Chap 32.
- Tôi mua để uống từ từ không hư như mẹ con hai người nói.
Anh vừa nhặt rau vừa cãi lại. Đúng là không nói riết làm tới. Ở đâu mà chơi dí có mình anh vậy.
- Nó không tốt cho anh đâu. Anh nên dẹp nó qua một bên đi.
Wonyoung chống tay lên khuông bếp nhìn anh nói. Anh chỉ quay qua khẽ gật đầu. Anh không phải là bợm nhậu gì. Chỉ là khi buồn nếu không tìm nó thì còn ai nữa.
Anh quay qua định đi rửa rau thì bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của cô vào anh. Anh thật nhớ đến viễn cảnh ban nãy ở nhà hàng.
Anh vẫn không hiểu rõ mục đích của cô lần này là gì. Rõ là hôm trước còm xin anh tha thứ, hôm nay lại xà vào lòng người đàn ông khác. Thật đúng là Jang Wonyoung...muôn đời anh cũng không hiểu thấu tường tận được nổi.
- Nay em nói bận không phải sao? Nếu bận vậy có thể hẹn khi khác mà.
- Em sợ anh sẽ nhớ em đến khóc đó thôi.
- Em là cái đồ không biết ngượng mà.
Anh bị cô nói đến giật cả mình. Gì mà nhớ cô đến khóc chứ.
- Hôm nay em đi kí một hợp đồng rất quan trọng cho công ty. Nhưng vì nhớ anh đến nỗi ba chân bốn cẳng chạy về đó.
Cô ngượng ngùng ôm lấy anh từ phía sau, mặt cô dụi vào tấm lưng rộng lớn của anh. Cô thấp hơn anh một cái đầu, còn anh thì quá to người một vòng tay cô ôm anh suýt không xuể.
- Em đâu cần trình bày. Anh vốn không có tư cách hỏi "em đang ở đâu và làm gì?".
Anh đang nhặt rau thì dừng lại nhàn nhạt nói. Sau tất cả cô lại chọn nói dối sao? Vậy bao nhiêu lâu qua anh thử hỏi có câu nào là thật tâm thật dạ cô nói ra chưa.
Nếu là hẹn đi ăn tối với hắn ta thì cứ nói thẳng ra. Đâu cần phải dựng lên hợp đồng để lấy cớ che giấu như vậy.
- Em là đi kí hợp đồng với công ty họ Hwang. Anh là cha của con em tất nhiên là có tư cách.
Cô nghe anh nói thì hơi thất vọng. Anh vẫn cố dựng nên rào cản giữa hai người. Câu nói vừa rồi của anh không phải đang nhắc khéo mối quan hệ của họ không là gì sao.
- Em đừng quấy nữa. Tôi nhột lắm.
Anh hơi cựa mình khi cô cứ cạ mặt vào lưng anh. Cô thấy anh như vậy thì càng lấn tới. Tưởng anh cự tuyệt mình nên cô đã cắn anh thật mạnh vào lưng.
- Aaaaaaaaaaaa
Anh đau đớn hét lớn lên. Wonyoung đúng thật là tàn nhẫn mà. Cô không chỉ cắn mà còn nghiến lấy chỗ thịt của anh. Anh không nhìn thấy cũng biết chắc chảy máu luôn rồi.
Nhìn anh đau đớn vịn lấy chổ cắn, cô chỉ đứng cười ha hả.
- Cho anh chừa cái tật đẩy em ra.
Cô le lưỡi nói. Mặt bĩu môi khinh khỉnh không chút gì gọi là có lỗi cả.
- Tôi chỉ là nhột kêu em đừng quấy em sao lại cắn như thế chứ?
- Em không biết chỉ cần anh đẩy em ra em sẽ cắn cho anh chết luôn.Sau này, bỏ tật xua đuổi em.
Yujin nghe nói thì mặt biến dạng đến cả méo mó.
- Đau chết tôi rồi. Thật nhẫn tâm.
Anh xoa xoa lấy chỗ cắn. Không biết cô tuổi chó hay gì mà hở xíu là cắn người.
- Cuối xuống em nói nghe nè.
Anh nghe cô nói thì mặt đang cau có cũng cúi xích xuống lắng nghe. Cô tranh thủ thời cơ, hai tay ôm lấy mặt anh. Môi cô ấn vào môi anh.
Anh bất ngờ trợn mắt. Cô thích thú mà mút lấy môi anh. Đã bao lâu rồi cô mới thử được vị mật ngọt này. Mút nhẹ cánh môi anh. Anh do bất ngờ nên chỉ thừ người ra.
Lưỡi cô tinh ranh luồn vào sâu khoang miệng anh mà tìm lấy lưỡi anh trêu chọc. Anh nửa muốn đẩy nửa lại muốn hoà nhịp cùng cô.
Rõ là lý trí kêu anh dứt ra nụ hôn này ngay. Nhưng trái tim lại mách bảo cứ hoà theo cô làm một.
Anh buông thả theo dòng cảm xúc mà từ từ ôm lấy eo cô, môi anh mút nhẹ đôi môi ngọt ngào của cô, tay sờ vòng eo thon gọn của cô.
Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau mà trao đổi mật ngọt. Cô càng hôn càng thích thú mà kiễng chân câu lấy cổ anh.
Đang trong đê mê chợt hình ảnh ôm ấp ban nãy ở nhà hàng xẹt ngang đầu anh. Anh tỉnh hồn mà đẩy cô ra.
Anh dùng cánh tay chùi chùi lấy đôi môi đang dính đầy son của cô, quay qua phía bếp mà tránh ánh mắt bất ngờ từ cô. Không phải cả hai đang rất vui vẻ sao?
- Anh làm sao vậy?
Giọng cô pha chút khó chịu nhìn anh hỏi. Rõ ràng đang rất thích lại bị anh cắt ngang. Bao lâu rồi mới tìm lại được cảm giác đó.
- Xin lỗi em. Bẩn lắm....tôi lau cho em.
Anh thở hắt ra nói. Đưa tay lên lau đi đôi môi sưng tấy do bị anh mút, lau đi vết lon lem kia đi cho cô.
Cô nghe anh nói thì sững người. Cảm giác đau nhói nơi lòng ngực.
Bẩn sao?
Đúng vậy trước kia là cô cho anh bẩn. Là cô không muốn anh chạm vào cô.
- Anh đừng hôn tôi! Đừng làm bẩn tôi. Môi tôi không phải dành cho anh hôn.
Nhớ có lần cùng nhau làm tình. Anh hưng phấn vừa chạy nước rút vừa cuối xuống hôn lấy môi cô thì bị cô xoay đầu tránh né và nói như vậy.
Và đó...cũng là lần cuối anh hôn cô....
Anh buông cô ra mà đi thẳng về phòng. Đi ngang qua Jinyoung đang ngồi xem hoạt hình ở phòng khách, thằng bé thấy anh đi thì nhìn theo ngơ ngác nhưng rồi cũng chú tâm lại phim của mình. Đóng cửa một cách mạnh bạo. Cánh cửa vừa đóng thì anh cũng xả vai mà ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo.
Người đàn ông trưởng thành bây giờ đang ngồi than khóc như một đứa trẻ. Thử hỏi phải gom góp bao nhiêu tổn thương và thất vọng mới có thể ngồi khóc ngon ơ như thế.
_________________
Anh trở ra với một diện mạo khá là ổn. Wonyoung đang hoàn thành công đoạn cuối là dọn thức ăn ra bàn. Anh kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Jinyoung.
- Anh và con ăn đi!
Wonyoung ngồi xuống đối diện anh. Sau chuyện ban nãy cả hai có vẻ còn sượng nhìn mặt nhau cho nên bữa cơm cũng diễn ra gượng gạo.
- Em hôm nay giữ Jinyoung giúp tôi một hôm được không?
Anh vừa ăn vừa nói nhưng vẫn không nhìn mặt nhau.
- Tất nhiên là được. Anh bận gì cứ làm để con cho em trông cho.
Anh chỉ gật đầu ậm ờ rồi tiếp tục ăn cơm.
Tối nay anh dự định sẽ đến quán bar làm việc. Từ hôm gặp cô đến nay, hết chuyện này đến chuyện kia dồn dập anh cứ bị cô bám lấy có thoát ra khỏi được lâu đâu. Tiền trong ví tiêu xài cũng dần cạn. Cứ đà này e là anh và Jinyoung cạp đất mà ăn mất.
Wonyoung ăn cơm xong thì ngồi coi hoạt hình với Jinyoung. Cô vui vẻ mà ngồi ăn trái cây vì tưởng anh đi giải quyết công việc của mình cho đến khi.
Cô nhận được tin nhắn của một bạn.
Tấm ảnh với nội dung là Yujin đang bị một con nhỏ yêu nghiệt nào đó ngồi vào lòng.
Cô xem xong có bấy nhiêu máu đều dồn lên trên não.
Tức giận siết chặt cái điện thoại xém bóp nát nó.
Bế Jinyoung đi nhanh lên phòng. Thay cho mình một cái đầm ngắn, trễ vai thật sexy. Jinyoung thấy mẹ bước ra trầm trồ đến há to miệng.
- Mẹ ơi, mình đi đâu thế?
- Đi giành ba con về.
Wonyoung trả lời gỏn lọn rồi bế Jinyoung ra xe chuẩn bị cho cuộc tấn công.
______________
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com