Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Vật Đổi, Sao Dời, Nhà Vẫn Luôn Là Nhà


Khoảnh khắc Dương rồ ga chiếc xe máy của mình và hòa vào dòng xe cộ tấp nập, em lại không tin tưởng để bản thân ở một mình với những suy nghĩ lung tung và bốn bức tường. Thế là Dương rẽ sang một con đường khác. Đường về nhà mẹ.

Mẹ và em gái chào đón Dương bằng cái ôm chặt và mùi thơm nức mũi của những món ăn. Sau khi ba mất, Dương đã thuyết phục mẹ và bé Út dọn lên Sài Gòn để cả gia đình được ở gần nhau. Em gom hết số tiền mình có được từ cuộc thi Giọng Hát Việt để mua trả góp căn hộ này cho mẹ và em gái. Mái nhà nhỏ xinh dưới bàn tay chăm sóc của hai người phụ nữ lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, và xanh mướt màu cây cối.

"Dương bữa nay qua mà không nói với mẹ sớm để mẹ nấu món thịt kho con thích."

"Dạ không sao hết mẹ ơi, mẹ nấu món nào cũng ngon mà."

Mẹ Dương sau một năm chuyển nhà đã quen đường đi nước bước ở Sài Gòn. Ở nhà mãi cũng chán nên mẹ đã tìm một công việc ở tiệm dệt may. Nhờ đôi bàn tay khéo léo và đôi mắt sắc sảo tinh tường mà mọi người ở tiệm đều rất nể phục mẹ. Còn bé Út lúc mới lên Sài Gòn còn là một cô nhỏ tiểu học ngơ ngác, bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười duyên dáng hệt như anh Hai. Ngoài giờ học chính trên trường, nhỏ còn tự mày mò học thiết kế đồ họa. Năm đầu tiên vào cấp ba, nhỏ đã bắt đầu kiếm được tiền từ việc nhận thiết kế logo thương hiệu, tài liệu quảng cáo, giao diện ứng dụng, bao bì, bìa tạp chí, và vô vàn sản phẩm khác cho các doanh nghiệp trẻ.

Mâm cơm ba người rôm rả tiếng cười giòn tan. Bé Út tíu tít kể chuyện trường lớp cho Dương nghe, còn mẹ thì không ngừng hỏi han công việc và sức khỏe của em. Mối bận lòng từ cuộc trò chuyện với Isaac đã được Dương tạm thời gác qua một bên. Em muốn dành trọn tâm trí của mình để tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ bên gia đình mình.

Ăn cơm xong, Dương đánh răng súc miệng rồi ra chiếc võng ngoài phòng khách nằm thư giãn. Mẹ ngồi đan len cạnh bên em, còn bé Út lon ton mang chiếc laptop trong phòng ra bàn ăn ngồi thiết kế sản phẩm cho khách. Điện thoại Dương báo có tin nhắn. Em mỉm cười khi nhận ra người gửi là Nhân. Đó là một đoạn video của hai chú mèo lông xám mềm mại đang nằm quấn lấy nhau trên một chiếc giường êm ái. Lúm đồng tiền hiện lên trên má Dương. Em nhắn lại cho anh.

"Muốn ôm?"

Anh không trả lời câu hỏi của Dương mà chỉ gửi cho em một đoạn video của hai chú mèo khác, bé mèo nhỏ chủ động dụi đầu vào lòng của bé mèo lớn hơn, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhẹ nhàng liếm lên gương mặt xinh xắn của bé mèo lớn.

"Không trả lời có nghĩa là khẳng định đó nha."

Dương vẫn không nhận được lời hồi đáp nào, mà thay vào đó là một emoji trái tim từ anh, đính lên tin nhắn em vừa gửi. Lần này thì em đã cười ngoác đến tận mang tai.

"Mẹ nhìn anh Hai cười một mình kìa mẹ, chỉ có thể là nụ cười của kẻ đang yêu thôi."

Dương buông điện thoại xuống thì đã thấy mẹ và em gái nhìn mình với ánh mắt pha lẫn giữa tò mò và thích thú. Em ngượng đỏ mặt, chỉ biết ngó đi chỗ khác.

"Út nó nói có đúng không vậy Dương?"

"Dạ....dạ đúng."

"Cô gái nào may mắn được quý tử của mẹ để ý vậy, đưa hình cho mẹ coi nào."

Mặt Dương sượng ngắt. Dù em biết mình không thể nào giấu giếm mẹ chuyện này mãi, nhưng khi nghe được câu hỏi đó từ mẹ, em lại chưa sẵn sàng để nói thật. Từ khi Dương còn nhỏ, mẹ em chưa bao giờ nóng nảy hay la mắng em lớn tiếng. Mẹ nói với em rằng làm cho con cái sợ mình không phải là một cách giáo dục hiệu quả. Những năm gần đây sau khi chuyển lên Sài Gòn, mẹ và Dương trò chuyện tâm tình với nhau nhiều hơn, thân thiết hơn, nhưng em vẫn sợ mình sẽ làm mẹ buồn.

"Mẹ, con nói điều này, mẹ đừng giận con nha."

Mẹ gật đầu, trên môi nở nụ cười hiền hậu.

"Người con yêu là một người đàn ông."

Đến lúc này thì cả bé Út cũng gập laptop lại và đến ngồi bên cạnh em, hai mắt tròn xoe dõi theo biểu cảm của mẹ. Mẹ thoáng chau mày, nụ cười trên môi mẹ cũng đã nhạt đi. Dương lo lắng nhìn sang mẹ, ấp a ấp úng lựa lời để cứu vớt tình hình.

"Mẹ, mẹ đừng giận con nha mẹ."

Mẹ đặt tay mình lên tay Dương, chậm rãi cất lời.

"Dương, sao con nghĩ mẹ lại giận con?"

Câu hỏi ngoài dự đoán của mẹ khiến em ngớ người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

"Dương, nhà mình phá sản hồi năm con mới học lớp bảy. Con tự nguyện đi làm thêm ngoài giờ học để phụ giúp ba mẹ. Đối với bạn đồng trang lứa, con đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, mà con vẫn chưa một lần mở lời oán trách ba mẹ. Con vào Sài Gòn bươn chải một mình, khi con đi ba mẹ còn chẳng cho con được một đồng để trang trải cuộc sống. Vậy mà chỉ trong vài năm, một tay con đã gầy dựng lên được sự nghiệp cho riêng mình, trở thành trụ cột cho cả nhà, lo luôn cả hậu sự cho ba con. Con trai của mẹ lớn lên trở thành người tử tế, hiếu thảo, kiên cường, tài năng, đẹp đẽ như vậy, mẹ tự hào về con còn không hết. Sao mẹ có thể giận con chỉ vì con lựa chọn theo đuổi tình yêu của mình? "

Mẹ vén những tóc lòa xòa đang dính vào mắt em sang một bên, để lộ vầng trán rộng của đứa con trai mẹ đã mang nặng đẻ đau.

"Mẹ biết là khi xưa mẹ nghiêm khắc với con. Nếu mẹ đã từng làm điều gì khiến con sợ sệt và không dám thành thật với mẹ, thì đó là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ muốn con cảm thấy an tâm khi chia sẻ mọi điều trong cuộc sống của con cho mẹ biết. Thế giới ngoài kia có đối với con như thế nào đi nữa, thì mẹ vẫn mong con sẽ luôn thấy an toàn khi về bên mẹ."

Khóe mắt Dương lúc này đã ngập nước. Em gục đầu lên vai mẹ, giấu đi gương mặt lem nhem của mình. Bé Út nhích lại gần, đưa tay xoa xoa lưng anh Hai.

"Hồi đó, có lúc mẹ muốn mọi thứ phải theo ý mình. Mẹ từng phản đối nhiều quyết định của con vì mẹ sợ con còn trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ đến nơi đến chốn. Nhưng rồi con vẫn khôn lớn nên người, trưởng thành, giỏi giang, đáng tin cậy. Nghĩ lại, mẹ thấy mình sai nhiều điều lắm."

Sau này, nhiều biến cố xảy ra khiến mẹ khiêm nhường đi nhiều. Có những thứ đã chắc chắn thuộc về mình, mới ngủ dậy một đêm liền thấy nó tan biến thành mây khói. Cuộc sống vô thường, chỉ có tình thân gia đình mới là điều quý giá nhất. Mẹ chỉ mong hai đứa con của mẹ sống khỏe mạnh và hạnh phúc thôi.

Dương dùng tay áo mình quẹt lên đôi mắt đỏ hoe, khiến mẹ phì cười rồi nhẹ nhàng cốc đầu em.

"Anh Hai cho tui xin đi anh Hai, lớn rồi mà còn mít ướt quá. Khóc xong rồi, bây giờ có chịu đưa hình con rể tương lai của mẹ cho mẹ coi không đây?"

"Mẹ, con và anh ấy còn đang tìm hiểu nhau. Khi nào tụi con chính thức thành một đôi rồi, con sẽ dẫn anh ấy về nhà ra mắt mẹ."

"Ừ, nhớ đó nha. Cua người ta tích cực lên, lề mề lại có người khác tới hốt đi mất."

"Con biết rồi mà, mẹ chọc con hoài."

Mặt trời đã lặn hẳn ngoài ban công. Trong cửa sổ sáng ánh đèn vàng dịu của một căn hộ nhỏ nhắn nằm giữa lòng thành phố, có một cậu thanh niên đang vui vẻ nói cười cùng hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.


***


"Dương ơi, anh mới tìm được quán này ngon lắm, mai mình đi ăn thử nha."

"Dạ."

"Anh mới mua cái bàn làm việc mới, tuần sau nếu em rảnh thì qua lắp phụ anh nha."

"Dạ."

"Hôm nay em đi diễn thế nào?"

"Dạ."

Nhân phì cười rồi nhéo nhẹ vào eo Dương một cái khi cả hai đang dừng ở ngã tư đèn đỏ.

"Ai da, sao anh nhéo em?"

"Tại vì em cứ dạ hoài mà em không biết mình đang dạ cái gì chứ sao. Câu hỏi vừa nãy anh hỏi em là gì, lặp lại thử xem?"

Tới đây thì Dương không còn biết đường trả lời, nên em bèn đưa một tay xuống nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên eo mình cho đỡ ngượng. Nhân thấy Dương bí bách quá nên cũng không làm khó em thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai em trong suốt quãng đường về nhà.

Dương có thói quen mỗi lần chở Nhân về khu nhà của anh thì đều gửi xe dưới hầm rồi đi theo anh lên tận căn hộ. Nếu anh và em không ai có lịch trình ngay sau đó, Nhân thường sẽ rủ em vào nhà mình ngồi chơi và ăn uống. Và kết cục là Dương sẽ nằm ôm anh trên chiếc ghế sofa rộng rãi êm ái, cùng anh trò chuyện hoặc xem phim đến vài giờ đồng hồ sau rồi mới rời đi. Đôi khi, Nhân sẽ đặt lên môi em một nụ hôn phớt, thay cho lời thỏ thẻ bên tai rằng "em ơi, đêm nay ở lại."

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhân mở khóa cửa rồi vào nhà, nhưng khi anh quay người về phía sau thì thấy em đứng như trời trồng. Anh lắc lắc tay em, chất giọng có chút lo lắng.

"Dương ơi."

Tiếng gọi và cái động chạm nhẹ của anh kéo em về với thực tại.

"Dạ?"

"Em không mau vào nhà, còn đứng đó làm gì?"

Nhận ra tình huống của mình, Dương vội bước vào nhà anh, cởi giày rồi để ngay ngắn vào kệ. Ánh mắt Nhân vẫn dán chặt vào em. Anh ngồi xuống bên cạnh em trên chiếc ghế sofa, nhẹ giọng hỏi.

"Dương, em thấy trong người như thế nào?"

"Dạ...em bình thường mà anh."

"Có thấy mệt, nhức đầu, buồn ngủ, đau họng, sốt, hay không khỏe trong người không em?"

"Dạ không."

Đây không phải là lần đầu tiên. Khoảng một tháng gần đây, Nhân bắt đầu thấy em có vài lúc mất tập trung khi trò chuyện với anh, thỉnh thoảng lại ngồi một mình trong im lặng, hai mắt nhìn trân trân vào hư không.

"Hay là em đang có tâm sự?"

Lần này thì Dương không đáp lại, em chỉ cúi đầu xuống, chăm chăm nhìn vào bàn chân mình đặt dưới sàn, lảng tránh ánh mắt của Nhân. Chẳng hiểu sao trước lời khẳng định ngầm này của Dương, trong lòng anh lại dấy lên một nỗi bất an. Nhân từng cùng em thức thâu đêm trò chuyện về những trăn trở trong sự nghiệp, vết thương từ thời thơ ấu, và ti tỉ những chuyện riêng tư khác. Nhưng thời điểm này, dường như có một bức tường vô hình tồn tại giữa em và anh.

Dương chợt kéo anh vào lòng mình, tựa cằm lên vai anh.

"Nhân nè, hai tuần nữa em sẽ về thăm quê một chuyến. Em đi khoảng mười ngày."

Nhân đan tay mình vào bàn tay em, đôi mắt cười cong lên tinh nghịch.

"Lúc về nhớ mang cho anh hai chai nước mắm nhá. Nhà hết nước mắm ngon rồi."

"Đương nhiên rồi. Anh sẽ có những chai nước mắm ngon nhất, được chọn lọc kĩ càng bởi người con của làng chài. Em sẽ mang về nhiều món đặc sản khác nữa cho anh."

Lúc tiếng cười đùa vui vẻ lắng xuống, giữa anh và em là một khoảng lặng. Dương cọ cọ má mình vào sườn mặt của anh rồi thủ thỉ.

"Em biết là dạo gần đây mình dễ bị lo ra. Em có chút vướng bận trong suy nghĩ, cần phải được giải quyết. Khi nào em nghĩ được thông suốt rồi, em sẽ tâm sự mọi thứ với anh. Sẽ sớm thôi."

Nhân đáp lại nỗi lo âu của em bằng một cái gật đầu, thay cho ngàn lời nói vỗ về. Tuổi trẻ của mỗi người đôi khi có những câu chuyện không thể kể ra. Ai cũng xứng đáng nhận được sự tôn trọng cho khoảng tối bên trong mình. Anh chỉ mong lòng em luôn được an yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com