Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

"Đại tiểu thư của chúng ta sức quyến rũ quả không bình thường."

Trương Nguyên Ánh quay lại thấy Đồng Giai Thiến đang cười vô cùng rực rỡ đứng ở phía sau cô. Cô chợt hiểu đoạn đối thoại của cô và đám háo sắc kia đã bị nghe hết rồi.

"Sao mày lại ở đây? Anh trai tao đâu?" Đồng tiểu thư là người luôn dính chặt lấy Trương Quân Nghị thì làm sao có thể buông vị hôn phu ra để tìm cô nói chuyện phiếm? Thật là kì lạ.

"Haizz, bọn họ nói chuyện đều là những thứ gì gì về buôn buôn bán bán, tao nghe chỉ muốn ngủ, nhàm chán chết đi được."

"Hóa ra là thế." Trương Nguyên Ánh nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt gắn chặt vào Hữu Trân, thật may nàng không bị đám con gái kia bám lấy mặc dù bị vây lại nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, khuôn mặt xinh đẹp yên lặng và lạnh nhạt.

"Nguyên Ánh, thật ra mỗi người bọn họ cũng không tệ, mày cứ chọn một người đi... Như vậy mày có thể về New York, mỗi ngày có thể cùng tao đi dạo phố, thật là tốt." Quả nhiên Đồng Đại tiểu thư mỗi khi suy nghĩ cho người khác đều lấy lợi ích của mình làm đầu.

"Hừ, không có hứng thú."

"Nếu không mày nói cho tao biết loại mày thích, tao sẽ kiếm và giới thiệu cho." Che môi len lén cười cười, "Mặc dù có thể kém anh trai mày một chút, nhưng đảm bảo không kém xa là được."

Thì ra là đến khoe khoang, Trương Nguyên Ánh nhàn nhạt nhìn Đồng Giai Thiến một cái. Vì hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà đều danh giá, ở cũng gần nhau, tuổi cô hơn cô ta một tuổi, cũng xấp xỉ nhau, nhà cũng gần nhau nữa nên từ bé hai người dường như ngày ngày đều ở chung một chỗ.

Trương Nguyên Ánh quá rõ tính của Đồng Giai Thiến, ích kỉ, tùy hứng, luôn lấy mình làm trung tâm, thích Trái Đất phải xoay quanh mình. Mỗi đứa trẻ bị cưng chiều từ nhỏ đều có tật xấu, cô cũng vậy cho nên cũng không ngại.

Hai người bọn họ cũng xuất thân từ gia đình giàu có, Đồng gia chỉ có một đứa con gái bảo bối, trình độ sủng ái có thể tưởng tượng ra. Sau đó yêu Trương Quân Nghị, mà anh trai cô tính tình thành thục chững chạc, tự nhiên đối với cô bạn gái tính tình như con nít này đều bao dung, do đó trình độ điêu ngoa của Đồng Giai Thiến ngày càng tăng.

Cả hai đều là thiên kim Đại tiểu thư, tính khí ác liệt, Đồng Giai Thiến hung thì Nguyên Ánh ác. Khi còn bé hai người gây gỗ như cơm bữa. Thường là vì tranh đoạt mà đánh nhau. Mỗi lần đều là vì Trương Đại tiểu thư xấu tính cường hãn vô cùng, đánh mắng cho một trận khiến cho cô ta khóc chạy về. Nhưng sau đó Đồng Đại tiểu thư lại dính lấy cô, luôn tìm tới cô để chơi cùng.

Đây gọi là ác nhân tự có ác nhân trị!

Lớn hơn một chút, các cô thường cùng nhau đi dạo phố vui chơi, tình bạn cũng dần được xây dựng. Mặc dù Trương Nguyên Ánh không thích tính của Đồng Giai Thiến nhưng dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ, tình cảm cũng khá là sâu sắc. Nhưng tình cảm thâm sâu thì không có nghĩa là không châm chọc lẫn nhau.

"Mày cứ giữ cho mày đi." Trương Nguyên Ánh hừ lạnh, hôm nay tâm tình không tốt nên không có đủ nhẫn nại mà ôn chuyện với cô ta, "Mày cứ tùy hứng như vậy, không chừng có ngày anh trai tao không thể tha thứ nổi, lúc đó chỉ sợ người cần là mày đó!" Ánh mắt vẫn dính chặt lấy cái đám con gái mê người đẹp như cũ.

Sắc mặt Đồng Giai Thiến đổi liền, qua một hồi lâu mới có thể khôi phục lại như cũ. Trương Nguyên Ánh miệng lưỡi bén nhọn, cho tới bây giờ cô ta chưa phải là đối thủ, khí thế kém hơn cho nên mỗi lần bị châm chọc đã thành thói quen.

Hô hấp trở lại bình thường mới để ý đến bạn tốt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Cô ta tò mò nhìn theo, chợt thấy cảnh Hữu Trân bị đám con gái vây quanh mà nhìn bộ dạng bạn tốt đang trong cơn giận dữ. Đồng Giai Thiến ngạc nhiên trợn to mắt.

Trương Nguyên Ánh mặc dù tính tình khó ưa nhưng vô cùng thẳng thắn, cho đến giờ vẫn không bao giờ che giấu tình cảm của mình. Cho nên thân là bạn tốt vừa nhìn một cái liền hiểu. Chẳng lẽ, Trương Nguyên Ánh cùng với em gái...

Ừ, chuyện này thật ra cũng có thể lắm chứ.

"Chậc chậc, Hữu Trân của mày đúng là được hoan nghênh nha." Đồng Giai Thiến quan sát Hữu Trân bị vây đến nước chảy không lọt, thở dài nói: "Những đứa con của Trương gia quả nhiên không kể nam hay nữ đều là sát thủ bậc cao."

Thấy đôi mắt Trương Nguyên Ánh như phun ra lửa, Đồng Giai Thiến thầm dễ chịu. Hừ, thì ra dám giấu bí mật lớn như vậy, đây là bạn tốt sao?

"Nhìn một chút, cái cô tóc đỏ mặc váy hồng kia là Emily. Cô ta là con gái của giám đốc hãng vận tải biển lớn, nghe nói cha cô ta đã sớm bắn tiếng, con rể tương lai chỉ cần thích con gái ông ta là được rồi. Hơn nữa còn cho con gái gia sản một triệu đô làm của hồi môn. Chậc chậc, xem ra Emily rất ưa thích em mày."

"Hừ!" Trương Nguyên Ánh gọi người hầu, sau đó tiện tay cầm ly rượu đỏ chót xuống.

"Còn có Linda, chính là người đang mặc váy trắng đó, ông cô ta là chủ tịch của UTO, nghe nói cô ta thích nhất là những nữ nhân xinh đẹp ngây thơ. Vô số người tình đều là như vậy, xem ra em mày cũng rất nguy hiểm nha."

Lại lấy tiếp ly nữa uống.

"Mày có thấy cô gái đang cười rất ngọt ngào kia không, cô ta..." Trương Nguyên Ánh ở Paris nhiều năm đối với việc xã giao ở New York không hiểu sâu lắm, cô ta không ngại vì Trương Nguyên Ánh mà giải thích cặn kẽ.

"Cộp" một tiếng, ly rượu thủy tinh bị Trương Nguyên Ánh dùng sức nện xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn Đồng Giai Thiến: "Mày nói đủ chưa?"

"Ha ha, lên cơn đấy." Đồng Giai Thiến đưa bàn tay với những ngón tay được sơn đỏ chót lên che môi, "Có người thích em mày, mày nên vui mới đúng, tức giận cái gì?"

"Tao tức giận?" Mắt Trương Nguyên Ánh nhướng lên, "Tao lại thấy người tức giận nên là mày mới đúng?"

Đồng Giai Thiến theo ánh mắt của Trương Nguyên Ánh nhìn sang, thấy có một đứa con gái ngang ngược dám quấn lấy vị hôn phu của cô ta. Tâm trạng xem trò vui chợt biến mất, tức giận phi thẳng đến đằng kia luôn. Hừ, sơ sểnh một lát mà dám nhảy vào, xem Đồng Giai Thiến này là người chết à?

Thuận lợi đem đứa bạn giỏi quạt gió thổi lửa thanh lý sạch, Trương Nguyên Ánh lại quay lại nhìn Hữu Trân. Cô tưởng tượng mình sẽ giống như Đồng Giai Thiến có thể xông tới thét lớn: "Nữ nhân này là của tôi, tất cả các người cút hết cho tôi!" Nhưng phải nhẫn nại, nàng đã bảo phải nhẫn nại.

Được rồi, được rồi, Hữu Trân, em sẽ nghe lời Trân nhưng Trân không nói cho em biết nếu như em nhịn không nổi nữa thì em phải làm gì bây giờ?

Uống hết ly thứ ba, mặt Trương Nguyên Ánh có chút nóng lên, tửu lượng của Trương Nguyên Ánh rất tốt không cần lo lắng sẽ uống say.

Ngước mắt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, rốt cục cũng chịu nhìn cô sao? Trương Nguyên Ánh hừ lạnh xoay người bước lên cầu thang. Trước khi bước lên còn xoay người liếc Hữu Trân một cái, nhấc váy đi lên.

Hai tay Trương Nguyên Ánh ôm lấy ngực, chờ ở lối rẽ cầu thang, không nhịn được đếm thời gian. Khi thấy bóng dáng gầy gò xuất hiện ở đầu cầu thang thì cô hung hăng trừng mắt nhìn Hữu Trân.

Hữu Trân kéo tay cô lại bị cô hất ra: "Đừng đụng vào tôi!"

"Chúng ta vào phòng rồi nói."

Hữu Trân đưa tay ra lần nữa, lần này Trương Nguyên Ánh không cáu kỉnh, mặc nàng nắm rồi đẩy cửa phòng khách đi vào.

"Được đám hoa vây quanh thật tốt.... Ưm...Ưm..." Âm thanh châm chọc bị chặn ngay, Hữu Trân đưa tay đè Trương Nguyên Ánh lên cánh cửa hôn kịch liệt.

Cô không nên để mặc Hữu Trân hôn nhưng mà đáng chết, bọn họ đã bao lâu chưa được hôn rồi? Cô nhớ môi Hữu Trân, lưỡi Hữu Trân, còn nhiệt độ hơi thở quen thuộc.

Trương Nguyên Ánh ôm lấy cổ Hữu Trân, đôi chân dài kẹp lấy hông nàng, ngón tay cắm sâu vào mái tóc đen nhánh mềm mại của Hữu Trân vô cùng nhiệt tình đáp lại.

Khát vọng lẫn nhau quá lâu, cả hai chỉ biết hôn kịch liệt không ngừng. Trương Nguyên Ánh cúi xuống nức nở, ngón tay vội vàng cởi nút áo Hữu Trân "Xoạt" một cái, áo sơ mi bị Trương Nguyên Ánh mạnh mẽ kéo ra, "Trân, em nhớ Trân." Trương Nguyên Ánh lướt nhẹ bên môi Hữu Trân thì thầm: "Thật rất nhớ Trân."

Sau khi rời nhau mới phát hiện thì ra tình nhân ôm ấp lại ấm áp như vậy, thoải mái như vậy. Thì ra không có Hữu Trân bên cạnh thì sẽ rối tung lên hết cả, sao có thể thích nàng đến vậy? Nữ nhân này nhỏ hơn cô ba tuổi, tình cảm mỗi năm càng sâu thêm, càng mặn nồng hơn. Trương Nguyên Ánh không thể nào tưởng tượng, cuộc đời cô không có Hữu Trân sẽ sống như thế nào.

Môi Hữu Trân ở vai Trương Nguyên Ánh tận tình hôn mút lấy, thật nhớ hương vị của cô, không thể nào dừng lại được. Cô rõ ràng gần trong gang tấc mà so với chân trời còn xa. Thấy đám đàn ông vây quanh cô, nàng sắp nổi điên, nhưng chưa đến lúc. Nàng không thể làm cô khổ được, nếu không nắm chắc trăm phần trăm nàng sẽ không ra tay.

"Ôm em, Trân, giờ hãy ôm lấy em ngay."

"Nguyên Ánh...." Hữu Trân chần chừ, thời gian như vậy, lại ở nơi này sẽ thuận tiện sao?

"Em mặc kệ, em muốn Trân, ngay bây giờ, nhanh một chút." Đại tiểu thư không nhịn được thúc giục, cúi đầu nhẹ liếm ở cổ Hữu Trân rồi vội vàng mút.

Hữu Trân cũng sớm bị dấy hỏa, nếu Đại tiểu thư đã có lệnh thì tất nhiên sẽ tuân theo. Đưa tay dò vào trong váy cô, quần lót chữ T quả nhiên dễ dàng, không tới một phút cô đã rò rỉ ngọt ngào như suối tuôn.

Môi lưỡi cùng quấn quýt với nhau, gấp không thể chờ, Trương Nguyên Ánh luôn miệng thúc giục Hữu Trân, Hữu Trân kéo quần lót của cô xuống, bàn tay hơi day nhẹ nụ hoa hai ngón tay cẩn thận đi vào.

Trương Nguyên Ánh thở hổn hển, nuốt nuốt, đang mong đợi sẽ cùng kết hợp. Toàn thân vì khát vọng mà phát run....

"Cốc cốc" hai tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên cắt dứt mọi kích tình trong phòng, "Tiểu thư, bữa tiệc sắp kết thúc, phu nhân mời đi xuống." Giọng nói nghiêm túc của quản gia xuyên qua cánh cửa dày vô cùng rõ ràng.

Cả người bọn họ cứng nhắc, tất cả nhiệt tình cũng đông lại thành khối băng.

Trộm không tới hai mươi phút, thời gian quả nhiên còn xa xỉ, chuyện bọn họ cần phải vượt qua vẫn còn đó. Nhưng trong lòng Trương Nguyên Ánh rất rõ, mấu chốt vẫn đề vẫn còn chưa tới tất cả sẽ được xử lý sau khi bữa tiệc này xong mới chính thức đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com