Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45 - Không kiểm soát (h+)

Seokmin nắm chặt tay lái, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng lòng đầy lo lắng khi liếc sang Mingyu. Hắn ngồi ở ghế phụ, hơi thở nặng nhọc, môi còn vương vết máu, cơ thể run rẩy vì tác dụng của thuốc kích dục mà bọn bắt cóc ép hắn uống. Pheromone tuyết tùng của hắn lan tỏa trong xe, nồng đậm và hỗn loạn, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Bất ngờ, Mingyu nghiến răng, ánh mắt tối sầm, như thể lý trí cuối cùng đã sụp đổ. Hắn lao vào người Seokmin, tay ôm chặt cổ anh, khiến tay lái loạng choạng. Chiếc xe chao đảo trên đường, Seokmin vội đạp phanh, tấp vào lề đường, bụi bay mù mịt.

“Mingyu… Mingyu…” anh gắt, cố đẩy hắn ra, nhưng giọng anh chợt khựng lại khi thấy ánh mắt hắn, đục ngầu, đầy dục vọng và tuyệt vọng.

Không để anh kịp phản ứng, Mingyu đè anh xuống ghế, môi hắn điên cuồng chiếm lấy môi anh. Nụ hôn không nhẹ nhàng, mà mãnh liệt, thô bạo, như muốn nuốt chửng anh. Lưỡi hắn xâm nhập, quấn lấy lưỡi anh, khám phá từng góc nhỏ trong miệng anh với sự đói khát không kiểm soát.

Hơi thở nóng rực của hắn hòa lẫn với anh, mỗi cái chạm lưỡi đều như một tia lửa, đốt cháy mọi khoảng cách giữa hai người. Seokmin cố vùng vẫy, nhưng cơ thể hắn mạnh mẽ, ép anh vào ghế, không cho anh cơ hội thoát.

“Min—” Seokmin cố nói, giọng nghẹn lại, nhưng Mingyu không để anh hoàn thành câu.

Hắn tiếp tục hôn, sâu hơn, đắm đuối hơn, môi cắn nhẹ môi anh, lưỡi quấn chặt, như thể muốn hòa tan anh vào mình. Pheromone của hắn bùng lên, tràn ngập không gian xe, khiến Seokmin bất giác run lên, tuyến thể nhức nhối đáp lại.

Mingyu, không dừng lại, nhanh chóng kéo áo sơ mi của Seokmin, cúc áo bật tung, để lộ lồng ngực rắn chắc. Hắn kéo anh vào lòng, tay siết chặt eo anh, môi rời khỏi môi anh để lướt xuống cổ, cắn nhẹ, liếm mút, để lại những dấu đỏ rực.

“Anh… anh là của em…” Mingyu thì thầm, giọng khàn khàn, đầy chiếm hữu, hơi thở nóng bỏng phả lên da anh.

Hắn hôn điên cuồng, từ cổ xuống xương quai xanh, tay lướt trên ngực anh, vuốt ve, như thể không thể kiềm chế thêm một giây nào nữa.

Seokmin thở hổn hển, cố giữ chút lý trí, tay nắm lấy vai hắn, giọng run rẩy: “Mingyu… dừng lại… cậu…”

Nhưng lời nói của anh bị cắt ngang khi Mingyu ngẩng lên, ánh mắt hắn như ngọn lửa, khóa chặt anh. Hắn lại hôn anh, lần này chậm hơn, nhưng vẫn đầy dục vọng, lưỡi quấn lấy lưỡi anh, kéo anh vào một vòng xoáy không lối thoát.

Cơ thể Seokmin, dù chống cự, cũng bắt đầu phản ứng. Pheromone gỗ đàn hương pha cam bergamot của anh hòa quyện với pheromone của Mingyu, tạo thành một hỗn hợp khiến cả hai đều mất kiểm soát.

Mingyu kéo anh sát hơn, tay lướt xuống lưng anh, chạm vào dấu ấn kỳ lạ ở thắt lưng, khiến anh run lên, một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Trong xe, không gian chật hẹp càng làm mọi thứ trở nên mãnh liệt. Tiếng thở gấp, tiếng vải áo bị kéo, và mùi pheromone trộn lẫn tạo nên thứ gì đó không thể cưỡng lại.

Mingyu, dù bị thuốc kích dục chi phối, vẫn thì thầm giữa những nụ hôn: “Seokmin… em chỉ muốn anh… chỉ anh thôi…”

Hắn cắn nhẹ vành tai anh, giọng nghẹn ngào, như thể đang đấu tranh giữa bản năng và tình cảm.

Seokmin, dù bị cuốn vào nụ hôn, vẫn cố giữ chút tỉnh táo. Nhưng cơ thể anh, trái với lý trí, lại không muốn đẩy hắn ra. Anh nắm tóc hắn, kéo nhẹ, cố giành lại quyền kiểm soát, nhưng Mingyu chỉ cười khàn, tiếp tục hôn anh, như thể cả thế giới chỉ còn hai người họ.

Không gian trong chiếc SUV đen trở nên ngột ngạt, mùi pheromone của Mingyu và Seokmin hòa quyện, tạo nên một cơn bão không thể cưỡng lại. Mingyu, bị thuốc kích dục chi phối, nhưng ánh mắt vẫn đầy yêu thương khi nhìn Seokmin.

Hắn kéo anh sát hơn, môi rời khỏi môi anh, thì thầm những lời tục tĩu nhưng không hề mang ý hạ thấp, chỉ nhằm kích thích thêm ngọn lửa đang cháy giữa hai người.

“Anh… mẹ nó, anh đẹp quá, em muốn ăn sạch anh ngay bây giờ” hắn nói, giọng khàn khàn, hơi thở nóng rực phả lên cổ anh.

“Em muốn nghe anh rên, muốn thấy anh sướng vì em… Anh biết em điên vì anh thế nào không?”

Seokmin, dù cố giữ lý trí, đã rơi vào trạng thái mê mẩn. Pheromone của Mingyu, nụ hôn mãnh liệt, và những lời nói thô tục khiến anh không thể chống cự. Đầu óc anh quay cuồng, cơ thể phản ứng trước cả khi lý trí kịp can thiệp.

Khi Mingyu đưa tay cởi khóa quần anh, anh thậm chí không nhận ra, chỉ mơ màng tựa vào hắn, hơi thở gấp gáp.

Mingyu bế anh lên, đặt anh ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt. Trong lúc vội vã, đầu Seokmin cụng vào trần xe, khiến anh khẽ nhăn mặt. Mingyu bật cười, nhanh chóng hạ ghế xuống, tạo không gian thoải mái hơn.

“Ngoan nào, để em chăm sóc anh” hắn thì thầm, ánh mắt tối sầm, đầy dục vọng nhưng vẫn xen chút dịu dàng.

Tay phải của Mingyu luồn ra phía sau anh, chạm vào nơi nhạy cảm nhất, he hé mở, nóng ran vì pheromone và sự kích thích. Hắn nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào, động tác chậm rãi nhưng đầy ý đồ.

Seokmin khẽ giật mình, lý trí chợt quay về, giọng run rẩy: “Mingyu… không muốn…”

Mingyu dừng lại, ngón tay vẫn ở đó, nhưng không đi sâu hơn.

Hắn nhìn anh, ánh mắt thoáng chút tỉnh táo giữa cơn mê, giọng khàn khàn: “Chết tiệt, không có gel bôi trơn. Sao mà trong tình cảnh này, anh không hề cứng chứ?”

Hắn nhíu mày, nhìn xuống cơ thể anh, như thể không tin nổi anh vẫn giữ được sự kiềm chế.

Rồi hắn nhếch môi, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Anh không cứng thì em làm cho anh cứng.”

Tay phải hắn vẫn ở phía sau, ngón tay nhẹ nhàng xoa quanh nơi nhạy cảm, không xâm nhập thêm, chỉ kích thích. Tay trái hắn di chuyển xuống, cầm lấy “cái đó” của Seokmin, bắt đầu xoa, sục chậm rãi, động tác vừa mạnh mẽ vừa đầy ý đồ.

“Anh nhìn em đi” hắn thì thầm, giọng tục tĩu nhưng đầy mê hoặc.

“Em muốn thấy anh sướng, muốn anh bắn vì em. Anh là của em, Seokmin, chỉ của em thôi.”

Seokmin bấu chặt vai hắn, móng tay cắm sâu vào da, hơi thở gấp gáp. Cơ thể anh phản ứng mãnh liệt, dù anh cố kìm nén.

“Mingyu… mẹ nó… dừng lại…” anh lẩm bẩm, nhưng giọng yếu ớt, không còn sức thuyết phục.

Đầu anh ngửa ra sau, tựa vào ghế, mắt nhắm chặt, để mặc Mingyu điều khiển. Pheromone gỗ đàn hương của anh bùng lên, hòa quyện với pheromone tuyết tùng của Mingyu, khiến không gian trong xe như một lò lửa.

Mingyu cúi xuống, hôn lên ngực anh, cắn nhẹ, để lại dấu đỏ.

“Anh sướng không?” hắn thì thầm, giọng khàn, tay trái tăng tốc, tay phải vẫn nhẹ nhàng kích thích phía sau.

“Em muốn nghe anh rên, Seokmin… Chỉ cần anh gọi tên em, em sẽ làm anh sướng hơn nữa.” Hắn ngẩng lên, hôn vào môi anh, lưỡi quấn lấy lưỡi anh, không cho anh cơ hội từ chối.

Seokmin, dù đang chìm trong khoái cảm, vẫn nghĩ mơ hồ: “Kim Mingyu… cậu đúng là tai họa…”

Nhưng cơ thể anh đã đầu hàng, để mặc hắn dẫn dắt. Anh bấu chặt vai hắn, hơi thở đứt quãng, và trong khoảnh khắc đó, anh biết mình không thể thoát khỏi hắn, không phải vì thuốc, mà vì chính cảm xúc mà anh chưa dám thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com