14. của tôi
Sau một tiếng rưỡi nói chuyện và năm ngày sửa chữa chuyên nghiệp, chiếc xe đắt giá cuối cùng cũng trở lại nguyên vẹn. Đức Duy rất hào hứng khi thấy chiếc xe đậu trước cổng và định lái thử, nhưng Quang Anh đã nhanh tay hơn. Hắn đã lắp ghế trẻ em vào phía sau xe và lên kế hoạch đưa gia đình nhỏ đi chơi vào cuối tuần.
Chiếc Chevrolet Camaro, hay còn được Đức Duy gọi yêu thương là Bumblebee, dừng lại trước một quán cà phê. Cậu đột nhiên thèm bánh ngọt, nên Quang Anh đã nhanh chóng tìm một quán cà phê để mua bánh và đồ uống. Trong khi Quang Anh đang ôm Đức Anh trò chuyện vui vẻ, thằng nhóc đột nhiên chỉ tay ra ngoài cửa sổ, khiến ba nhỏ nhìn theo. Một omega nào đó xuất hiện, và khi nhìn thấy Quang Anh, anh ta định tiến lại gần. Đúng lúc đó, Đức Duy lên tiếng bắt chuyện. Cậu bế Cà Rốt, nghiêng đầu trò chuyện với omega lớn tuổi hơn mình một cách tự nhiên, như thể họ quen biết nhau.
"Anh là bác sĩ trị liệu mới của Quang Anh nè. Quang Anh nhà em phải nhờ anh giúp đỡ nhiều ạ."
Lê Thanh Hy ngạc nhiên vì người lạ mặt này bắt chuyện, nhưng khi nghe nhắc đến Quang Anh, anh ta mỉm cười, như thể quen biết Đức Duy.
"Em là...?"
Anh ta hỏi một cách nghi ngờ, nhìn thấy Đức Duy bế theo một đứa bé. Có lẽ nào Quang Anh đã có gia đình? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt bỏ khi Đức Duy trả lời một cách lễ phép:
"Em là người thân của Quang Anh ạ."
"Nhưng theo anh biết thì Quang Anh đâu có em trai? Cậu ấy là con một mà."
Đức Duy gần như phát điên. Đến cả chuyện gia đình tên chết dẫm này cũng kể hết cho người ngoài, thân thiết thật đấy! Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ ậm ừ rồi cúi đầu, giả vờ ngại ngùng, nói nhỏ với Lê Thanh Hy:
"Mẹ em và mẹ anh ấy là hai người khác nhau."
Thanh Hy cũng ậm ừ rồi cười. Hóa ra là cùng cha khác mẹ, làm anh ta cứ tưởng Quang Anh đã có gia đình. Anh ta vui vẻ trò chuyện với Đức Duy ở ghế ngoài, và khi Quang Anh mua đồ xong, anh ta ngọt ngào cười với Quang Anh, mua thêm một ly trà đào cam sả tặng Đức Duy. Hắn chỉ ậm ừ vài câu xã giao rồi vào xe, vì căn bản hắn không nhớ người này là ai. Thấy cậu nói chuyện vui vẻ với anh ta, hắn nghĩ chắc là bạn cậu.
Nhìn Quang Anh trò chuyện với omega khác, Đức Duy bực bội đến mức chọc nát nắp ly trà đào cam sả, sau đó véo eo hắn một cái thật đau rồi mới uống trà.
"Mày và anh bác sĩ kia thân thật nhỉ! Anh ta biết được mày là con một trong nhà luôn."
Quang Anh ngơ ra một lúc, vẫn còn xuýt xoa vì cái véo eo ban nãy, rồi hỏi lại:
"Anh kia không phải bạn của em à?"
Câu hỏi này khiến Đức Duy rất hài lòng. Cậu vui vẻ hơn hẳn, không còn cau có nữa.
Anh bác sĩ à, bạn đời của em đến cái mặt anh còn chẳng nhớ nổi đấy chứ! Anh theo đuổi làm sao được!
Mấy ngày sau, khi đến phòng tập, Quang Anh mới nhận ra Lê Thanh Hy là "anh bác sĩ" mà Đức Duy đã nhắc đến. Anh ta cũng xin nick mạng xã hội của Đức Duy, và hắn cho ngay lập tức, vì nghĩ cả hai nói chuyện vui vẻ sẽ tốt hơn.
Từ hôm đó, Thanh Hy và Đức Duy trở nên "thân thiết", ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện, rảnh rỗi thì rủ nhau đi chơi, mua sắm. Anh bác sĩ nghĩ có một người em trai như thế này thì việc bước chân vào cửa nhà Quang Anh sau này cũng không khó. Còn Đức Duy thì thấy người này khá thú vị, bị cậu xoay như chong chóng mà không hề hay biết.
"Quang Anh ở nhà bình thường hay ăn thứ gì vậy? Để tôi lên thực đơn dinh dưỡng cho cậu ấy."
Lê Thanh Hy hỏi, Đức Duy biết thừa là anh ta muốn biết về thói quen hàng ngày của Quang Anh. Xúc một thìa kem vani, cậu cười nói:
"Quang Anh anh ấy lạ lắm! Anh ấy không thích ăn nhiều thịt đâu, chỉ thích ăn rau thôi. Bình thường ở nhà anh ấy ăn rau liên tục, với cả rau chân vịt là món anh ấy cực kì thích đấy ạ."
"Được rồi, anh sẽ ghi nhớ. Hôm nay em còn muốn ăn gì nữa không? Anh mời."
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh ta, Đức Duy chỉ giả vờ ho để che giấu nụ cười. Quào, dễ tin người thật. Cậu sẽ ngồi đây chờ xem Quang Anh nôn ọe khi ăn đống rau xanh đó. Rau chân vịt, thứ mà hắn không bao giờ đụng đến.
Chiều tối, chiếc BMW dừng lại trước trung tâm thương mại, Quang Anh đã đợi Đức Duy từ lâu. Thấy võ sĩ Nguyễn vẫy tay, Lê Thanh Hy cảm thấy tim mình như nhảy ra.
"Xin lỗi anh, em phải về trước đây. Em đang có em bé nên anh ấy cũng lo lắng lắm, lần sau em sẽ đi hát với anh."
Nghe Đức Duy nói thì luền cười. Anh ta rất quý cậu em chồng tương lai này. Vừa ngoan hiền, vừa hiểu chuyện, lại còn xinh xắn đáng yêu. Anh ta đưa cho Đức Duy một thanh kẹo ngọt, xoa đầu cậu, véo má cậu.
"Vậy bữa nào em dắt bạn đời của em đến cho anh gặp mặt nhé. Anh muốn biết ai mà may mắn lấy được em về đó nha."
Khi anh ta rời đi, Đức Duy mới thay đổi thái độ, từ đáng yêu ngọt ngào sang ranh mãnh nghịch ngợm. Cậu chỉ tay vào Quang Anh, khoa tay múa chân.
"Ai mà may mắn thế hả?? Ha ha, crush của anh đó... Bất ngờ chưa? Tuyệt vời không? Hoan hỉ không?"
Càng ngày, Đức Duy và bác sĩ Lê càng "thân thiết". Lê Thanh Hy biết được khá nhiều thói quen và sở thích của Quang Anh từ Đức Duy.
Ví dụ như việc hắn thích uống latte cực ngọt, thích ăn hành tây, rau chân vịt, ghét thịt, cà phê, thích người cao, giỏi và lớn tuổi hơn. Thanh Hy đã coi Đức Duy như em trai ruột thịt. Còn cậu thì thấy anh bác sĩ này không biết làm sao tốt nghiệp đại học y với cái đầu óc như vậy. Bị cậu xoay vòng vòng mà không hề nghi ngờ.
Hai người hằng ngày rảnh rỗi thì sẽ đi dạo cùng nhau, không thì Thanh Hy sẽ đến chơi với em bé nhà Đức Duy. Có điều anh ta cảm thấy bố của Quang Anh thật sự đáng chê trách. Bởi vì gần đây anh ta mới biết được Đức Duy bằng tuổi hắn.
Vậy là ông ta đã ngoại tình, thậm chí đứa bé con của vợ hai bằng tuổi con của vợ cả, lại còn chỉ sinh sau 1 tháng. Nhưng quả thực sự hòa hợp giữa hai anh em cùng cha khác mẹ này khiến anh ta phải khâm phục. Quang Anh rất thương Đức Duy, điều này anh thấy rõ ràng qua từng hành động, cử chỉ lẫn ánh mắt của hắn mỗi khi họ đi chơi chung. Một người tình cảm như Quang Anh, Lê Thanh Hy lại càng thích hắn hơn rồi, phải làm sao đây!
"Anh sẽ tỏ tình với Quang Anh, em có thể giúp anh gọi cậu ấy đến được không?"
Tin nhắn đến làm Đức Duy vốn đang thoải mái uống nước ép trái cây, hưởng thụ sự xoa bóp tuyệt vời đến từ Quang Anh vội ngồi bật dậy.
Cậu phun sạch số nước ép ra ngoài, giật mình đến độ lỡ chân đạp một cái vào bụng Quang Anh, khiến hắn ngã lăn ra đất. Lật đật ôm bụng bầu hơi lớn xuống giường, dỗ dành bạn đời đang giả bộ đau đớn, dìu hắn ngồi lên trên giường, thổi thổi vào vết đỏ trên bụng hắn.
"Đau đau mau mau bay đi, để ở đây người lớn còn nói chuyện quan trọng nè."
Sau một hồi thổi thổi và nhận được một cái hôn muốn tắt thở từ chồng cơ bắp, Đức Duy mới biết tên này đã sớm không sao rồi. Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ cậu có chuyện quan trọng hơn cần phải dặn dò hắn. Vợ nhỏ nắm chặt lấy hai tay hắn, đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mới nói, nhưng nghe giọng giống như là ra lệnh hơn.
"Nguyễn Quang Anh, kể từ ngày mai, khi mày đến phòng huấn luyện, phải tránh ở riêng với anh bác sĩ kia ok. Cho dù là trị liệu cũng không được, anh ta nói gì cũng không nghe, cứ coi anh ta như rau chân vịt ấy, phải hết sức tránh né. Mày ghét rau chân vịt nhất trên đời mà."
"Có đau gì lết về đây tao xoa bóp thơm thơm chữa cho, đừng có mà nhờ anh ta."
Quang Anh nghe kèo thơm, hắn sẽ được vợ nhỏ đích thân chăm sóc liền không chút suy nghĩ mà liên tục đồng ý. Thơm ngon như thế này chả phải húp vội thì sao.
Liên tiếp cả tuần sau đó, Quang Anh thật sự coi Lê Thanh Hy như mấy cọng rau chân vịt xanh lè lanh lét, tránh anh ta liên tục. Phải nói là tránh như tránh tà, thấy mặt sẽ quay đi, không để anh ta có bất cứ cơ hội mở miệng nào. Thanh Hy ngày nào cũng ủ rũ than phiền với Đức Duy, anh ta đang rất buồn rầu. Đột nhiên tin nhắn từ Đức Duy đến làm anh ta ổn định lại tâm trạng đôi chút. Không, phải nói là cực kì vui mới đúng hơn.
"Bạn đời của em đi công tác về rồi nè! Ngày mai cuối tuần, em dẫn anh ấy đi gặp anh, chúng ta đi chơi nha. Bí mật nè, em sẽ dẫn theo cả anh Quang Anh, cho nên anh lựa cơ hội đi đó."
Buổi sáng ngày chủ nhật, Lê Thanh Hy mặc một cái quần ống đứng, phối với áo phông basic và mũ nồi, lại thêm một cái túi đeo chéo, trông rất có gu thời trang và cả ngoại hình của anh ta không tệ, đã thu hút rất nhiều người nhìn. Mãi một lúc sau mới thấy chiếc Chevrolet Camaro với biển số quen thuộc dừng lại trước mặt.
Đức Duy xuống xe trước còn Quang Anh thì đi đậu xe. Đức Duy mặc một cái yếm rộng, ống quần lửng đến ngang đầu gối, áo phông trắng in logo hai chữ L O_ _ ở trước ngực. Cùng với bụng bầu, trông cậu thực sự rất đáng yêu, Lê Thanh Hy nghĩ thế.
"Bạn đời của em đâu?"
Thanh Hy hỏi bởi Quang Anh lẫn người bạn đời đó của Đức Duy đã đi đỗ xe khá lâu rồi chưa quay lại. Anh ta và cậu đã chơi được mấy trò rồi, cũng đã ăn kem đến lần thứ hai rồi đấy.
"Anh ấy chắc có việc gì đó bận rộn. Anh đừng lo. Đấy, vừa nhắc xong đã tới ngay rồi."
Chỉ có một mình Quang Anh đang chạy đến, với một cốc trà chanh trong tay. Đưa cốc trà chanh cho bạn đời, hắn lại nhẹ nhàng hỏi cậu đã chơi được gì rồi, lại còn xin lỗi vì đã đến muộn, tại người ta xếp hàng chờ mua lâu quá, hoàn toàn không có chút nào để ý tới còn người khác bên cạnh. Quang Anh cũng đang mặc áo phông trắng, quần jean rách màu xanh giống với màu quần yếm của cậu. Thậm chí trước ngực áo còn in cũng hai chữ __ V E.
Khoan đã, bạc sĩ Lê cảm thấy có gì đó sai sai ở đây khi trang phục của hai anh em này khá tương đồng nếu không muốn nói là giống nhau. Thế nhưng vì bị một đứa bé vừa xinh vừa dễ thương như Đức Duy kéo đi chơi, lại có crush là Quang Anh bên cạnh, anh nhanh chóng quên đi chuyện đó.
"Bạn đời của em đâu? Anh ta không đến hay sao?"
Thanh Hy và Đức Duy mỗi người cầm một ly chè đậu đỏ, ở trước cổng công viên trò chơi, một đứng một ngồi nói chuyện với nhau. Anh ta đứng, còn Đức Duy đã ngồi xuống bồn hoa do quá đau chân. Cậu đang định lật ngửa ván bài này, cho nên thái độ với anh ta cũng không còn nhiệt tình mấy. Đối diện với câu hỏi kia, cậu chỉ ừ cho qua chuyện. Anh ta vẫn nghĩ thái độ đó là do cậu quá mệt mỏi, người mang thai lúc nào cũng thay đổi tâm trạng thất thường mà.
"Kia kìa, đến rồi."
Chiếc Chevrolet Camaro lại một lần nữa xuất hiện, dừng trước mặt bọn họ. Thanh Hy cố tình liếc nhìn vào trong xe nhưng không thấy ai khác ngoài Quang Anh ngồi ở ghế lái. Anh ta quay đầu hỏi Đức Duy.
"Bạn đời của em không có ở đây?"
"Có mà, đang lái xe kia thôi, chồng tôi."
Lê Thanh Hy như bị đóng băng trước lời khẳng định của omega trẻ tuổi. Chi tiết về bộ trang phục cũng nhanh chóng ùa về trong tâm trí anh ta. Đồ đôi, hôm nay họ mặc đồ đôi.
"Em nói em là người thân của Quang Anh..."
"Thì đúng mà, bạn đời của anh ấy, không phải người thân thì là gì?"
"Nhưng em còn nói mẹ của hai người khác nhau."
"Tất nhiên rồi, mẹ tôi với mẹ anh ấy phải khác nhau chứ. Chúng tôi còn khác cả bố luôn cơ."
Những câu trả lời dồn dập đánh thẳng vào đại não omega Lê, khiến anh ta đứng không vững. Hóa ra ngay từ đầu Đức Duy chỉ nói là người thân, nhưng không nói rõ là loại người thân nào, khiến anh ta tự hiểu lầm. Vậy mà anh ta còn ngốc nghếch tin tưởng tình địch, quá mất mặt rồi. Đức Duy đã nhanh chóng chui vào xe dưới sự bảo vệ của Quang Anh.
Trước khi xe rời đi, cậu còn cố tình nhoài đầu ra khỏi cửa kính xe, ngoắc ngoắc tay như thể muốn anh ta lại gần hơn.
Lê Thanh Hy không hiểu tại sao hai chân anh ta lại tự động bước về phía cậu, như có một lực nào đó đẩy anh ta đi. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa cánh tay, Đức Duy mới nói, thì thầm, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Này anh bác sĩ, những người động vào đồ của tôi trước giờ đều không có kết cục tốt đẹp. Huống chi đây còn là chồng của tôi."
"Khuyên anh nên tránh xa anh ấy một chút, kẻo có ngày anh gặp chuyện đấy. Đến lúc đó thì chẳng ai giúp được anh đâu, kể cả gia đình, người thân của anh."
"Bởi vì tôi sẽ chặt đứt từng cánh tay một. Cánh tay của những kẻ dám đưa ra để giúp đỡ anh."
"Tên này là của tôi, mãi mãi là của tôi. Tôi chết rồi anh ấy vẫn phải chăm sóc mộ tôi, chăm bẵm con tôi."
"Kể cả khi anh ấy chết, cũng phải chôn ở bên cạnh tôi."
Chiếc xe lao đi ngay khi Đức Duy trở lại ghế ngồi, cài dây an toàn và đặt lên khóe môi Quang Anh một nụ hôn. Hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần bao trùm mọi nơi. Đèn đường đã bật sáng.
Một Omega 24 tuổi đứng bên lề đường. Anh ta khóc. Người đáng sợ đe dọa ban nãy và người xinh xắn đáng yêu kia là một, anh ta không thể phủ nhận điều đó. Điều quan trọng hơn là khóc vì nhận ra bộ mặt hoàn toàn trái ngược của Đức Duy, chứ không phải vì crush của anh ta, Quang Anh, đã có gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com