Chương 13
Một chiếc xe Benz dừng trước cửa nhà trọ cũ, lái xe mặc đồng phục lịch sự xuống mở cửa xe, một người phụ nữ tuổi chừng trung niên có vẻ rất cao quý tao nhã bước từ trên xe xuống. Một thân váy dài màu đen và tay cầm ví da xinh đẹp khiến cho khí chất của bà càng thêm mê người. Ngẩng đầu nhìn qua nhà trọ trước mặt, thấy có vẻ cũ kĩ khiến bà cau mày.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến bà nhìn về phía trong xe, người trong xe phất tay, bà hiểu, rồi sửa sang lại chiếc áo khoác, cất bước vào trong nhà trọ.
Lầu một...lầu hai, theo số tầng gia tăng thì nụ cười bên môi bà càng rõ ràng. Lầu ba cuối cùng cũng đã tới, nhấn mật mã, lại lấy cái thẻ từ trong ví da ra nhẹ nhàng quẹt một phát, cửa phòng không tiếng động mà mở ra.
Bên trong phòng ánh đèn ấm áp tỏa sáng, thật là, bà lắc đầu mà thở dài rồi đi sâu hơn vào trong. Nghe được tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ thì nụ cười bên môi bà đông cứng lại. Bước nhanh mấy bước, cảnh trước mắt làm cho khuôn mặt ưu nhã của bà trở nên hoàn toàn vặn vẹo. (Bắt gian tại trận nhá các bác).
"Các người đang làm gì?" Giọng chất vấn lạnh như băng làm đông lại ngọn lửa kích tình.
Trương Nguyên Ánh ở dưới thân Hữu Trân hoàn toàn cứng đờ, không thể nào tin nổi điều mình vừa nghe được, quay đầu nhìn về phía cửa thấy khuôn mặt quen thuộc của mẹ mình xuất hiện trong tầm mắt. Lần này cô kinh hãi thực sự.
Trên đời này còn có cái gì có thể lúng túng hơn việc để cho mẹ ruột phát hiện ra mình cùng người yêu đang thân thiết đây? Thì ra việc vui mà mẹ nói đến đây chính là bà sẽ đến thăm vào đêm Giáng Sinh.
Thần sắc Hữu Trân cũng lạnh xuống, ôm chặt người trong lòng, đem Trương Nguyên Ánh hoàn toàn che chở trong ngực. Sau đó kéo chăn lên che lấy thân thể cả hai, Hà Bội Dung nắm thật chặt ví da, chiếc ví tinh xảo đã bị bà bóp cho biến dạng. Rốt cục cũng khống chế được cảm xúc lên tiếng: "Tôi cho các người năm phút đồng hồ để sửa sang lại." Lùi về phía sau mấy bước, bước chân không đều đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa truyền lại, Trương Nguyên Ánh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng: "Trân."
"Tôi không sao." Hữu Trân đưa tay đỡ Trương Nguyên Ánh, giúp cô ngồi dậy.
Xảy ra chuyện như vậy bọn họ cũng không nghĩ tới, Trương Nguyên Ánh không biết vì sao mẹ lại đến Paris, hơn nữa lại là đêm Giáng Sinh. Mà quan trọng nhất là, mẹ ở đây thì chắc chắn cha cũng đã tới.
Thời gian eo hẹp gấp gáp không thể lãng phí nữa, Trương Nguyên Ánh vừa mặc y phục vừa lo lắng nhìn về Hữu Trân.
Mặc dù Hữu Trân chưa từng đề cập với cô về cảm giác với cha mẹ nhưng vợ chồng Trương thị ngoại trừ con đẻ của mình ra đối với người khác tới bây giờ đều vô cùng lạnh lùng. Mặc dù trên danh nghĩa Hữu Trân được bọn họ nhận nuôi nhưng cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ đến lớn, Trương Nguyên Ánh thấy Hữu Trân đối xử với bọn họ rất khách khí, cho nên sau đó cho dù cô và Hữu Trân có quan hệ thân mật thì theo bản năng cô cũng tránh công khai điều này.
Cô biết rõ ràng, với thân phận và giới tính Hữu Trân như vậy, cha mẹ nhất định sẽ không thể nào đồng ý cho bọn họ cùng nhau. Nhưng không đồng ý thì thế nào? Cô, Trương Nguyên Ánh muốn yêu ai, muốn sống cùng ai cho đến bây giờ đều không cần đến trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Tình cảm của cô do cô làm chủ, nhưng Hữu Trân thì sao? Đưa tay theo bản năng cầm lấy tay Hữu Trân, cho tới bây giờ, người tự tin kiêu ngạo như Trương Nguyên Ánh lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, một loại cảm giác từ đáy lòng dâng lên.
Vẫn luôn là như thế, Trương Nguyên Ánh tinh tường hiểu tình cảm của mình, nhưng đối với Hữu Trân lại hoàn toàn không nắm chắc.
Hơn nữa hôm nay, ở hiện tại đang bị mẹ của cô phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ, Hữu Trân sẽ buông tay cô sao?
Hữu Trân nắm chặt lấy tay Trương Nguyên Ánh, đôi mắt đen nhánh một mảnh an tĩnh.
Lòng Trương Nguyên Ánh thoáng nhẹ đi một chút, ít nhất hiện tại Hữu Trân còn nắm lấy tay cô, có nghĩa là Hữu Trân sẽ không có ý định lùi bước?
Chuông cửa reo lên, Trương Nguyên Ánh biết thời gian mẹ cho đã kết thúc, thời khắc quan trọng cũng đã đến.
Đưa tay mở cửa chính, đi trước là người cha luôn nghiêm túc của cô, Trương Kính Nhất.
Tóc ở hai bên thái dương trắng xóa, năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt anh tuấn này. Chân mày nhíu chặt làm cho khuôn mặt ông thêm nghiêm túc, đặc biệt là giờ phút này mẹ đã đem chuyện của cô nói cho ông.
Trương Kính Nhất vừa đi vào, đôi mắt lạnh băng cứ nhìn chằm chằm vào Hữu Trân, nhìn thấy bọn họ nắm tay thật chặt thì đôi mắt sắc bén thoáng qua một tia bén nhọn.
Ông đi tới trước sô pha ngồi xuống, đưa ngón tay chỉ đối diện: "Ngồi."
Hữu Trân nắm tay Trương Nguyên Ánh theo lời ngồi xuống, Trương Nguyên Ánh theo sát Hữu Trân định ngồi cùng.
"Nguyên Ánh, ngồi bên cạnh cha."
"Cha......"
"Lời giống vậy cha không muốn tái diễn." Lời nói lạnh lùng, không có một chút dịu dàng.
Trương Nguyên Ánh vừa muốn phát giận thì bị người đang nắm chặt lấy tay cô cản trở, Hữu Trân buông cô ra. Ý tứ rõ ràng, lúc này không cần phải nổi giận theo kiểu vô vị này. Vì vậy Trương Nguyên Ánh không muốn nhưng cũng ngồi bên cạnh cha. Hà Bội Dung cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tất cả đã an vị, Trương Kính Nhất trầm giọng hỏi: "Hữu Trân, cô đến nhà chúng tôi đã bao nhiêu năm?"
Mở đầu có vẻ bình thường nhưng thực chất không hề bình thường, Trương Nguyên Ánh thầm nghĩ.
Hữu Trân cung kính đáp: "Thưa, đã tròn mười một năm."
"Mười một năm Trương gia chúng tôi đã từng có lỗi với cô?"
"Không có, mọi người đối với con hết lòng quan tâm giúp đỡ."
"Như vậy cô muốn báo đáp chúng tôi như vậy sao?"
"Cha......" Trương Nguyên Ánh liên tiếng kháng nghị liền bị mẹ chặn lại.
"Cô nên rõ ràng, Nguyên Ánh là hòn ngọc quý trên tay của tôi, tôi muốn cho nó những gì tốt nhất trên đời. Hơn nữa những gì có lợi cho nó tôi đều sẽ làm."
"Vâng."
"Về phần chuyện kia, tôi nghĩ không cần phải nói rõ, cô cũng biết thái độ của chúng tôi rồi đúng không?"
"Vâng."
"Rất tốt, nếu đạo lý cô đều hiểu, như vậy tôi nghĩ cô sẽ không để chúng tôi thất vọng đúng không, Hữu Trân? Không nói đến thân phận cô, cả hai đều là nữ nhân tuyệt đối càng không thể."
Hữu Trân trầm mặc.
Trương Nguyên Ánh làm thế nào cũng không thể kiềm chế nổi: "Cha, chuyện của Trân là chuyện giữa chúng con, không ai có quyền nói đến hay tác động vào ở đây cả."
"Cha đang cùng Hữu Trân nói chuyện, không phải với con."
"Hai người nói về chuyện tình cảm của con thì cớ gì con không được nói? Con xin nói rõ, con đã trưởng thành, có thể tự quyết định cho bản thân mình, không cần cha mẹ định đoạt. Con thích Trân, yêu Trân, còn muốn sống cùng với cô ấy, trừ cô ấy ra ai con cũng không cần!" Thoải mái mà hét lên xong, trên mặt Trương Nguyên Ánh là một mảnh nóng rực.
Trương Kính Nhất thoáng lửa hận trong mắt nhảy lên rồi trở lại bình thường. Ông không thèm để ý đến Trương Nguyên Ánh đang kích động, chỉ nhìn chằm chằm vào Hữu Trân: "An Hữu Trân, tôi đang đợi câu trả lời của cô."
Hữu Trân trầm mặc lâu hơn, rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng: "Thật xin lỗi, con không thể đáp ứng ngài."
Trương Nguyên Ánh chợt há miệng lớn, mắt ê ẩm nức nở, đã từng có một khắc cô đã lo lắng Hữu Trân sẽ đồng ý với cha. Thì ra Hữu Trân vốn muốn cùng cô, dù có bị cha mẹ phát hiện vẫn không chịu lùi bước.
Bàn tay Trương Kính Nhất nắm thành nắm đấm, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên mấy cái.
"Cha, xin cha đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con, con muốn gì con tự hiểu."
Trương Nguyên Ánh đứng dậy sang ngồi bên cạnh Hữu Trân, cầm lấy bàn tay nàng: "Con chỉ muốn cùng người này ở chung một chỗ, bất kể hai người có thích hay không con cũng đã quyết định rồi."
Trương Kính Nhất tốt sầm lại, hít sâu rồi nhìn về phía con gái mình, ôn hòa nói: "Chuyện này chúng ta khoan đã nói, dù sao thì ngày nghỉ năm mới hai đứa phải về nhà một chuyến, nhất định phải như vậy."
Đề tài làm sao lại chuyển tới tới đây rồi? Trương Nguyên Ánh nghi hoặc nhìn cha mẹ.
"Chuyện của hai người, cha mẹ có đồng ý hay không thì cũng để sau nhưng tiệc năm mới là truyền thống của Trương Gia chúng ta, con không thể vắng mặt."
"Nhưng con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian......"
"Coi như con bé không về thì cô cũng phải về." Cha Trương quay đầu nhìn Hữu Trân: "Dù sao thì cô cũng là người của Trương gia chúng tôi... Con nuôi, tham gia bữa tiệc là chuyện đương nhiên."
"Vâng." Hữu Trân rất dứt khoát đáp ứng.
Trong mắt Trương Kính Nhất thoáng qua một tia nhìn phức tạp rồi nhanh chóng giấu xuống: "Như vậy chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước." Nhẹ nhàng nhìn vợ của mình.
"Nguyên Ánh, tối nay con phải ngủ với mẹ đó." Hà Bội Dung dắt tay con gái, nụ cười xuất hiện lại trên gương mặt: "Đã nửa năm mẹ chưa được gặp con, đêm nay tán gẫu suốt đêm được không?"
"Con......"
"Chẳng lẽ con không muốn ở bên cạnh cha mẹ?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Cứ quyết định như vậy đi." Khoác tay con gái đi ra ngoài cửa.
Gian phòng này đối với vợ chồng Trương thị là quá mức đơn sơ, cứ mỗi lần nhớ con gái lại sang đây thăm con đều ở khách sạn. Mỗi lần như vậy Trương Nguyên Ánh đều đến khách sạn ở cùng, dù sao thì phòng tổng thống ở đó so với phòng của cô cũng không khác nhau là mấy.
Đóng cửa chính lại cũng chính là cắt đứt ánh mắt lưu luyến của Trương Nguyên Ánh và cũng ngăn cách luôn bọn họ.
Tất cả ở đây là do đã mất đi kiềm chế, mất đi quá sớm.
Hữu Trân xòe hai bàn tay ra, vẫn là hai bàn tay trắng, nàng không có gì trong tay cả mà con đường phía trước quá khó khăn.
Hữu Trân lặng lẽ đứng ở cửa một hồi thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com