Ngắm em đến khi bình minh ló dạng
FANDOM: JUJUTSU KAISEN
COUPLE: CHOSO KAMO × READER
WARNING: OOC,NHỮNG ĐỊA ĐIỂM TRONG TRUYỆN VÀ NỘI DUNG ĐỀU KHÔNG CÓ THẬT.
-----------------------------------
Chào! Tôi là Y/n. Hiện tại tôi đang là năm hai của cao trung Jujutsu Kaisen. Đối với tôi,cuộc sống học đường và mọi thứ xung quanh tôi đều bình thường. Từ bạn bè,trường học đến người thân,gia đình đều không có gì đáng kể. Lý do tôi cảm thấy thế chắc là do ký ức từ thời thơ ấu của bản thân không rõ ràng hay nói ngắn gọn hơn,tôi mất trí nhớ từ khi còn nhỏ và từ lúc đó cho đến nay,tôi sống như một người vô hồn. Ba mẹ tôi mất khi tôi mười bốn tuổi. Kể từ ngày đó,tôi đã không còn khóc và nuôi một tâm hồn cứng như thép.
Hôm nay là ngày tôi bắt đầu ngày học đầu tiên trong năm học mới. "Reng reng"- tiếng chuông thông báo giờ vào lớp đã kêu. Tôi ngồi ở dãy gần cuối lớp,tay chống cằm nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Bỏ ngoài tai những câu chuyện cười đùa,sự ồn ào của thế giới mà đắm chìm vào cảnh vật bình yên tháng 4 - khi mà vẻ đẹp ngắn ngủi của mùa xuân,mùa hoa đào nở phải nhường chỗ cho những tán lá xanh mơn mởn,chào đón sự trở lời của những ngày hè nóng rực. Thầy giáo bước vào,giới thiệu bản thân rồi theo sau đó là một cậu trai.
"Tôi tên là Choso Kamo"
Nghe được cái tên cùng nét giọng trầm ấy,tôi quay mắt nhìn về phía cậu ta. Tổng thể khuôn mặt hắn như hơn tôi 2 3 tuổi vậy. Choso có đôi mắt buồn ngủ,xung quanh là những vết thâm mắt như thể cậu lâu ngày rồi chưa ngủ vậy. Tóc búi hai chùm trông khá giống con gái nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng,"cool ngầu" của con trai. Thời gian tôi đổi ánh nhìn của thân từ khuôn viên trường sang cậu cũng là lúc tôi và cậu chạm mắt nhìn nhau. Một cái tên quen thuộc cùng một ngoại hình quen thuộc nhưng hình như đã cao lớn hơn rồi thì phải. Đằng sau cái sự quen thuộc ấy là sự ghê tởm mà bản thân tôi không cho tôi nhớ lại.
"Này Y/n,tao thấy thằng này có vẻ không ổn. Từ trước khi bước vào lớp,tao đã thấy nó nhìn chằm chằm vào mày rồi. Liệu mà cẩn thận đi đấy." Lia-bạn cùng bàn đẩy 2 cái vào tay tôi nói.
"Ừm,tao biết rồi". Tôi chỉ trả lời đơn giản thế bởi vì từ lúc nãy,tôi đã cảm thấy bầu không khí trở nên lạ thường giữa tôi và người kia.
Thầy giáo xếp chỗ cho Choso ngồi phía sau lưng tôi. Trong suốt buổi học,tôi luôn thấy lạnh vai gáy và bị rùng mình nhưng khi len lén nhìn phía dưới thì thấy Choso vẫn đang cặm cụi viết bài,nghe giảng. Haha,chắc là tôi nghĩ nhiều quá rồi chăng? Nguy hiểm thật đấy!?
Những ngày sau đó,giữa tôi và cậu ta không có gì bất thường chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều nên khi bị rớt xuống phía dưới bàn cậu,tay tôi đã run cầm cập,ướt đẫm mồ hôi nhưng tất cả những gì xảy ra chỉ là cậu ta nhặt giúp tôi cây bút và trả lại nó cho chủ nhân. Điều bất thường duy nhất là tôi nghe thấy Choso lầm bầm nói cái gì đấy về tầng hầm và mùa đông.
Vài tháng sau đấy là kết thúc mùa thu,mở đầu cho những tháng cuối năm lạnh lẽo và cô đơn. Hôm đấy,để tổ chức lễ hội Halloween,cả lớp chúng tôi thống nhất sẽ đến nhà Choso để làm tiệc. Tất cả đều vui vẻ,cười nói vui đùa với nhau nhưng tôi thấy nhàm chán và chẳng có gì vui vẻ,lòng thầm trách Lia tại sao lại nhất quyết kéo tôi vào bữa tiệc buồn tẻ này. Tôi cầm ly nước tưởng chừng như là nước giải khát rồi uống một ngụm. Chuyện sau đó thì tôi chẳng nhớ gì cả.........
-------------------------
Thức dậy,đầu tôi nhứt nhứt,miệng còn ợ một cái rõ to. Không gian chỉ có bóng tối bao trùm cùng tiếng mưa róc rác ngoài trời,chỉ có một cái cửa sổ nhưng lại không đủ ánh sáng để tôi thấy được bao quát mọi thứ. Tâm trí hoang mang cố ngồi dậy nhưng tiếng gì đây? "Cót két"? Nghe như tiếng của một dây xích bằng sắt vậy. Cảm giác một vật gì đó nặng trĩu dưới tay,tôi tia mắt xuống nhìn. Chính xác là 2 tay tôi đã bị xích lại bằng dây xích gắn liền với chiếc giường gỗ.
"Sao lại uống nhầm ly rượu vang của tôi chứ? Tôi định là sẽ dành cho em một ly rượu nho mà em thích ở cuối bữa tiệc mà? Em hư thật đấy,Y/n. Rất là xứng đáng bị phạt nha~" - giọng trầm một người đàn ông vang lên trong bóng tối.
"Nè,ai vậy? Tôi làm gì mà lại trói tôi thế!? Thả ra mau. Mọi người đâu rồi??"- Tôi vùng vẫy.
"Sao cơ? Em gọi mọi người á??? Ahahahhahaha. Họ đều về cả rồi. Sao em lại dành sự quan tâm họ hơn cả tôi chứ? Thường ngày em coi họ chả khác gì những con kiến cơ mà??? Thả em để chi? Cho em chạy trốn à? Tôi đâu có ngu? Lần này,tôi sẽ không buông tay em nữa đâu. Đến bao giờ thì em mới nhớ ra tôi chứ?" - tiếng nói lẫn giọng cười ma mị ấy vang khắp cả căn phòng. Từng chút,từng chút một khiến tôi muốn nghẹt thở giữa trời mưa oi bức.
Hắn lấy tay đè cổ tôi xuống. Hắn nghĩ cái gì vậy chứ??? Bắt giam tôi rồi giờ muốn giết tôi sao??? Hắn điên à?? Tôi đâu phải công cụ muốn làm gì thì làm đâu chứ?? Mà nhớ ra gì nữa?Bộ hắn ta thất tình rồi tưởng nhầm tôi là người yêu của hắn à?? Trong hàng ngàn cái suy nghĩ nghi vấn của tôi bỗng xuất hiện thêm một ký ức mà tôi không nhớ. Cũng là một căn phòng đen như mực này,cũng là đôi bàn tay,dáng người ấy nhưng lại nhỏ nhắn hơn,đứa trẻ ấy vừa cười vừa cáu giận nói với tôi. Khoan đã,vậy chẳng phải đứa trẻ ấy là Choso sao?
"Khụ...khụ..b...bỏ ta..y a..nh ra...a đi C...Chos..o à...." - Tôi khó khăn nói.
"Ể,em nhớ ra anh rồi...à?? Anh nhớ em nhiều lắm Y/n,nhớ em muốn chết đi,tại sao...tại sao ba mẹ em lại ngăn cản chuyện tình chúng ta chứ?? Con người ai cũng xứng đáng có được tình yêu mà??" - Choso ôm chằm lấy tôi và nức nở nói.
-----------
Quay về lúc trước khi bị mất trí nhớ
Khi ấy,tôi chỉ khoảng chừng 7 8 tuổi. Tôi có một người hàng xóm tên Choso hơn tôi 3 tuổi. Tôi và anh ấy thân với nhau lắm,thân đến nỗi ăn,uống,tắm,ngủ cũng đều làm với nhau. Tôi cũng dành nhiều tình cảm cho anh ta,đương nhiên chỉ là tình cảm anh em và một chút tình cảm nam nữ trong vô thức. Ngày nọ,tôi tung tăng qua nhà Choso chơi, mở cửa phòng chỉ thấy một màu đen không có tí ánh sáng. Tôi tự hỏi không biết anh đã đi đâu nên bước vào phòng kêu lớn.
"Choso oiiii,anh đau ùiiii"
Bỗng nhiên,xung quanh xuất hiện những ngọn nến đốt lên những ngọn lửa. Trên giường rải đầy cánh hoa hồng trông thật lãng mạn. Choso bất ngờ bước lên từ phía sau lưng tôi rồi đưa ra một hộp nhẫn handmade,mở ra rồi nói với giọng trang trọng,nghiêm túc:
"Liệu em có thể....trở thành vợ anh không?"
Bản thân tôi lúc đó chỉ là một đứa con nít chưa trải sự đời nên cũng chả biết vợ chồng,tình yêu nam nữ là gì. Tôi chỉ biết rằng hiện tại bản thân còn quá nhỏ nên nếu đồng ý một số việc quá sớm sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường trong tương lai,vì thế tôi đã từ chối Choso. Choso đứng bất động vài giây rồi nắm tay đẩy tôi xuống giường. Dùng tay bóp cổ rồi vừa khóc vừa cười vừa mắng tôi,tôi sợ,tôi đã khóc theo anh. Ba mẹ của anh ta đã vào can,tôi may mắn thoát khỏi nhưng vì nỗi sợ đó quá lớn nên bản thân vô tình trượt té cầu thang dẫn đến việc mất trí nhớ. Gia đình Choso sau đó đã bị nhà tôi cự tuyệt rồi di chuyển đến nơi khác sống.
----------------
Kết thúc hồi tưởng
Tôi im lặng và thút thít,để mặc anh ta muốn nói gì thì nói. Tôi không biết thứ tình cảm bây giờ dành cho Choso là gì,là cảm giác thù ghét hay là yêu thương hoặc cũng có thể là cả hai,nhỉ? Mặc cho anh ta hôn hít,sờ soạng và "mát-xa" cơ thể,tôi chỉ đang phân vân không biết nên nghe lời anh hay là chối bỏ. Đến cuối cùng,bản thân lại cho anh một cơ hội,một cơ hội để dành cho anh sự yêu thương,muốn bù đắp lại những thương tổn của anh trong quá khứ. Sau khi ăn nằm với Choso,tôi mệt mỏi thiếp đi,chỉ mong rằng qua ngày hôm sau,mọi thứ bình yên là đủ.
Mặt trời dần mọc,ánh sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ khiến tôi bừng tỉnh. Nằm kế bên là Choso không mảnh vải che thân. Đương nhiên tôi cũng vậy. Lần đầu trải qua một đêm ăn nằm với tình đầu,tôi vui sướng và có một chút ngại ngùng nên đã quay lưng khỏi phía anh. Đôi bàn tay khô ráp choàng lấy eo cùng tiếng thở phào vào vành tai khiến tôi không khỏi giật mình.
"C...chào buổi sáng,anh mới dậy à?"
"Không,anh dậy từ nãy rồi."
"Anh dậy sớm thế á"
"Anh muốn ngắm em cho đến khi bình minh ló dạng."
---END---
🄽🄾🅃🄴:
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện đầu tay của tui,mong là mọi người sẽ góp ý những sai sót của tui để tui khắc phục ạ. Cảm ơn rất nhiều,chúc các cậu 1 ngày vui vẻ ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com