Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Gật Đầu


Những chương trình ca nhạc mừng Giáng Sinh trong tháng này đã lấp kín hết lịch trình của Nhân và Dương. Sau mấy lần đổi tới đổi lui, em mới tìm được một ngày cả hai đều trống lịch để hẹn anh đi ăn tối.

Đúng sáu giờ tối, Dương có mặt trước cửa nhà anh. Áo thun trắng bên trong bộ áo blazer và quần tây màu đỏ rượu, mái tóc em đánh rối nhẹ. Vẫn là lúm đồng tiền duyên dáng khiến anh ngẩn ngơ. Nhân diện trên người áo len màu xanh lục và quần jean màu kem. Anh và em bật cười cùng lúc vì sự hài hòa không hề được sắp đặt trước giữa hai bộ trang phục. Dương đan tay mình vào tay Nhân, cùng anh xuống thang máy và bước vào chiếc xe mình đã đặt sẵn.

Cuối năm, Sài Gòn tràn ngập không khí mùa lễ hội. Dây đèn lấp lánh giăng kín những con đường, tiết trời mát mẻ khiến mọi người đều muốn lượn đi vài vòng hóng gió. Xe chở anh và em vào trung tâm thành phố, đến một căn chung cư cũ đã được tái sử dụng thành mặt bằng kinh doanh. Ở trên tầng cao nhất là một quán cafe xinh xắn có cây thông trước cửa và vô vàn những gói quà bên dưới. Nội thất quán mang gam màu trầm tự nhiên, được tô điểm bởi muôn vàn cây xanh. Trên tường là những vòng nguyệt quế Giáng Sinh và những chiếc vớ của ông già Noel. Trên kệ là những rổ chocolate, những chiếc tách gốm sứ làm thủ công, chiếc hộp gỗ chứa những bức thư, và ti tỉ những món đồ trang trí khác. Quán đang mở một playlist nhạc Giáng Sinh cổ điển, mang âm hưởng nhẹ nhàng vui tươi.

Nhân chọn không gian ngồi ăn ngoài trời để được ngắm cảnh thành phố rực rỡ bên dưới. Anh và em cùng gọi món bò hầm rượu vang, khoai tây nghiền, eggnog, và churros. Nhân vừa ăn vừa khen tấm tắc.

"Quán này làm đồ ăn ngon quá, trang trí cũng dễ thương nữa."

"Anh thích là em vui rồi. Ăn nhiều lên đi anh."

Lúc Nhân và Dương mới đi vào, quán còn có một vài người khách. Sau khi hai người ăn xong bữa tối thì cả quán đã trống trơn, chỉ còn lại anh và em. Cả hai di chuyển qua chiếc sofa gần đó ngồi cho thoải mái, trên tay mỗi người cầm một tách hot chocolate. Hai người vừa thưởng thức đồ uống của mình, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Những thành tựu mình đã đạt được trong năm nay. Những khoảnh khắc khó đỡ của anh chị em nghệ sĩ thân thiết. Những mong ước cho bản thân vào năm sau. Dương choàng tay ra sau lưng Nhân và kéo anh dựa vào lòng mình, thủ thỉ tâm sự.

"Nhiều lúc em cứ ngỡ sáu năm qua là một giấc mộng. Cứ sợ tỉnh dậy là mọi thứ sẽ tan biến hết."

Nhân tựa đầu vào lồng ngực em, lắng nghe giọng nói trầm ấm của em vang vang bên tai. Anh cũng cảm nhận được điều tương tự, nhưng lại không cất lời, vì không nỡ làm gián đoạn bầu không khí bình yên này.

"Chương trình Giọng Hát Việt. Món nợ em đã trả hết cho ba. Căn nhà em mua được cho gia đình. Sự nghiệp âm nhạc của em. MV mới. Những show truyền hình mới. Những anh chị em đồng nghiệp. Và anh."

Dương nâng cằm anh lên, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

"Cách đây hơn mười năm, lúc em còn học cấp ba, khi em xem những màn trình diễn của anh trên truyền hình, em cứ nghĩ cả đời mình chỉ có thể dõi theo anh từ xa như vậy thôi. Vậy mà không ngờ ông trời ban cho em quá nhiều diễm phúc.

Playlist nhạc nước ngoài ban nãy đã chuyển thành những bản ballad Việt Nam. Nhân nhận ra bản nhạc đang phát là một tiết mục anh đã hát cùng em và những thành viên khác trong chương trình Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân.


Mùa thu năm ấy chúng ta hẹn nhau.

Từng làn hơi ấm khẽ len thật sâu.

Dù cho mai có ra sao về đâu.

Nguyện cầu ta mãi an yên về sau.


Mảng tường trắng trước mặt anh không còn là bức tranh vẽ lễ hội Giáng Sinh. Thay vào đó là những tấm ảnh chụp chung của anh và Dương hiện lên từ máy chiếu. Hình chụp ở nhà cô Thu Minh lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hình chụp trong buổi ra mắt MV đầu tiên của Dương. Hình chụp ở quê anh. Hình selfie khi hai người nấu ăn cùng nhau.

Chưa khỏi bàng hoàng vì sự thay đổi bất ngờ này, khi Nhân quay sang em, đã thấy Dương quỳ xuống bằng một bên gối. Hai tay em nắm chặt lấy bàn tay anh.

"Em biết mình còn trẻ người non dạ, mà anh lại là người đầu tiên và duy nhất em muốn theo đuổi. Ông trời cho em được gặp gỡ anh, em liền cầu mong mình được trở thành một người bạn thật sự của anh. Sau khi anh để em bước vào thế giới của anh rồi, em liền ước mình có thể thân mật với anh thêm một chút nữa. Sau khi anh đã cho phép em quấn quít anh, hôn anh thỏa thích, đón đưa anh đi đi về về, nằm ôm anh ngủ, chiếm biết bao nhiêu thời gian của anh, em vẫn cảm thấy không đủ. Tình yêu đơn phương thời niên thiếu đã gieo vào lòng em bao nhiêu hạt giống của sự tham lam như thế đấy. Có lẽ em đã yêu anh từ rất lâu rồi, yêu anh từ lúc bản thân mình còn chưa biết tình yêu là gì."

Tiếng nhạc nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất hẳn. Không gian im ắng lúc này chỉ có một chàng trai thành tâm bộc bạch cho người thương nghe hết nỗi lòng của mình. Hốc mắt Nhân lúc này đã cay xè. Trong tầm nhìn loang loáng nước, anh thấy Dương rút ra một chiếc nhẫn bạc.

"Nguyện ước lớn lao nhất của em là được trở thành người bạn đời của anh, được ở bên anh, chăm sóc anh, cùng anh đi qua những ngày mưa nắng, san sẻ cùng anh những ngọt bùi đắng cay trong cuộc sống. Anh Trúc Nhân, từ này về sau, em mong anh luôn ở bên em và chỉ mỗi em thôi, nha anh?"

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống gương mặt xinh đẹp.

"Anh đồng ý."

Ba chữ ngọt nào đó khiến trái tim Dương muốn nổ tung lên vì hạnh phúc. Em run rẩy lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh, rồi đứng dậy, kéo anh vào một nụ hôn sâu.

"May là em không hiểu lầm câu nói "anh đã sẵn sàng rồi" của anh. Chứ lúc em quỳ xuống mà anh lại từ chối em thì em quê xệ chết mất."

"Em nhớ dai ghê đó."

"Đương nhiên rồi. Em còn nhớ mình đã hứa là sẽ tỏ tình với anh ở một không gian lãng mạn mà. Anh thấy chỗ này em chọn có lãng mạn không?"

"Rất lãng mạn, anh rất thích. Cảm ơn em vì đã kiên trì bao nhiêu năm qua. Cảm ơn em đã tôn trọng mong muốn của anh, đã cho anh thời gian và không gian để tìm lại bản thân mình."

Dứt lời, anh vòng tay qua cổ Dương, một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai gương mặt lại với nhau.

"Dương, anh yêu em. Thật sự rất yêu em."

Ở trong góc tối của quán cà phê nhỏ xinh, có một người khẽ mỉm cười mãn nguyện trước cảnh tượng hai chàng trai đang ôm hôm nhau đắm đuối dưới nhánh cây Tầm Gửi. Theo lời bàn bạc từ trước, cậu bật lại bài nhạc khi nãy, tua về đúng khúc mình đã bấm tạm dừng.


Mùa đông năm ấy chúng ta chạm nhau.

Và anh đã nói với em một câu.

Rằng anh muốn sống bên em thật lâu.

Và anh sẽ mãi yêu em đậm sâu

Em gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com