Chương 11
Tần Nhã Nam và hai người bạn cùng phòng chứng kiến cuộc đối thoại giữa An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh, nhưng không dám chen vào.
Dù sao, Hữu Trân không tìm họ gây chuyện đã là may lắm rồi.
Nhưng Tần Nhã Nam lại thấy khó hiểu- từ bao giờ con nhà quê này lại thân thiết với An Hữu Trân như vậy?
Xem ra, sau này không thể công khai đối đầu với Trương Nguyên Ánh nữa rồi.
Cô ta đẩy gọng kính sắp trượt xuống mũi, cố nặn ra một nụ cười, nói:
"Ờm, Nguyên Ánh, vừa nãy xin lỗi nhé. Bọn tôi thực sự không nghe thấy. Ai cũng ngủ rất say. Cậu cứ yên tâm, lần sau gõ cửa, chắc chắn sẽ có người mở. Sẽ không cần làm phiền An Hữu Trân đâu."
Trương Nguyên Ánh nhìn ba người kia, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, nói: "Tớ biết rồi..."
Sau đó, cô đẩy cửa bước vào phòng, không nhận ra ánh mắt đầy ác ý của ba người kia.
Đêm đó, sau khi tắt đèn, nhóm chat riêng của ký túc xá lại trở nên sôi nổi.
Nhưng nhóm này lại không có Trương Nguyên Ánh.
Cô đã bị ba người kia hoàn toàn loại bỏ.
An Hữu Trân quay lại ký túc xá, sau một hồi bận rộn đã chẳng còn buồn ngủ nữa.
Cô mở bài đăng vừa nãy đang hot trên diễn đàn.
Vẫn còn rất nhiều người giấu tên hóng hớt, không ngừng bàn tán.
Càng kéo xuống, cô càng thấy những bình luận ngày một khó nghe hơn.
Bình luận 321 (An Hữu Trân): "Đến đây là hết.
Chủ thớt, lập tức xóa bài.
Nếu mai tôi tra ra ai đăng bài này, tôi sẽ đuổi hắn ra khỏi thủ đô."
Nhưng vẫn có kẻ lắm mồm không chịu ngừng lại.
Bình luận 322 (Vô danh): "Cô nghĩ mình là ai? Cô bảo tôi cút là tôi phải cút à?"
Bình luận 323 (Vô danh): "Mày không biết An Hữu Trân là ai à? Nhà người ta là tập đoàn giàu nhất Hoa Quốc đấy."
Vài phút sau, bài đăng về Trương Nguyên Ánh hoàn toàn biến mất-có lẽ chủ bài đã tự xóa.
Lúc này, An Hữu Trân mới đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Cô thực sự không hiểu nổi cách nghĩ của đám người này.
Dành thời gian này để học hành không tốt hơn sao?
Bôi nhọ người khác có thể khiến họ vui vẻ à?
Đột nhiên, một giọng máy móc vang lên trong đầu cô, làm cô giật mình.
"Chúc mừng thân yêu! Hảo cảm của nữ chính tăng +30.
Hảo cảm hiện tại: -120 (Chán ghét).
Do hệ thống phát hiện thân yêu vừa có hành động đầy năng lượng tích cực, thưởng thêm +10 điểm chính năng lượng.
Chính năng lượng hiện tại: 30."
An Hữu Trân lập tức nhớ lại nỗi kinh hoàng khi phải viết những bản tự kiểm điểm kia.
Cô vội vàng hỏi hệ thống.
"Cậu không giao nhiệm vụ, vậy lần này tôi tự giác làm nhiệm vụ sửa chữa thế giới, có phải không cần viết báo cáo PDF nữa không?"
"Đúng vậy!
Thân yêu thật thông minh!
Dù có hơi bị... thẳng thắn chút xíu."
Hệ thống cố tình dùng giọng máy móc để làm nũng, khiến An Hữu Trân nổi hết cả da gà.
Trời vừa hửng sáng, không khí mùa hè buổi sáng vẫn còn mát mẻ.
Trên đường chạy của Học viện Kester, đã có người bắt đầu chạy bộ.
An Hữu Trân cũng nằm trong số đó.
Như thường lệ, cô định chạy 6.000 mét.
Cô đã chạy được mười vòng trên đường chạy 400 mét.
Đến lúc này, cô đã vượt qua giai đoạn mệt mỏi khi chạy bộ.
Năm vòng còn lại, cô dự định tăng tốc một chút.
Cô hơi nghiêng người về trước, bước chân tăng tốc, cảm nhận rõ ràng sự khó chịu mà tốc độ mang lại.
Nhưng vận động vốn là như vậy-chỉ cần vượt qua giai đoạn này, cơ thể sẽ nhanh chóng đạt đến một ngưỡng mới.
Khi An Hữu Trân đang chạy, một vài nữ sinh lớp Taekwondo đang quan sát cô chằm chằm.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngắn là Đinh Vân Lộ. Bộ đồ thể thao bó sát màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt rạng rỡ và quyến rũ của cô.
Đôi mắt phượng sáng long lanh như làn nước mùa thu, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần ngọt ngào: "Ê, kia không phải An Hữu Trân của khoa tài chính sao? Chuyện gì thế? Cô ấy đang tập luyện vì tình yêu à?"
"Trước đó trong phòng gym, tôi còn tưởng cô ấy thật sự không có hứng thú với Lục Vĩ Nam, giờ xem ra mắt nhìn cũng thường thôi."
"Ha, cô tiểu thư này chắc cũng chỉ có hứng thú trong ba phút thôi. Tôi còn nghe tin đồn nói rằng cô ấy chuẩn bị chuyển sang khoa thể thao của chúng ta nữa đấy."
Cô gái để tóc ngắn gọn gàng lên tiếng. Cô ấy là bạn cùng phòng của Đinh Vân Lộ, tên là Kiều Chiêu.
"Ai mà biết được? Nhưng nếu cô ấy thật sự làm vậy vì Lục Vĩ Nam, tôi thấy chẳng đáng. Ngoài gương mặt ra thì anh ta còn có gì chứ?"
"Nhân phẩm của anh ta cũng chẳng ra sao, bạn gái thì thay đổi xoành xoạch. Các cô gái trong trường chúng ta bị anh ta bỏ bùa rồi sao? Sao ai cũng thích anh ta thế?"
Người nói là Ninh Tử Phàm, cô gái có mái tóc dài màu xám bạc đến tận eo.
"Ai mà biết được, có khi là họ điên hết rồi. Con gái đàng hoàng tử tế lại cứ thích đi thích một tên cặn bã."
Trong khi đó, An Hữu Trân đang chạy trên đường đua hoàn toàn không để tâm đến những lời bàn tán của họ.
Cô hoàn thành quãng đường chạy 6000 mét nhưng không dừng lại ngay mà đi thêm hai vòng nữa quanh sân rồi mới lấy túi của mình và bước đến nhà ăn.
Vì vẫn còn sớm nên trong nhà ăn chỉ lác đác vài người. Khi Hữu Trân bước vào, cô nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đi từ phía bên trái tới, trông có vẻ cũng đang định vào nhà ăn.
An Hữu Trân tăng tốc bước chân để đuổi kịp Nguyên Ánh.
"Ê, Nguyên Ánh, đợi tôi với! Vừa hay tôi cũng đi ăn sáng một mình."
Nói xong, cô cũng không chờ Trương Nguyên Ánh trả lời mà tự động sáp lại gần.
Thực ra, trước khi Hữu Trân lên tiếng gọi, Nguyên Ánh đã nhìn thấy cô rồi.
Nhưng để tránh gây sự chú ý, Trương Nguyên Ánh định lặng lẽ tìm một chỗ kín đáo trong nhà ăn để dùng bữa sáng, vốn không có ý định chào hỏi An Hữu Trân.
Thế nhưng, ánh mắt của An Hữu Trân lại rất tinh tường.
Đúng là không mất nhiều thời gian, chắc chắn cả trường sẽ biết chuyện cô ấy cùng ăn sáng với An Hữu Trân, tiểu thư giàu có này.
Trương Nguyên Ánh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, gượng cười chào Hữu Trân: "Chào..."
An Hữu Trân nhận ra sự không muốn của Trương Nguyên Ánh, nhưng cô cũng không thể làm gì. Dù biết Nguyên Ánh không muốn để ý đến mình, nhưng vẫn phải cứng rắn lên để tăng tình cảm của nữ chính.
"Vậy, cậu muốn ăn gì sáng nay? Tôi mời, hiếm khi chúng ta ăn cùng nhau mà."
An Hữu Trân nói, cố gắng bắt chuyện.
Trương Nguyên Ánh liếc nhìn Hữu Trân, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, hôm qua tôi còn chưa trả cậu tiền bánh hoành thánh, đừng để tôi còn nợ thêm món nào nữa."
An Hữu Trân nhớ lại lời chê bai của hệ thống hôm qua, ho nhẹ hai tiếng, rồi tiếp tục nói: "Thực ra hôm qua tôi chỉ muốn xin số liên lạc của cậu thôi, đùa với cậu chút, chúng ta đều là bạn học, sao tôi có thể thực sự đòi tiền của cậu được?"
Trương Nguyên Ánh liếc nhìn An Hữu Trân, ánh mắt gần như viết ra chữ: Tôi không tin lời cậu nói đâu.
Cô nhìn xung quanh và thấy vài người đang lén nhìn về phía mình và An Hữu Trân. Không muốn bị chú ý, Trương Nguyên Ánh không muốn đi luôn, cô mới nói với Hữu Trân: "Tôi đi lấy cơm trước, không cần cậu mời đâu."
Hữu Trân nhìn theo bóng lưng Nguyên Ánh đi đến quầy lấy cơm, trong lòng thở dài.
Có vẻ như nữ chính vẫn cảnh giác với mình lắm. Cũng không trách được, những gì mình làm trước đây cũng không tốt, cũng không trách nữ chính không muốn trò chuyện với mình.
An Hữu Trân chọn đại một quầy, lấy một phần sữa đậu nành và hai cây quẩy, mắt vẫn dõi theo Trương Nguyên Ánh, đợi cô ấy tìm chỗ ngồi xong thì sẽ ngồi xuống cùng.
Dù tình hình hiện tại có vẻ khó để tăng tình cảm của nữ chính, nhưng Hữu Trân quyết định sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt Trương Nguyên Ánh hơn.
Dù không thể nâng cao thiện cảm, nhưng cũng không đến mức để Nguyên Ánh coi cô như người qua đường.
Hệ thống biết được suy nghĩ của An Hữu Trân và ngay lập tức vang lên trong đầu cô: "Cưng à, em nghĩ quá nhiều rồi. Nhìn cái mức thiện cảm -120 này đi, nữ chính chắc không muốn gặp em mỗi ngày đâu."
"Được rồi, hệ thống, xem ra cậu đúng là chuyên gia mỉa mai rồi. Cậu có thể ngừng xát muối vào vết thương của tôi không?"
"Được rồi, cưng, em là tuyệt nhất. Chắc chẳng bao lâu nữa em sẽ có thể đạt được thiện cảm tối đa của nữ chính và thống trị cả thế giới trong cuốn sách này."
"Thống trị thế giới? Không cần đến vậy đâu."
Trong khi An Hữu Trân đang cãi vã với hệ thống, một sự việc bất ngờ đã xảy đến với Trương Nguyên Ánh.
Có vẻ như có người đã đổ thứ gì đó lên người cô ấy, chỉ trong nháy mắt đã có một đám đông tụ tập lại.
An Hữu Trân vội vã bỏ lại bữa sáng và chạy vào đám đông. Trương Nguyên Ánh thật là xui xẻo, ăn sáng mà cũng gặp chuyện?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com