Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31.

Sáng sớm tinh mơ mặt trời ló dạng, ngoài vườn những tán lá cây còn vương lấy hạt sương đêm khuya. Anh mở mắt ra thì thấy ngay gương mặt dễ thương của người phụ nữ trong lòng mình. 

Khi cô ngủ nhìn chẳng khác gì Jinyoung là bao. Miệng nhỏ hồng hào lâu lâu còn chép chép đôi khi nhìn còn trẻ con hơn Jinyoung vài phần. 
Ăn bật cười trước điệu bộ của cô. Cô vừa mơ màng tỉnh dậy đã thấy gương mặt siêu đẹp trai của anh đập vào mắt. Cô nở một nụ cười thật tươi.

- Anh ngủ ngon chứ Yujinie?

- Em ôm tôi chặt quá suýt ngạt thở.

Yujin bình thản ngồi dậy vươn vai nói.

- Ai kêu người anh ôm đã quá làm chi.

Wonyoung nằm ườn ra đó le lưỡi tinh nghịch nói. Anh nhìn cô mỉm cười lắc đầu, đúng là hết nói nổi.

- Sau này ôm tôi sẽ tính phí em đấy, cơ thể tôi gặt ra tiền đấy.

Yujin không vừa nhìn cô tinh nghịch đáp. Lời nói của Yujin vốn không có ý gì nhưng lọt tới tai Wonyoung lại khiến cô vô cùng khó chịu. Cô biết anh dùng thân thể để kiếm tiền nuôi thân nhưng vẫn không sao chấp nhận được cái nghề của anh. 

Chắc do tính chiếm hữu trước nay của cô quá lớn. Nếu đã là của cô thì không ai được động đến. Nhưng suy đi xét lại bây giờ cũng đâu phải của cô. Nên chỉ biết tủi thân ôm trong lòng.

- Nếu anh muốn thì em sẽ trả cho anh có điều nếu tính phí thì em phải có điều kiện à nha.

- Bày đặt điều với chả kiện.

- Nếu em trả phí thì từ nay về sau anh hứa với em đừng để người phụ nữ nào đụng vào anh đi.

Yujin nghe cô nói thì phì cười. 

- ............

- Anh cười gì chứ?

Wonyoung thấy anh chỉ im lặng mà chu chu cái mỏ chúm chím ra hỏi anh. Trông đáng yêu vô cùng.

- Cười vì đã bao nhiêu năm rồi em vẫn không chịu lớn.

- Gì chứ? Em đã làm mẹ rồi đó.

- Em vẫn trẻ con đó thôi.

- Em mới không có.

Wonyoung chòm người tới gần anh cố vểnh môi cãi lại. 

- Dậy rồi thì đi vệ sinh cá nhân đi. Tôi qua gọi con và Chaewon dậy ăn sáng.

Anh lại cố ý tránh né cô nữa rồi. Đúng thật là dỗ người đàn ông này còn khó gấp 10 lần băng đèo vượt suối. Người gì mà tinh thần thép thế không biết.
_______________

Sau khi ăn sáng cùng nhau xong thì Chaewon cũng đã lui cung về xào nguyệt của hắn. Wonyoung sau khi cùng anh đưa Jinyoung đến trường thì cũng đã đến công ty làm. 

Chỉ còn mình anh lái xe lang thang khắp thành phố. Nhìn phố xá đông đúc bây giờ cũng tựa như tâm trạng rối bời của anh lúc này. 

Nửa muốn bỏ tất cả để cùng cô xây dựng lại từ đầu, nửa lại sợ hãi lịch sử sẽ tái diễn. Viễn cảnh năm xưa chính là thứ ám ảnh anh cả cuộc đời. Những cơn đau điếng đó hơn ai hết anh không mong nó lặp lại chút nào. 
_______________

Chaewon sau khi ăn sáng nghe Yujin khuyên răn thì cũng chịu đối diện với sự thật mà trở về. 

Anh đã đến trước cổng nhà của họ. Nhưng thật tâm anh vẫn lo sợ không có can đảm để bước vào. Anh rút trong túi áo ra một bao thuốc lá . Lấy một điếu châm lửa rít một hơi dài, thở ra. Khói trắng. Từng làn khói thuốc trắng mờ ảo bao quanh khuôn mặt anh tuấn của anh. 

Hút xong điếu thuốc đã đỡ hơn ban đầu. Anh mạnh dạn mở cửa bước vào. Căn nhà trống chơn cứ tưởng là cô đã đi đến công ty, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Chịu về rồi sao? 

Thân ảnh bé nhỏ mặc bộ đồ pyjama từ phía bếp tiến lên giọng điệu bình thản đến lạ thường nhưng lại khiến anh chợt rùng mình.

Anh mặc dù ngoài mặt cố tỏ ra mình ổn nhưng nội tâm đã sớm run rẩy trước người phụ nữ uy quyền này. 

Không biết khi ra đường anh có dữ tợn, khó chơi như thế nào nhưng một khi đã đứng trước mặt Kim Minjoo anh liền như một đứa trẻ đang mắc sai lầm trước mẹ nó vậy.

- Lại đây vợ biểu.

Minjoo không chậm không lẹ nói. Nhìn người đàn ông đang đứng cúi gằm đầu trước mặt cô suýt nữa thì cười sặc.

Chaewon nghe cô nói còn hơi chần chừ mà thẫn thờ ra mặt. Anh chỉ chịu nhấc chân lại khi cô đã nhíu mày có ý hối thúc.

- Nhớ chết tôi rồi...hic....

Minjoo bước đến dang vòng tay ra ôm anh vào lòng mà dụi người vào hõm cổ anh. Cả đêm qua cô nhớ mùi hương này đến mất ngủ.

- Không còn giận dỗi nữa sao?

- Làm như ai cũng hẹp hòi như anh, em hết giận rồi chỉ có trẻ con mới thích giận dỗi.

- Dị đó ngen...nếu giận dỗi là trẻ con thì em chưa bao giờ lớn.

- Anh ăn gan hùm rồi hả Kim Chaewon.

Minjoo bị anh trêu liền tức giận dùng tay đấm mạnh vào lưng anh mấy cái. Chaewon cũng đứng im mà chịu trận.

- Gan hùm là gì vậy? Anh nhờ ăn em mới như thế.

Chaewon càng ôm chặt người cô mà hôn hít loạn xạ cả lên.Tình yêu đôi khi là thế đấy. Cãi nhau hay đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng được quan trọng là sau tất cả mình vẫn chọn nhau là được.
_______________

Đã hơn một tuần sau ngày hôm đó. Wonyoung vẫn qua lại chơi cùng Jinyoung bình thường dưới sự cho phép của anh. Có hôm cô còn được đặc ân cùng anh đưa đón con đi học. Cuộc sống hạnh phúc cứ thế trôi. 
Hôm nay, cô có hẹn cùng anh và con sẽ ăn tối với anh và con ở nhà anh. 

Nhưng xui cho Wonyoung, hôm nay công ty cô phải đi kí hợp đồng rất quan trọng với công ty nhà họ Hwang. Cô đã có ý nhờ Minjoo đi dùm nhưng Minjoo đã có chuyến đi du lịch hâm nóng tình cảm với chồng. Nhờ cấp dưới đi thì thật không phải phép. 

Đắn đo suy nghĩ cả buổi chiều. Rốt cuộc cũng phải đi. Và thế, việc gì đến ắt sẽ đến.Cô dự định sau khi kí xong sẽ chạy thật nhanh về với anh và con, nên đã rút điện thoại ra soạn tin nhắn gửi anh.

Wonyoung:
Tối nay, em có việc quan trọng cần giải quyết nên em sẽ đến muộn một chút nhá.

Yujin:
Ừ. Lái xe cẩn thận.
Anh đang đi siêu thị mua những thứ cần thiết cho bữa tối nay. Và chuẩn bị đón Jinyoung từ trường về.

Nhưng mà đời mà, ai mà có dè. 
Kế hoạch Wonyoung dựng lên trong đầu nghe có vẻ hay đấy nhưng biết đâu được bất ngờ. Sau khi đến nhà hàng năm sao chổ hẹn. Tên Hwang Hyunjin chặt không đứt, bứt không rời kia đâu có chịu buông tha cho cô.

- Hợp đồng đã kí xong xin phép hỏi giám đốc Hwang tôi có thể về chưa?

- Wonyoung à đã lâu không hàn huyên. Em việc gì phải vội như thế chứ?

Hắn nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của cô. Cô càng có ý rút qua hắn càng dùng lực siết chặt đến đau đớn.

- Tôi và anh không còn gì để nói cả giám đốc Hwang. Làm ơn bỏ cái tay ra khỏi người tôi.

- Sao vậy bé cưng? 

- Buông....Hyunjin.

Buông ở đây Wonyoung nói có thể hiểu được hai nghĩ một là kêu Hwang Hyunjin buông tay cô ra, hai là kêu hắn ta buông bỏ những việc trước đây.

Đồng ý là trước đây cô đã yêu hắn một cách mù quáng quên đi mình. Nhưng sau tất cả, cô chợt nhận ra Ahn Yujin mới chính là chân ái của đời cô.

- Không phải trước đây em luôn thích anh làm những việc này sao?

- Đó là trước đây. Còn bây giờ, tôi mong anh cư xử cho đúng mực đó giám đốc Hwang.

Wonyoung hất tay hắn ra lạnh lùng nói. 

- Wonyoung à. Anh đã ân hận rất nhiều về sai lầm của anh. Em có thể niệm tình cũ mà cho anh một cơ hội sửa sai không em?

Hắn ta cố nắm lấy tay cô dùng ánh mắt chân thành mà thành khẩn cô. 
Cô nhìn ánh mắt của anh. Ánh mắt từng làm cho cô say mê lạc lối không tìm được lối ra. Giờ nhìn vào nó lần nữa chỉ thấy trống rỗng vô cảm.

- Tôi nghĩ chúng ta cứ như thế này là vẹn cả đôi đường. Tôi giờ là gái đã có chồng, có con. Anh giữ phép tắc dùm.

Cô bực bội đẩy mạnh hắn ra khỏi người cô. Bây giờ ngoài Yujin ra bất cứ người đàn ông nào động vào người cô cũng làm cô thấy khó chịu. 

- Em có chồng sao? Khi nào? Hắn ta là ai? Là ai? Hả?

Hắn ta như nổi điên siết chặt lấy cổ tay cô khiến nó đỏ cả lên.

- Là ai không quan trọng, quan trọng là không phải anh.

Anh thấy cô có ý bỏ đi thì nhào lại ôm chặt giữ cô lại. Cái ôm từ phía sau một thời làm cô thần hồn điên đảo bây giờ tái hiện lại khiến cô chợt dừng chân sựng người lại.

Bao nhiêu cảm giác xưa cũ ùa về. Hắn mỉm cười nhạt cứ tưởng là đã làm cô động lòng. Tình xưa nghĩa cũ sâu đậm như vậy. Hắn có chết cũng không tin cô quên đi thứ tình cảm sâu nặng đó.

Ngay cả nụ hôn đầu hoặc thậm chí là lần đầu tiên của cô, tất cả đều trao cho hắn. Thử hỏi cô đã yêu hắn bao nhiêu mà có thể quên.

- Hwang Huynjin dõng cái lỗ tai lên mà nghe cho kĩ đây. Đúng là....tôi yêu anh...nhưng đó là chuyện cũ rồi. Sau tất cả những gì anh làm với tôi, tôi vẫn đối xử rất tử tế với anh thì xin anh hãy biết ơn vì điều đó. Và giờ buông tôi ra trước khi tôi nổi điên lên. 

Wonyoung nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn. Nhắc lại chuyện cũ chỉ khiến cô càng hận sâu sắc hắn hơn. Thử hỏi tình yêu cô đã lớn bao nhiêu dành cho hắn. Mà nỡ lòng nào hắn phản bội, chơi đùa với cảm xúc, biến cô thành một trò đùa của hắn.

Cô nói xong thì đứng lên xách túi đi một mạch ra khỏi chỗ đó. Cô không muốn dây dưa với hắn ta nữa. Người không tốt, không nên tiếp.

- ANH SẼ LÀM MỌI CÁCH ĐỂ CÓ CHÚNG TA NHƯ XƯA. JANG WONYOUNG, ANH YÊU EM.

Hắn cố nói to để vọng theo bóng cô. Cô nghe hết, nhưng một cái dừng lại cũng không có. 

_______________

Cô một mạch đi ra lấy xe lái về nhà anh. Nhưng cô đâu có ngờ. Tất cả những gì diễn ra anh đều thấy. 

Anh vừa định dắt Jinyoung vào mua beefsteak mà thằng bé đòi ăn.
Biết đâu bất ngờ vừa bước vào đã thấy cảnh sắc tình tứ của hắn và cô. Ôm ấp nhau giữa thanh thiên bạch nhật. Anh đứng bên đây nhìn mà chỉ cười nhạt. 

Anh thấy cảnh đó thì dắt luôn Jinyoung về nhà. Tưởng đã hiểu nhau rõ, hoá ra chỉ toàn là hiểu lầm. 

Anh vẫn cư xử như thường như đâu đó trong ánh mắt anh có một nổi buồn phảng phất.

Anh vẫn trông mong gì ở cô đây chứ? Một lời giải bày sao? Anh mệt mỏi lắc đầu sau khi đã đặt túi lớn túi nhỏ vừa mua về trên bếp.

- Ba ơi mẹ đến rồi nè.

Phía cửa bếp một lớn một nhỏ đang ôm ấp hôn hít nhau đi vào. Anh nghe nói cũng quay qua mỉm cười với cô như thường lệ.

- Anh để em nấu cho!

Wonyoung thả Jinyoung ngồi lên ghế rồi bước đến soạn ra những túi thức ăn trên khuông bếp.

- Không sao. Để tôi nấu, mẹ con em ngồi chơi với nhau đi.

- Mẹ để cho ba nấu đi. Mẹ rảnh thì ôm con nè.

Giọng nói của nhóc con bên ghế khiến Wonyoung bật cười. Bé con của cô nghiện ôm cô quá rồi. Mọi lúc mọi nơi đều đòi cô ôm cho bằng được mới thôi. Thiếu hơi mẹ đến thế là cùng.

- Ok cục cưng! Mẹ soạn xong đồ sẽ qua ôm con trai cưng của mẹ.

Cô soạn mớ đồ anh mua. Soạn đến túi bia rượu to đùng, đủ các loại của anh thì bất chợt nhíu mày, quay qua nhìn anh nói.

- Anh mua mấy thứ này nhiều thế?

Cô giơ mấy lon bia lên hỏi anh.

- Để dành uống.

- Cũng đâu nhất thiết phải trữ nhiều thế này. Anh tính lên đại lí à?

- Mẹ ơi ba mua để uống với chú Chaewon đó.

Giọng nói của tên phản chủ vang lên. Khá khen hôm nay còn dám mách lẻo.

- Ba con thật hư hỏng.

Wonyoung quay qua chu mỏ làm vẻ bất lực với Jinyoung. 
Anh nhìn một lớn một nhỏ mà bật cười. Mẹ con nhà họ đúng thật là ăn ý. Rất hợp cạ trong việc lấn át anh.

________________
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com