Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25.

Mới đó đứa bé đã được 1 tuổi nhưng trong khoảng thời gian đó ngoài ba và ông ngoại ra chẳng ai chăm sóc và quan tâm nó. Thật đáng thương. Wonyoung tuyệt tình đến độ không cho đứa bé ngủ chung phòng vì ban đêm trẻ con thường hay quấy khóc. Có đêm con khóc đến đỏ cả người thay vì dỗ cô liền tức giận lên đồ bỏ đi bar. 

Ông Jang có nói bao nhiêu, răn đe bao nhiêu cô càng nổi loạn bấy nhiêu. Cái gì ông càng cấm Wonyoung càng làm tới. Làm riết chán quá ông cũng không thèm nói.

Chỉ có mình Yujin gà trống nuôi con. Tên cũng do anh đặt, tã cũng do anh thay, sữa cũng do anh pha, tắm cũng là phần anh, ngủ anh cũng canh.... Riết rồi không biết con trai Jinyoung này là con anh và cô hay chỉ của riêng anh nữa.

-  Ba....bà...

Thằng nhóc hóm hỉnh. Khuôn má bầu bĩnh trắng bóc đang nằm chơi đùa với anh. Nhìn miệng nó cười giống hệt mẹ của nó càng làm anh buồn hơn. 

- Jinyoung ngoan kêu ba ba đi con.

Anh cầm đồ chơi huơ huơ để dụ  cục bông. Chợt có tiếng mở cửa chắc cô lại đi chơi về đây.

- Lại đây mẹ bế.

Yujin ngạc nhiên đến há hốc miệng. Hôm nay, không phải là ăn trúng gì đó chứ. 1 năm qua có chịu bế đâu hôm nay lại đòi bế. 

- Coi...chừng, phải bế như này mới đúng em à.

Nhìn Wonyoung bế Jinyoung là anh sợ cô làm rớt cục bông của anh muốn chết. Thằng bé mà cô cứ làm như chơi búp bê xách lên làm anh hết hồn.

- Tôi là mẹ. Tôi biết phải thế nào là tốt cho con.

Miệng thì nói biết nhưng Wonyoung cứ xốc thằng nhỏ vừa mới ăn xong đến ọc sữa ra.

- Em đừng xốc con nó ọc ra rồi này.

Anh bế thốc thằng bé từ tay cô giành lại. Giao Jinyoung cho cô cứ như giao trứng cho ác.

- Anh làm gì vậy? Cũng là con tôi mà.

Jinyoung không chịu thua quyết giật lại thằng bé.

- Em còn nhớ mình là mẹ thằng bé sao?

Yujin ôm chặt Jinyoung lùi lại không cho cô bế nữa. 

- Đừng có mà học bằng phải. Tôi thế nào vẫn là người sinh thằng bé.

- Mặc kệ em. Một năm qua tôi bế không sao em vừa bế con tôi lại ọc tùm lum.

Yujin vỗ lưng ru Jinyoung ngủ mặc cho Wonyoung cố giành lấy thằng bé từ tay anh. Jinyoung ngoan ngoãn tựa vào vai anh mà ngủ. Cũng may tính cách ngoan ngoãn không giống mẹ của nó nếu không thì chắc anh phải đau đầu đây.

- Không cho bế thì thôi , ai thèm chứ.

Cô tức giận bỏ đi về phòng đóng sầm cửa. Anh thật hết nói nổi mà. Anh tính cả rồi đợi Jinyoung cứng cáp thêm xíu 2 cha con anh sẽ đi nơi khác làm lại từ đầu. Mẹ nó cũng đâu cần gì đến cha con anh, ở lại chỉ làm phiền lòng cô thôi nên ra đi cho thuận cả đôi đường. Anh tự tin một mình cũng có thể nuôi nấng Jinyoung nên người. Dạy thằng bé cách làm người tốt.

- Jinyoung ngoan của ba. Ba hứa sẽ chăm sóc con thật tốt.

Anh vỗ lưng Jinyoung thủ thỉ nói. Bây giờ anh chỉ còn Jinyoung làm động lực sống. Những chuyện khác vốn đã không mong mỏi nữa rồi. Cô thương hay không thương cha con anh vốn cũng không còn quan trọng nữa rồi. Cô thương thì anh mừng không cũng không sao.

_____________________

Mới đó vậy mà đã được một năm rồi. Hôm nay là sinh nhật Jinyoung nên Jang gia có hơi nhộn nhịp hơn xíu. Anh và ông ngoại thằng bé đang tất bật trang trí nhà cửa. Mẹ bé thì cũng không có vẻ quan tâm gì lắm, đi đi về về, ai làm gì mặc ai. Ngay cả sinh nhật con mình mà cô cũng quên bén đi để ông ngoại bé phải nhắc.

Ngôi biệt thự đã được anh trang hoàng lộng lẫy. Những bong bóng siêu anh hùng đầy màu sắc được treo khắp nơi sảnh chính. Tranh thủ lúc Jinyoung được vú nuôi cho ngủ trên phòng thì anh đi mua bánh sinh nhật cho con.

Chiếc xe đang bon bon trên đường đi mua bánh. Mắt anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Anh bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang cặp kè với nam nhân tuấn tú dắt nhau vào khách sạn.

Anh cho dừng xe bên lề nhìn theo bóng cái người mà gọi là mẹ của con anh. Anh như không tin vào mắt mình. Anh không thể nhầm lẫn thân ảnh này với ai cả. Cho dù người trước mặt có hoá ra tro anh cũng nhận ra.

Anh chộp lấy điện thoại bên học xe, nhấn nút gọi cô.

- Gì?

- Hôm nay sinh nhật con. Em tranh thủ về sớm đón sinh nhật với thằng bé được không?

- Ưmm hôm nay tôi bận rồi.

- Không thu xếp được sao? Về trễ một chút cũng không sao.

- Tôi...phải ở lại làm chắc sáng mai mới về. Tôi bận, cúp máy đây.

Cô chưa đợi anh trả lời thì đã dập máy. Anh có ngu thế nào cũng biết cô đang chuẩn bị lâm trận với Hwang Hyunjin kia chứ. Cô thật biết cách làm người khác đau lòng, biết bao nhiêu ngày sao lại chọn hôm nay. Thằng bé thì có tội tình gì chứ?

Anh cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Đạp ga tăng tốc đến tiệm bánh mua bánh kem cho Jinyoung. Nếu đã vậy cứ xem như đứa bé vô phước này không có mẹ vậy. Nếu nó hiểu chuyện sẽ buồn đến mức nào cơ chứ.

- Sau hôm nay ba sẽ đưa Jinyoung của ba đi nơi khác, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu mà không cần người phụ nữ đó.

Anh đã quyết định rồi. Anh suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Nếu có mà cũng như không thì thôi thà không có. Anh tin anh cũng có thể cho Jinyoung một cuộc sống tốt. 

- Jang Wonyoung là em phụ cha con tôi nên sau này dù có ra sau cũng đừng trách tôi vô tình.

Ánh mắt anh giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Anh cảm thấy cạn mất lời với người phụ nữ đó. Cô ta không chọn anh nhưng cũng phải nghĩ đến đứa con mình xé người sinh ra chứ.

Sau khi tàn tiệc tiễn những người thân và vợ chồng Chaewon về. Anh dọn dẹp nhà cửa. Lên phòng, mở tủ quần áo gom tất cả đồ anh và con trai cho vào một vali lớn. Anh đến bế Jinyoung đang nằm trong nôi lên. Lấy khăn quấn thêm cho cục bông, anh bồng nhóc con lên kéo vali đi xuống tầng dưới. Anh cố gắng đi thật chậm để có thể nhìn và nhớ thật kĩ nơi này.

"Khi ta ở đất chỉ là nơi để ở,
Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn".

Mặc dù ở đây chỉ để lại toàn những kỉ niệm buồn. Nhưng anh thấy nó vẫn rất đẹp, đẹp không phải vì là nó buồn hay nó vui. Nó đẹp vì nó chỉ xảy ra duy nhất một lần.

Nơi đây anh từng có cô, từng được ở bên cạnh, từng được chăm sóc cô dù cho là quan tâm âm thầm ở sau lưng.

- Mặc dù em luôn đối xử tệ bạc với tôi nhưng hơn ai hết tôi vẫn nong em cả đời bình an, hạnh phúc. Tôi sẽ thương Jinyoung thay phần em nên đừng lo. Tạm biệt em!

Anh nhìn xong một lượt rồi kéo vali ra bắt một chiếc taxi đi.

Anh chọn Daejeon là nơi để đến. Anh muốn bắt đầu lại tại chỗ đó. Anh chẳng mong ước gì cao sang chỉ cầu năm tháng tĩnh lặng cả đời bình an.
________________

Wonyoung trở về đó là chuyện của sáng hôm sau. Nhà hôm nay yên ắng lạ thường. Không còn nghe tiếng trẻ con khóc ré lên. Cô cứ tưởng là anh và thằng bé còn đang ngủ trên phòng nên cũng không quan tâm lắm. Về phòng tắm rửa thay một bộ đồ xuống dùng bữa sáng.

Lạ thay Yujin là người luôn dạy rất đúng đồng hồ sinh học. Anh ta hôm nay bị bệnh sao.

- Anh ta và nhóc con không xuống sao dì? 

Chaeyoung không chịu nổi tò mò mà hỏi vú Han. Không lẽ dùng bữa sáng sớm rồi lên phòng rồi sao?

- Dạ cậu Yujin và Jinyoung không thấy xuống ạ.

- Jinyoung?

Wonyoung nhíu mày hỏi. 

- Là con của cô ạ.

Vú Han là người ngoài cuộc nghe còn chạnh lòng. Là đứa trẻ cô đứt ruột sinh ra mà ngay cả  tên cũng không nhớ thử hỏi có bao nhiêu phần đáng thương rồi.

- Sao lại không xuống?

- Nghe nói họ đã dọn đi rồi ạ. Cô hỏi ông chủ sẽ rõ.

Dì Han trả lời rồi xin phép lui xuống. Wonyoung nghe xong tái mét mặt mày. Anh ta không phải là điên đó chứ. Chỉ vì không về sự được sinh nhật mà anh ta giận dỗi ôm con bỏ đi vậy sao?

Wonyoung khó chịu trăn trở chạy thẳng lên công ty kiếm ba cô làm cho ra lẽ.

Cô xông thẳng vào phòng ông Jang mà không cần gõ cửa khi ông Jang đang duyệt hồ sơ.

- Ba nói cho con biết anh ta đã bế con của con đi đâu rồi?

- Ta không biết.

- Ba cho phép anh ta đi rồi nói không biết là sao hả? Ai cho ba cái quyền làm như vậy chứ?

Cô như hét lên. Cô thật sự nổi điên. Lần đầu cô bực tức như vậy . Lần đầu cô hiểu được cảm giác đứng ngồi không yên.

*Chát*

Ông Jang tát cô một cái thật mạnh. Ông muốn đánh thức đứa con gái mê muội của mình.

- Đừng có quát vào mặt người sinh ra con như vậy. Con còn biết đó là con con sao? Vậy nó tên gì vậy? Nó bao nhiêu tháng rồi? Nó sinh ngày mấy? Uống sữa loại nào? Con đã bế nó, thay tã cho nó, đã từng dỗ dành hay chơi đùa với nó lần nào chưa? 

- ............

Lời nói ông Jang không phải gươm dao nhưng nó như rạch nát trái tim Wonyoung. Nơi ngực trái cô nhói liên hồi. Phải...do cô quá vô tâm. Ông Jang nói đúng đến khiến cô cứng họng. Nửa chữ cũng không thốt nên lời.

- Con tệ lắm. Ngay cả những việc đó con còn không biết thì đừng tự vỗ ngực xưng rằng mình là mẹ. Con cho ta cảm giác như ta đang nuôi dạy một con khốn.

Ông Jang buông ra những lời nhẹ hẫng. Không nổi cáu cũng không phẫn nộ. Nói bằng tone giọng nhẹ bẫng nhưng nước mắt Chaeyoung không kiềm được mà thi nhau rơi xuống.

- Con....con.....

- Con chỉ biết con và tình yêu của con thôi. Nếu đã vậy thì mong con hạnh phúc với sự lựa chọn đó. Con đã chọn thì phải chịu trách nhiệm. Giờ thì về đi, ta không còn lời để nói.

Ông Jang quay mặt xuống máy tính xử lí công việc một cái nhìn cũng không cho cô. Wonyoung thơ thẩn rồi đi. Cô bước ra khỏi công ty thơ thẩn như một cái xác không hồn. Mặt mũi tèm lem cũng không quan tâm. Cô đã sai rồi sao? 

Trở về nhà nhìn căn nhà im ắng. Cô thèm lắm cảm giác khóc ré lên của trẻ nhỏ. Nhớ lắm tiếng lục lạc kêu lẻng kẻng mà cô từng ghét bỏ trước đây.

Nhớ có lần ở phòng khách khi anh lắc lục lạc cô đã đến giật và ném đi vì tiếng ồn của nó. Giờ đây thật mong được làm ồn như vậy. Cô nhớ 2 cha con họ. Sao lại có thể giận dỗi mà bỏ đi vậy chứ?
_____________
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com