Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Bốn giờ ba mươi lăm phút chiều, Quang Anh bước vội trên sân trường, chẳng mảy may từng vệt nắng đang hạ mình xuống nhường chỗ cho màu xanh than của đêm tối. Gấu quần anh ướt sũng vì giẫm phải vài vũng nước đọng lại trên mặt đường vào cơn mưa sáng nay. Anh vờ như không thấy cảm giác ẩm ướt dính vào cổ chân. Khệ nệ bê hai cái thùng lớn, còn ba bậc cầu thang và một dãy hành lang nữa thôi là đến rồi.

Chả là Quang Anh chậm chân, thay vì tan học về nhà chạy đồ án, anh "may mắn" được giảng viên nhờ mang đồ hộ. Chưa kịp từ chối thì quanh phòng đã chẳng còn ai. Cái số đen thế là cùng!

Đặt hai cái hộp trên sàn, Quang Anh thở hổn hển nhìn cánh cửa trước mặt.

Câu lạc bộ âm nhạc

Anh cười trừ nhìn chiếc chìa khóa trên tay, thiết nghĩ cái câu lạc bộ này nên đánh chìa mới được rồi, vừa nhỏ vừa rỉ tưởng chừng sắp gãy đến nơi. Liếc vội sang trái, anh chau mày khó hiểu. Ơ kìa Quang Anh nhìn nhầm hay cửa sau còn mở này!

Anh hí hửng tiến tới cửa sau. Chắc thành viên câu lạc bộ này chưa về, sao mà chăm chỉ thế! Anh định bụng nhờ người ta mang hai cái hộp kia vào, chứ bê được qua ba tầng lầu thì anh thấy mình cũng ngang ngửa mấy anh sumo xứ Phù Tang. Mà hiện tại thì gã sumo mệt rồi, hai khớp cánh tay biểu tình muốn rụng ra đến nơi.

Ừ thì chia tay

Kể từ hôm nay

Trả người về nơi vốn dĩ em vẫn thuộc về.

Nếu có quay lại,

Vẫn sẽ như vậy.

Chọn một phương án để giải thoát cho cả hai.

Quang Anh ngây người, chôn chân tại cửa. Ừ anh cũng biết hát, biết đàn, nhưng nhất quyết không thèm tham gia câu lạc bộ nhạc của trường. Anh luôn dùng giọng điệu mỉa mai cho rằng cái đám này "hát hay không bằng hay hát", bao nhiêu mùa lễ hội trường vẫn chẳng thể hiện được trò trống gì. Đấy là Quang Anh nhủ thầm trong lòng như thế, chứ chẳng dại mà nói ra.

Nhưng hình như anh nhầm, nhầm to là đằng khác. Giọng hát vừa cất lên khiến anh như được "dát vàng lỗ nhĩ". Ra cái câu lạc bộ anh cho là nhảm nhí vẫn có viên ngọc sáng đến thế. Cậu trai tóc đỏ trong phòng quay lưng về phía anh, tay đánh đàn, miệng ngân nga, chẳng để ý mình bị nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nói chẳng ngoa chứ Quang Anh muốn lao vào làm quen với thằng nhóc kia thật. Anh là một con người bình thường, có đủ hai tay, hai con mắt và một cái miệng. Sống và làm việc như một thằng sinh viên bình thường. Nhưng đấy là những lúc anh không lên cơn rồ dại mỗi khi động đến âm nhạc. Quang Anh cho rằng cậu trai trẻ này không thể phí tài năng ở nơi vớ vẩn này.

"Mày đừng có lúc nào thấy giọng ai hợp gu cũng giãy lên như nghiện thế!"

Câu nói của ông anh Long dội thẳng vào kí ức anh. Ừ nhỉ, ai lại vồ vập thế!

Khi anh trở về thực tại cũng là lúc thằng nhóc kia giật thót phát giác ra có người đứng ở cửa.

"Phô!"

"Dạ?" Nó đực mặt ra, khó hiểu hỏi lại anh.

"Mày hát hay, nhưng đánh đàn phô quá!" Anh vừa nói vừa bước vào phòng. Giọng anh đều đều, chẳng hiểu sao lại làm nó xanh cả mặt.

"Với cả, ai lại chơi guita điện mà hát ballad?"

Quang Anh nhìn cây đàn nó cầm, rồi liếc lên mặt nó. Từ xanh xao, giờ trông nó trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi nhìn người trước mắt. Anh thấy mình không khác mấy nhân vật phản diện trong phim học đường ăn liền là bao. Mà đã làm gì nó đâu!

"Em xin lỗi!" Nó lấy hết can đảm hít thật sâu, hình như do sợ nên nói to như hét vào mặt anh.

Quang Anh giật mình lùi lại, khó chịu nhìn nó.

"Khùng hả mày?"

"Em không cố ý đâu!" Nó lúng túng. "Em mượn đàn một tí xong về ngay, em hứa đây là lần cuối, không ảnh hưởng gì đến đồ của các anh chị hết!"

Ê, hình như Quang Anh hiểu rồi.

__________

Đặt hộp các-tông cỡ lớn lên bàn, nó quay sang hỏi anh.

"Đặt đây được chưa anh?"

Anh gật đầu hài lòng, thằng này xem chừng được việc đấy chứ.

"Chú em tên gì?"

"Duy ạ." Nó lí nhí, sợ bị anh nạt. Mà rõ ràng Quang Anh chưa động đến một cọng tóc nào của nó, chỉ nhờ mang hai cái hộp vào.

"Vậy tóm lại, mày không phải thành viên ở đây?"

"Vâng."

"Mày lén vô đây nghịch đàn của người ta?"

"Không phải nghịch! Em đang tập đánh thôi! Mà tại em không có đàn nên...hì" Nó cười ngờ nghệch, đưa tay gãi cổ.

"Lần thứ mấy rồi?"

Nó lẩm bẩm trong đầu, rồi xòe tay ra đếm.

"Chẳng nhớ nữa, mười mấy ý!"

Quái, thằng này thế mà trót lọt hẳn mười mấy lần!

"May cho mày là anh bắt được đấy! Bọn kia nó thấy là giờ mày ở phòng giáo vụ rồi!" Anh chề môi, ra vẻ người lớn. "Thế sao không đăng kí vào câu lạc bộ luôn?"

Nó xua tay:

"Thôi anh ơi, em chả thích mấy cái hoạt động ở đây đâu, hát thì ít mà bày trò thì nhiều, nói chứ để mấy ông bà kia dùng đống nhạc cụ này em còn thấy tiếc!"

Quang Anh vui sướng ré lên một tiếng bé tí trong họng, thằng cu này được đấy chứ!

"Anh khoái mày rồi đấy! Muốn học đàn không?"

"Anh dạy em à?" Nó hớn hở.

"Ừ nhưng với một điều kiện."

Nó nghi ngờ nhìn anh đôi phút, chần chừ hỏi lại:

"Điều kiện gì ạ?"

Anh chẳng trả lời nó, lúi húi bấm điện thoại làm nó khó chịu ra mặt.

"Nè!" Quang Anh giơ máy trước mặt nó.

"Tài khoản soundcloud ạ?" Nó nhìn màn hình điện thoại, rồi quay sang nhìn anh, và nó chẳng hiểu gì sất!

Quang Anh gật gù:

"Band của anh đấy. Indie thôi, mà toàn sinh viên nên flop. Anh muốn mày về hát cho anh! Đàn, trống tụi anh có đủ!"

Duy mím môi, đắn đo nhìn anh như một gã lừa đảo.

"Pop hả anh?"

"Loại gì bọn anh cũng chơi, ballad hay RnB cũng được luôn!"

"Em thích hiphop cơ, kiểu rock hay punk ý!"

"Hiphop của mày là hát ballad trên nền ghita điện à?"

Nó bĩu môi, lườm nguýt anh. Quang Anh còn nghe nó lẩm bẩm mấy câu đại loại như "ai cấm đâu".

Anh đứng dậy, vỗ vai nó.

"Cứ về suy nghĩ thử đi, ig anh đây, có gì nhắn anh!"

__________

Duy lăn lộn trên giường, đăm đăm nhìn tài khoản soundcloud trên điện thoại. Đến nước này thì nó chẳng nghi ngờ Quang Anh là lừa đảo nữa. Cơ mà nó không dám nghe. Rồi nó thấy lí do của mình rất vớ vẩn, rằng nếu mà nghe, nó lỡ...thích thì sao? Nó mà khoái quá rồi đồng ý luôn thì biết đâu sẽ dẫn đến hậu quả kinh khủng nào đó.

Nó biết văn hóa nhóm nhạc ở Việt Nam, gần như không có chỗ đứng trên thị truờng, nhất là mấy nhóm Indie. Nên nó chẳng mấy thích thú.

Duy yêu ca hát, nhưng thời gian gần đây nó dành tình yêu cho giai điệu nhiều quá. Cụ thể là số lần nó lẻn vào câu lạc bộ âm nhạc càng nhiều thì số deadline nó cần hoàn thành càng tăng theo cấp số nhân. Duy mới năm nhất, lượng bài luận hay dự án nó cần làm đương nhiên không nhiều, nhưng với tình trạng này, nó chẳng biết mình có qua được môn không. Giờ mà nó đi hát band, có khi nó bị trừ cả điểm chuyên cần luôn.

Đấy là lí trí nó tính. Chứ tâm hồn mộng mơ lại đưa nó đi một chân trời khác. Hình như nó cũng lâng lâng khi có người khen hát hay. Được chơi đàn thoải mái, còn có người dạy thì vui phải biết. Hồi chiều lúc anh nói lời tạm biệt, nó chỉ ậm ừ. Giờ mà từ chối, nó thấy tội lỗi gớm!

Mải mê suy nghĩ, nó giật nảy mình khi nghe tiếng chuông điện thoại, rồi cau có khi nhìn dòng chữ "Anh Sinh" hiển thị trên màn hình.

"Em nghe, gì đấy?"

"Mày nói cái giọng gì đấy? Đừng có mà láo với anh!"

Đấy là gọi thoại, chứ call video có khi anh Sinh đã thấy mặt nó xị ra, trán nhăn cả vào khi bị quát rồi.

"Hè này có về không?"

"Không thì sao mà có thì sao?" Nó trả treo. Ừ nó tự nhận nó trẻ con, nhưng nó ghét người khác lên giọng với mình kiểu ấy.

"Nãy cô vừa gọi, bảo anh ở trên này thì để ý mày. Đùa mang tiếng ở cùng thành phố chứ anh còn chẳng biết mày ở đâu. Đừng trốn nữa coi!"

"Ai trốn?" Nó chột dạ. "Bảo với mẹ em là em vẫn ổn."

"Nghĩ cho mẹ mày đi thằng chó con, tao cấm mày dính vào mấy cái tệ nạn đấy!"

Nó ậm ừ vài câu rồi dập máy. Nó có lo cho mẹ nó chứ! Nhưng giọng điệu lão Sinh làm nó đâm ra cáu. Nó chưa kịp làm gì đã bị ông anh quát, còn dạy đời nó như thể nó là người dễ va vào ma túy hút chích lắm, nó thấy tủi kinh khủng!

"SOS..." Nó lẩm bẩm tên band nhạc của ông anh ban chiều. Cứ nghe thử, cũng chẳng mất gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com