:

"Thật ra Tống Tự...."

Nghe đến tên Tống Tự, tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm Quan Nhị, ý bảo anh nói tiếp:

"Tống Tự cũng quay trở về, cậu ấy đã chuẩn bị tâm lí để hy sinh thay em, đêm trước trận chiến cậu ấy nhờ anh chăm sóc em, cũng chính Tống Tự bảo anh đánh vỡ gương, cậu ấy chỉ mong em vui vẻ sống tiếp."

Nói xong anh ta lấy ra chiếc bình tôi từng đưa cho anh để hạ cổ vong ưu lên người Tống Tự. Tôi lập tức sợ hãi:

"Quan Trường Bạch, tôi nói cho anh biết, chuyện anh hứa với tôi anh không làm được nên chuyện anh đồng ý với Tống Tự, anh cũng không được làm"

Anh ta bi thương thở dài, cầm chiếc bình đến gần tôi.

Tôi nắm chặt chăn, lùi về phía sau, lùi đến tận thành giường, không còn đường lui nữa tôi tuyệt vọng khóc, cầu xin anh:

"Xin anh...tôi không muốn mình quên mất anh ấy...không muốn..."

Mắt Quan Nhị cũng đỏ lên, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:

"Được." Nói xong anh làm phép cất chiếc bình đi, "Anh sẽ giữ cổ vong ưu giúp em, khi nào em hối hận thì đến chỗ anh lấy nhé."

26

Tôi không hối hận một phút giây nào cả.

Sau khi khỏe lại, tôi vẫn chăm chỉ đi làm, cố gắng sống tốt, chỉ là tôi bị mất ngủ trầm trọng, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm. Khi tỉnh dậy tôi sẽ đến chùa Linh Sơn, trèo tường vào miếu Nguyệt Lão, nằm trên giường của Tống Tự thì tôi mới ngủ yên được một lúc.

Mùi đàn hương thoang thoảng của Tống Tự vẫn còn vương trên chăn đệm nhưng hơi ấm của anh đi xa mất rồi.

Mọi thứ trong miếu Nguyệt Lão vẫn như cũ, hương khói thờ phụng nồng nàn nhưng trên đời đã không còn Nguyệt Lão nữa.

Tôi không kìm được khóc nấc lên.

Ban đêm, Quan Nhị sẽ lẳng lặng đi vào miếu Nguyệt Lão, lặng lẽ bảo vệ tôi. Tôi cũng không vạch trần nhưng luôn cố ý tránh mặt anh.

Đến một ngày, tôi không tránh nổi nữa, vừa mới trèo tường vào chùa Linh Sơn đã gặp Quan Nhị đứng ngơ ngác cạnh tường.

Tôi định coi như không thấy, đi qua người anh nhưng anh ta túm chặt tay tôi, như biến thành người khác, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị trên người anh hoàn toàn biến mất, ánh mắt ngây thơ như đứa trẻ ba tuổi.

Tiểu Ngũ vội vàng chạy ra giải thích:

"Anh hai tự hạ cổ vong ưu lên người mình, bây giờ anh ấy không làm Thần Tài được nữa"

Tôi không ngờ rằng cổ vong ưu mạnh đến thế. Tiểu Ngũ còn nhờ tôi chăm sóc anh hai của cậu ấy, mấy anh em họ đều rất bận rộn, vì gần đây có rất nhiều người đến miếu thỉnh cầu.

Tôi cứ cảm thấy bọn họ đang lừa tôi nên tôi vẫn luôn âm thầm quan sát Quan Nhị. Mỗi hành động của anh đều khác hẳn trước đây, tôi đi đến đâu là anh ta lẽo đẽo theo đến đấy, ngoan ngoãn, nghe lời. Nếu tôi không biết anh ta là Thần Tài Quan Vũ thì tôi còn nghĩ rằng anh ấy là em trai nhà bên nữa đấy.

Nghĩ đến anh ấy từng đối xử rất tốt với Tống Tự nên tôi dần dần buông bỏ nghi ngờ.

Tình cờ tôi phát hiện ra Quan Nhị và mấy anh em họ thật sự lừa tôi, Quan Nhị không hề trúng cổ, tất cả là một cái bẫy.

Anh ấy bảo muốn ở cạnh tôi, để tôi có chuyện để làm, nhanh chóng bước ra khỏi đau khổ, không sống như cái xác không hồn nữa.

Đối với kiểu an ủi này của họ tôi không chấp nhận được

Quan Nhị vội vàng giải thích:

"Vô Ưu, mọi người chỉ muốn tốt cho em."

"Huống hồ, cổ vong ưu không có tác dụng với thần tiên."

27

Tôi không tin.

Ông lão đưa cổ trùng cho tôi đã thề thốt hứa hẹn: "Cổ này có tác dụng với tất cả mọi người."

Nhìn ông ấy còn lợi hại hơn anh em Thần Tài nữa, tiên phong đạo cốt, vô cùng thần bí, ông ấy sẽ không lừa tôi đâu. Trước khi đưa cổ trùng cho tôi ông ấy còn sâu sắc dặn dò: "Chỉ có buông bỏ chấp niệm thì mới bắt đầu lại được"

Tôi không chịu từ bỏ nên ông ấy mới đưa cổ trùng cho tôi.

Sau đó Quan Nhị nói cho tôi biết, ông lão đó là hóa thân của Thiên Đạo. Ông ấy đã bảo tôi buông tay từ lâu nhưng tôi không nghe, bây giờ tại tôi mà Tống Tự tan biến, mọi đau khổ của tôi đều do tôi gieo gió gặt bão.

Tôi mới là người buồn cười nhất.

Tôi cầm bình cổ trùng trong tay, giễu cợt nói:

"Thần tiên các người luôn thích lừa người khác như thế à, vong ưu cổ không có tác dụng với thần tiên nhưng đối với tôi thì vẫn có tác dụng chứ nhỉ."

Nói xong, tôi mở nắp bình, tự hạ cổ chính mình.

Tôi không muốn nhớ bất kỳ ai trong số họ nữa, tôi muốn làm Giang Duật vô lo, vô nghĩ như hồi trước.

Cổ trùng theo mạch máu của tôi chui sâu vào thân thể, cảm giác kì lạ trong người khiến tôi đứng không vững. Quan Nhị vừa định đến gần, tôi cắn răng nói một chữ "C ú t" sau đó lung lay đi vào miếu Nguyệt Lão, cuộn tròn trên giường của Tống Tự.

Trước khi vong ưu cổ phát huy tác dụng, ký ức về Tống Tự tràn ngập trong tâm trí tôi, nỗi nhớ anh da diết như sóng lớn vỗ vào trái tim tôi.

Tống Tự à, chỉ một lúc nữa thôi, em sẽ không nhớ anh là ai nữa.

Nhưng em không thất hứa với anh đâu, em đã hứa với anh sẽ vui vẻ sống tiếp rồi.

Nước mắt đọng lại trên gối, tôi nặng nề ngủ thiếp đi.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu.

Khi tôi tỉnh lại, cơ thể tôi uyển chuyển nhẹ nhàng, trong đầu cũng có thêm rất nhiều kí ức tôi chưa từng có.

Đó là kí ức khi tôi là Giang Vô Ưu

Không ngờ được, kí ức ngàn năm trước của tôi đã khôi phục.

Ra khỏi miếu Nguyệt Lão, tôi nhẹ nhàng phất tay, gió sẽ thổi tới, khiến lá cây xào xạc, lay động, tôi chỉ cần nhón chân thì có thể cưỡi mây, đạp gió.

Linh lực của tôi cũng trở về, hoàn toàn là Giang Vô Ưu chân chính.

Một hình bóng quen thuộc ngồi trên nóc nhà, tôi ngẩng đầu nhìn:

"Vô Ưu, cuối cùng em cũng tỉnh."

Mắt Tống Tự như sao sáng, trời quang mây tạnh.

Tôi kích động đến bên anh ôm thật chặt

Anh ghé tai tôi nói nhỏ, giọng anh lười biếng:

"Giang Vô Ưu, anh thắng cược rồi."

Nghe tiếng tim đập trầm ổn, mùi đàn hương thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, vòng ôm ấm áp của anh, tất cả đều khiến tôi thấy bình yên.

Chàng thiếu niên rực rỡ, phóng khoáng của tôi đã trở lại rồi.

Giờ phút này, tôi mới hiểu rõ câu nói của Thiên Đạo

Phải buông bỏ quá khứ thì mới có bắt đầu.

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com