Chap 16: Hi Vọng Cuối Cùng.
Ai đã từng nói mục đích sống chính là em.
Ai đã tự hứa với lòng sẽ trả bất cứ giá nào để tìm được em.
Ai đã tự hứa với lòng chỉ đứng từ xa từ rất xa thôi nhìn thấy em ổn, em hạnh phúc là đã quá đủ.
Nhưng sao lại đau như thế này.
Bây giờ đây gặp lại nhìn anh em cũng chẳng nhận ra, em đi qua anh như hai người xa lạ. Lời em nói năm xưa em đã thực hiện quá tốt đấy, triệt triệt để để mang theo tất cả bỏ đi, không cho anh một phân cơ hội nào nói lời xin lỗi. Nhìn em cẩn thận chăm sóc cho một người khác. Ừ, giờ anh đã hiểu đã biết cảm giác của em khi nhìn anh ân ái bên cạnh Gia Hân. Nghe cô ta thủ thỉ nói cô ta buồn, cô ta sợ mỗi khi gặp em, cô ta không muốn vì cô ta mà mất tình anh em 20 năm của chúng ta. Anh lại còn bắt em đối xử tốt với cô ta nữa. Tự làm tự chịu thật mà.
Anh cứ chết lặng nơi ấy nhìn cậu loanh quanh làm hết thảy mọi việc một mình thật trôi chảy. Nhìn đến tối đến khi đóng cửa tắt đèn người kia vẫn ở trên giường của cậu. Ừ ha, thì ra hai người đang ở chung. Anh còn mong chờ gì nữa chứ, cuộc sống của cậu anh có muốn không thể xen vào được nữa rồi.
Em đứng đấy, anh nơi đây nhưng trái tim đã chia hai rồi.
Em đứng đấy, anh nơi đây lặng nhìn em ôm lấy ai.
Hạnh phúc của em không có phần dành cho anh.
Anh như tượng đá đứng đây nhìn mọi thứ vượt khỏi tầm tay. Khi cảm nhận một cái vỗ vai nhẹ, quay lại nhìn thấy biểu cảm khó hiểu muốn nói lại thôi của chú công an trật tự. Có lẽ nhìn mặt anh cắt không còn giọt máu ông chú ấy không dám nói, lùi ra xa và đi mất. Trời đã quá muộn rồi, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Điều anh ước ao 5 năm nay đã thực hiện được nên vui vẻ mà đi về thôi.
Quay người chỉ vừa mới giơ chân Chính đã ngã sóng soài ra nền đất lạnh lẽo. Đứng từ sáng đến tối mịt mù, lại chưa ăn chút gì vào bụng có là thánh cũng chưa chắc chịu nổi nói gì đến con người. Ngã mạnh vậy nhưng anh chả có cảm giác gì, đấm mạnh lên đôi chân vô cảm rồi mạnh mẽ đứng dậy rời xa chốn đây. Không đau, không cảm giác gì cả, trái tim cũng không thấy đau luôn đấy. Không đau. Không đau.
---------------------
Sáng sớm sau khi mở quán, đập vào mắt cậu đầu tiên là anh. Nhìn anh tiều tụy đi thấy rõ nét vui tươi tràn đầy nhựa sống năm nào biến đi hết chỉ còn lại một mảnh hoang liêu. Thật hay ảo mộng vậy. Cậu đưa tay chạm khẽ lên khuôn mặt quen thuộc ngày nào, lạnh lẽo quá. Sao lại lạnh như vậy???
- " Minh Hi à. Em... em thật là em phải không? " - Anh mấy máy môi.
- " Anh. Là anh thật sao? Không phải em mơ chứ. Sao mặt anh lạnh như vậy? Thật là trùng hợp. Anh vào nhà đi. Thật lâu rồi mình không gặp nhau đấy. Như qua một đời luôn." - Cậu cười trừ mời anh vào nhà. Cậu thầm nghĩ thật là mình làm sao vậy sao lại đi sờ mặt người ta.
Đêm qua đã suy nghĩ rất nhiều nhưng nếu cứ bỏ qua nhau như vậy anh không cam tâm. Ít nhất cũng phải nói cho em ấy biết mình yêu em ấy nhiều đến như thế nào. Cho chính mình một cơ hội biết đâu chỉ là hiểu lầm. Kết quả có ra sao đi nữa thì anh phải đối mặt thôi, còn hơn sau này về già sẽ hối hận.
Anh đi theo cậu vào trong ngôi nhà nhỏ, thật đơn xơ, thật khác với những gì anh nghĩ. Vì thiếu vắng anh nên cuộc sống của cậu cũng khó khăn có phải thế không???. Không muốn chút nào nhưng anh vẫn thấy một người xa lạ đang vùi đầu ngủ ngon lành trên giường của cậu. Nếu được lựa chọn anh thật muốn lôi hắn ta ra mà ném đi thật xa khỏi cuộc đời cậu. Nhưng anh không có cái quyền ấy. Đã mất cái quyền được xuất hiện trong cuộc đời cậu..
- " Anh chê cười rồi. Hôm qua gây sức ép quá nên cậu ấy ngủ muộn. Nhẹ nhàng thôi. Luân mà thức dậy sẽ rất khó chiều. " - Cậu nói. May mà hôm qua nói chuyện rồi nên Minh Hi cũng biết tên của chàng trai này.
Hiện thực luôn luôn bẽ bàng như vậy. Anh cảm giác như có người đang xé rách lồng ngực mình rồi moi tim anh ra để mà đâm, mà dẫm đạp ấy. Thật muốn lôi cậu bỏ chạy nơi này, bỏ chạy tất cả, đến nơi chỉ còn lại mình cậu với anh thôi.
-" Anh đi du lịch à. Gia Hân đâu rồi anh. 5 năm rồi, nhanh thật chắc hai người cưới và cũng có em bé luôn rồi nhỉ. Em cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đấy." - Cậu cười nói. Như thể chuyện ấy không ảnh hưởng gì đến cậu, chỉ là chuyện của người dưng.
-" Anh chia tay với cô ấy từ lâu rồi" - Nhìn cậu cười mà tim anh nhuốm máu, cậu thật là bình thản. Tình yêu của cậu dành cho anh chả nhẽ là đã hết từ lâu.
-" Đừng nói đến cô ấy nữa. Nói cho nghe tại sao em lại rời xa anh có được không??".
- " Em nghĩ anh biết được lý do mà. Lúc ấy rời xa anh chính là lối thoát duy nhất dành cho em." - Cậu không muốn nhớ lại, thực sự đã quá đau lòng rồi.
-" Anh đã nhầm, một sai lầm thật là nghiêm trọng. Khi nhìn thấy cô ấy có đôi mắt hao hao giống em anh đã nhầm đấy là tình yêu." - Anh nói.
- " Từ trước cho đến nay, người anh yêu chỉ có một thôi." - Anh vươn tay định nắm lấy tay cậu nhưng cậu khẽ rụt lại, anh chỉ nắm được hư vô.
- " Em biết mà, anh chỉ yêu ...."
- " Quá trễ rồi." - Cậu ngắt lời anh. "Đã qua hết rồi. Yêu cũng thế, không yêu cũng thế. Kết thúc từ 5 năm trước rồi. "- Cậu đáng lẽ lên vui sướng ngập tràn chứ. Hơn ai hết cậu biết mình vẫn yêu anh nhiều như thế nào, nhưng sao khi nghe anh nói yêu cậu cậu lại hụt hẫng đến vậy. Không phải đây là điều cậu luôn mong ước sao, sao bây giờ chỉ thấy lòng thắt lại tràn đầy bất an. Tại sao???
- "Cho anh một cơ hội được không? "
- " Làm bạn cũng không thể." - Cậu biết anh đang muốn làm bạn với cậu như xưa rồi sẽ từng chút, từng chút một len lỏi vào trái tim cậu như anh đã từng làm.
- " Tại sao" -Anh đau đớn hỏi.
- " Làm bạn thì anh sẽ là người đau khổ nhất. Cảm giác ấy em từng trải qua em biết. "
- " Anh chịu được. ". - Anh nói. Anh bất ngờ đấy, chưa kịp nói cậu đã hiểu ý anh.
- " Không còn cơ hội làm lại đâu." - Cậu nói. Thì ra cậu vẫn hiểu anh như thế.
- " Tình yêu có rất nhiều cách để bắt đầu, thừa lí do để kết thúc nhưng rất tiếc không một lí do nào để làm lại." - Cậu vừa nói vừa âu yếm nhìn người đang say ngủ trên giường.
Tiếng họ nhẹ kéo theo sự chú ý của cả hai người. Người đó đã dậy, nhìn cậu ta gày xanh xao kì lạ. Minh Hi vội vàng ra vỗ lưng cho người đó trước sự đổ nát của trái tim Công Chính.
- "Cậu ấy giờ mới là tình yêu của em. Không còn cách nào quay lại đâu." - Cậu nói cho anh nghe. Cho trái tim chính mình nghe.
Mượn cớ chăm sóc cho người mới quen này mà bỏ mặc anh nơi đó.Anh ra về lúc nào cậu không muốn biết cũng không tiễn anh hay nói với anh một cậu nào nữa. Quá khứ hãy cứ ngủ yên đi.
-------
Chàng trai ấy khi nghe người đang ông tốt đã chăm sóc mình đêm qua nói yêu mình đầu tiên là giật mình xong lại cảm nhận thấy tay cậu run nhè nhẹ. Rồi nhìn khuôn mặt đớn đau của người đối diện, hình như đã hiểu ra chút gì đó. Tối đến lại thấy Minh Hi uống thuốc, thuốc đó cậu rất là quen thuộc. Thuốc An Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com