46 - H+
Mingyu, với ánh mắt cháy bỏng, tiếp tục kích thích Seokmin, tay trái sục nhanh, tay phải nhẹ nhàng xoa quanh nơi nhạy cảm phía sau anh.
Seokmin, dù cố chống cự, đã hoàn toàn chìm vào khoái cảm. Cơ thể anh run lên, hơi thở đứt quãng, và cuối cùng, anh bắn ra, chất lỏng ấm nóng phủ lên tay Mingyu. Anh ngửa đầu, tựa vào ghế, mắt nhắm chặt, cơ thể vẫn run rẩy vì cao trào.
Mingyu nhếch môi, ánh mắt đắc chí nhưng không mang ý chế giễu.
“Nhìn anh thế này, em thực sự chịu không nổi” hắn thì thầm, giọng khàn khàn, đầy dục vọng.
Hắn lấy thứ ấm nóng trên tay mình, đưa xuống phía sau anh, dùng nó như chất bôi trơn tự nhiên, giúp nơi đó trơn tru hơn. Hắn chậm rãi đưa hai ngón tay vào, động tác cẩn thận nhưng đầy ý đồ, khiến Seokmin khẽ rên lên.
“Khó chịu… không thích…” Seokmin lẩm bẩm, giọng yếu ớt, cố vùng vẫy để thoát khỏi cảm giác lạ lẫm.
Anh mở mắt, ánh mắt mơ màng nhưng mang chút kháng cự, tay bấu chặt vai Mingyu. Mingyu nhanh chóng tỏa pheromone tuyết tùng nồng đậm, áp chế anh, khiến cơ thể anh bất giác thả lỏng.
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi anh, giọng dịu dàng: “Ngoan, anh thả lỏng đi, em sẽ nhẹ nhàng.”
Hắn tiếp tục, đưa thêm một ngón tay nữa, ba ngón di chuyển chậm rãi, mở rộng anh từ từ.
Seokmin bấu chặt vai hắn, móng tay cắm sâu vào da, giọng run rẩy: “Cảm giác lạ…”
Anh nhíu mày, cơ thể căng cứng, không quen với sự xâm nhập này. Những lần trước, khi Mingyu làm tình với anh, đều là lúc anh say rượu hoặc bị bỏ thuốc, mọi thứ chỉ như một giấc mơ mờ ảo.
Nhưng hôm nay, anh tỉnh táo, cảm nhận rõ từng cái chạm, từng chuyển động, và điều đó khiến anh vừa hoang mang vừa không thể cưỡng lại.
Mingyu hôn lên trán anh, thì thầm: “Không sao, một lát là quen ngay.”
Hắn giữ nhịp chậm, để anh thích nghi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt anh, vừa yêu thương vừa lo lắng.
Rồi, khi cảm nhận anh đã bớt căng thẳng, Mingyu cởi khóa quần mình, để lộ “thứ đó” to lớn, cứng rắn. Hắn nâng hông anh, nhẹ nhàng đưa nó vào trong Seokmin.
Vừa mới đi được phân nửa, Seokmin ưỡn người lên, đầu cụng mạnh vào trần xe, mắt mở to, miệng hé ra, hơi thở nghẹn lại.
“Đau!” anh rên lên, nước mắt rưng rưng, tay bấu chặt vai Mingyu. “Mingyu… đau quá… không muốn đâu…”
Mingyu dừng lại, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt. Hắn biết mình to, và anh chưa quen, nhưng bên trong anh siết chặt quá, khiến chính hắn cũng đau.
Hắn hít sâu, cố giữ bình tĩnh, giọng dịu dàng: “Cố chịu đựng một chút, anh thả lỏng ra…”
Hắn hôn lên môi anh, tay vuốt lưng anh, cố làm anh quên đi cơn đau. Seokmin thở hổn hển, cố thả lỏng, nhưng cảm giác bị xâm nhập khiến anh run rẩy.
Mingyu chờ, không thúc ép, chỉ hôn anh nhẹ nhàng, từ môi xuống cổ, thì thầm: “Anh giỏi lắm, Seokmin… em sẽ chậm thôi.”
Khi cảm nhận anh đã quen hơn, hắn từ từ đẩy sâu hơn, đâm lút cán trong một nhịp mạnh mẽ. Seokmin hét lên, đầu lại cụng vào trần xe, lần này mạnh hơn.
Anh ôm lấy đầu, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào: “Mẹ nó… đau…” Nhưng cơ thể anh, trái với lời nói, lại siết chặt lấy hắn, như không muốn buông.
Mingyu vội vàng xoa đầu anh, kéo anh dựa vào ngực mình, ôm chặt. “Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?”
Hắn hôn lên tóc anh, giọng lo lắng, tay vuốt đầu anh như dỗ trẻ con. “Em chậm lại, anh đừng sợ…”
Hắn giữ anh trong lòng, không di chuyển ngay, để anh quen với cảm giác. Hắn nghĩ: “Mẹ nó… em không muốn làm anh đau, Seokmin à…”
Seokmin tựa vào ngực hắn, hơi thở dần đều lại, dù vẫn còn run. Anh nghĩ mơ hồ: “Kim Mingyu… cậu đúng là tên khốn… nhưng sao tôi lại không đẩy cậu ra?”
Anh bấu vai hắn, không nói gì, nhưng cơ thể anh đã nói thay, anh không hoàn toàn từ chối hắn.
Mingyu ôm chặt Seokmin trong lòng, cơ thể anh dựa vào ngực hắn, run rẩy sau mỗi chuyển động. Hắn bắt đầu di chuyển, mỗi cú nhập chậm rãi nhưng mạnh mẽ, khiến Seokmin nín thở, như thể không khí bị rút cạn khỏi phổi.
Anh cắn chặt răng, cố không để bất kỳ âm thanh nào thoát ra, ánh mắt nhắm chặt, nhưng gương mặt anh, gợi tình, đỏ ửng, với đôi môi hé mở, là điều khiến Mingyu không thể rời mắt. Mingyu chiêm ngưỡng anh, ánh mắt hắn như thiêu đốt.
“Mẹ nó… anh đẹp quá, Seokmin” hắn thì thầm, giọng khàn khàn, đầy mê hoặc.
“Nhìn anh thế này… vừa ngon, vừa dễ thương… em không chịu nổi.” Hắn cúi xuống, hôn lên cổ anh, cảm nhận cơ thể anh siết chặt lấy mình sau mỗi cú nhấp.
Seokmin lắc đầu, cố kìm nén, móng tay bấu sâu vào vai Mingyu, để lại những vết đỏ. Anh không muốn rên, không muốn để hắn thấy mình yếu đuối, nhưng mỗi cú nhập của Mingyu đều như một cú đánh, khiến anh chao đảo giữa đau đớn và khoái cảm.
“Mingyu… đừng…” anh lẩm bẩm, giọng yếu ớt, nhưng lời nói chẳng đủ sức ngăn cản.
Mingyu nhếch môi, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Seokmin, đừng kiềm chế mà” hắn thì thầm, tay vuốt lưng anh, giọng đầy khích lệ.
“Em muốn nghe giọng anh. Gọi tên em đi…” Hắn cố ý nhập mạnh hơn, một cú đẩy sâu khiến Seokmin ưỡn người, đầu ngửa ra sau, suýt cụng vào trần xe lần nữa.
Anh cắn môi, cố giữ im lặng, nhưng Mingyu không dừng lại. Hắn tăng nhịp, mỗi cú nhấp mạnh mẽ hơn, sâu hơn, như muốn phá vỡ mọi phòng tuyến của anh. Seokmin cảm giác như mình đang chết đi sống lại, cơ thể anh không chịu nổi sự mãnh liệt này.
Cuối cùng, không thể kìm nén thêm, anh để thoát ra một tiếng rên ngọt ngào, giọng run rẩy: “Mingyu~~…”
Tiếng gọi ấy như một liều thuốc, khiến Mingyu mất kiểm soát. Hắn bắn ngay lập tức, chất lỏng nóng bỏng tràn vào trong anh, khiến Seokmin run lên, cơ thể siết chặt hơn.
Mingyu thở hổn hển, ôm anh chặt, tựa trán vào vai anh, giọng nghẹn ngào: “Mẹ nó… anh gọi tên em… em xong thật rồi…”
Hắn hôn lên tóc anh, tay vuốt lưng anh, cố xoa dịu cơn run rẩy của cả hai.
Seokmin, vẫn thở gấp, tựa vào ngực hắn, ánh mắt mơ màng. Anh nghĩ: “Kim Mingyu… cậu đúng là tên khốn…”
Nhưng cơ thể anh, dù đau và mệt, lại không muốn rời khỏi hắn.
Anh lẩm bẩm, giọng yếu ớt: “Đồ ngốc… lần sau mà thế nữa… tôi giết cậu…” Nhưng lời nói không có chút sức lực, chỉ như một lời đe dọa trẻ con.
Mingyu cười khẽ, hôn lên trán anh, giọng dịu dàng: “Anh mà giết em, ai chăm sóc anh đây?”
Hắn nhẹ nhàng nâng Seokmin, xoay người anh để anh dựa vào vô lăng, ngực ép sát vào bề mặt mát lạnh của nó. Seokmin, dù mệt mỏi sau cao trào trước, không phản kháng, chỉ thở hổn hển, tay bám vào vô lăng để giữ thăng bằng. Mingyu ở phía sau, ánh mắt tối sầm, đầy dục vọng nhưng vẫn xen chút dịu dàng khi nhìn anh.
Hắn cúi xuống, hôn lên gáy anh, tay lướt xuống thắt lưng, chạm vào dấu ấn kỳ lạ, trái tim cách điệu với những đường nét sắc nhọn như sấm sét, giờ đây đã chuyển sang màu đỏ rực, như thể đang sống động dưới da anh.
Mingyu khựng lại, ngón tay xoa nhẹ lên dấu ấn, cảm nhận nó nóng ran. “Anh… dấu này…”
Hắn thì thầm, giọng khàn khàn, nhưng không dừng lại, tiếp tục nhấp hông, đưa “thứ đó” của mình vào sâu trong anh.
Mỗi cú nhấp của Mingyu đều mạnh mẽ, khiến Seokmin nín thở, cơ thể anh run lên theo từng nhịp. Anh cắn môi, cố không rên, nhưng cảm giác mãnh liệt từ phía sau và cái chạm của Mingyu lên dấu ấn khiến anh không thể kiềm chế. Dấu ấn như đang phản ứng, nóng hơn, hơi sáng lên mỗi khi Mingyu chạm vào.
“Mingyu…” anh lẩm bẩm, giọng yếu ớt, không biết là kháng cự hay đầu hàng.
Mingyu, như bị mê hoặc, cúi xuống, cắn nhẹ lên tuyến thể ở gáy anh, nơi pheromone gỗ đàn hương pha cam bergamot tỏa ra nồng nặc. Hắn không cắn mạnh, chỉ đủ để kích thích, khiến Seokmin ưỡn người, một tiếng rên thoát ra khỏi môi.
“Anh… mẹ nó, anh quá ngon…” Mingyu thì thầm, giọng tục tĩu nhưng đầy yêu thương, tay vẫn xoa dấu ấn, cảm nhận nó rung động dưới ngón tay.
“Dấu này là của em… anh là của em, Seokmin.”
Seokmin, dù chìm trong khoái cảm, cảm nhận cơ thể mình lạ lùng. Dấu ấn nóng ran, như đang hòa nhịp với từng cú nhấp của Mingyu, và tuyến thể anh nhức nhối, như thể đang thay đổi.
Anh nghĩ mơ hồ: “Cái quái gì đang xảy ra… cơ thể mình…” Nhưng khoái cảm quá mãnh liệt, không cho anh thời gian suy nghĩ.
Mingyu tăng nhịp, mỗi cú nhấp sâu hơn, mạnh hơn, tay không rời dấu ấn đỏ rực. Seokmin bấu chặt vô lăng, móng tay cắm vào da, hơi thở đứt quãng.
Sau vài cú nhấp cuối cùng, cả hai cùng đạt cao trào. Seokmin bắn ra, chất lỏng nóng bỏng tràn lên vô lăng, trong khi Mingyu bắn bên trong anh, một luồng nhiệt tràn ngập khiến anh run rẩy.
Dấu ấn trên thắt lưng anh sáng lên rực rỡ trong khoảnh khắc, như một ngọn lửa nhỏ, rồi dần dịu đi, nhưng vẫn đỏ hơn bình thường.
Mingyu thở hổn hển, ôm lấy anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.
“Seokmin… anh ổn không?” hắn thì thầm, giọng lo lắng, tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh, cảm nhận cơ thể anh vẫn run.
Hắn nhìn dấu ấn, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa tự hào vừa lo sợ. “Dấu này… nó thay đổi rồi…”
Seokmin, vẫn dựa vào vô lăng, thở gấp, cảm nhận cơ thể mình không còn giống trước. Dấu ấn nóng ran, tuyến thể nhức nhối, và một cảm giác lạ lùng lan tỏa, như thể cơ thể anh đang biến đổi.
Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn: “Mingyu… mẹ nó, cậu làm cái gì với tôi…” Anh quay đầu, ánh mắt vừa giận vừa mơ màng, nhưng không đẩy hắn ra.
Mingyu hôn lên gáy anh, giọng dịu dàng: “Em không biết… nhưng em sẽ tìm hiểu, anh à. Em sẽ không để anh khổ.”
Hắn ôm anh chặt hơn, kéo anh dựa vào ngực mình, để anh nghỉ ngơi. “Cảm ơn anh… vì đã để em ở lại.”
Seokmin không đáp, chỉ nhắm mắt, để hơi ấm của Mingyu bao bọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com