Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết thúc: Một đời, một kiếp, một người

Đầu năm. Hà Nội có tuyết nhẹ.
Hiếm có. Lạnh buốt.
Nhưng tay cô nằm trong tay anh – ấm đến lạ.

"Em có thấy lạnh không?"

"Không."

"Tại sao?"

"Vì anh ở đây."

Hai người đứng trước biển – nơi từng chia xa, giờ quay lại để kết thúc mọi dang dở.

Một ngôi nhà nhỏ ven bờ, mái đỏ đơn sơ.
Trước cửa treo bảng gỗ:

"Nhà của Đan & Trạch."

Cô đang mang thai 3 tháng.
Không nghén. Không cáu gắt.
Chỉ thích ngồi trên ghế đu đọc sách, tay sờ bụng, miệng thì thầm:

"Ba con hơi ngốc – nhưng rất biết cách yêu."

Dương Trạch thì cứ trốn việc, về nhà sớm mỗi ngày.
Làm bếp.
Gọt trái cây.
Ngồi cài dây giày cho vợ vì cô giờ chẳng cúi được.
Đôi khi còn lấy khăn lau từng ngón chân cho cô, rồi hôn nhẹ:

"Để anh làm quen dần. Mai mốt con chào đời, em sẽ chẳng có thời gian làm gì đâu."

Một hôm trời mưa.
Anh đứng ngoài hiên, nhìn cô chơi ô ăn quan với một đứa trẻ hàng xóm.
Tóc cô cột lỏng, môi cười rạng rỡ.

Anh quay vào nhật ký, viết:

"Linh Đan à,
hôm nay nhìn em, anh chỉ muốn...
nếu có kiếp sau – anh cũng muốn được tìm lại em,
yêu lại em,
và cưới em thêm một lần nữa."

Ngày con trai họ ra đời, trời hửng nắng.
Dương Trạch hôn lên trán vợ và con, mắt đỏ hoe:

"Cảm ơn em.
Đã không buông tay khi anh đáng bị buông nhất."

Mười năm sau.
Đứa bé ấy đã lớn, chạy vòng quanh sân, gọi to:

"Ba ơi, mẹ ơi, nhanh lên!! Người ta bắn pháo hoa rồi kìa!"

Linh Đan ngồi bên ban công, tóc dài hơn, nụ cười vẫn dịu dàng như năm 25 tuổi.

Dương Trạch khoác thêm khăn cho cô, cúi sát tai:

"Mình đã hứa không chia xa.
Và mình đã làm được.
Cảm ơn em đã ở lại."

Cô nắm tay anh.

Và lần đầu tiên trong đời – cô chủ động nói trước:

"Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com