Shortfic | Đã sớm [3]
Cuộc sống của Aomine Daiki trong khoảng mười năm trên đời có thể được gọi là "Thuận buồm xuôi gió." Chỉ cần thích thứ gì đó, anh không chỉ nhận được sự quan tâm từ cha mẹ mà còn có Momoi ủng hộ, cùng với tài năng thiên bẩm luôn tình cờ xuất hiện đúng lúc mỗi khi anh cần. Ngay cả Momoi cũng luôn than thở rằng tại sao ông Trời lại ưu ái cho Aomine khi ban cho anh những tài năng mà người khác luôn hằng ao ước đến như thế. Aomine nhớ rõ bản thân anh đã bắt đầu chơi bóng rổ kể từ rất lâu rồi. Khi đi học, bên ngoài phòng tập thường xuất hiện nhiều bạn cùng lớp đến xem các trận đấu và cũng có rất nhiều cô gái kéo Momoi lại thì thầm to nhỏ. Momoi dường như nổi tiếng với bọn con gái trong lớp? Aomine cảm thấy có chút khó hiểu.
Aomine và Momoi quen nhau từ bé vì mối quan hệ thân thiết của cha mẹ bọn họ. Khi còn nhỏ, mỗi lần anh đến sân bóng, Momoi sẽ đi theo sau anh. Mỗi lần anh muốn đến bờ sông để bắt cá, Momoi trên tay tiện đem theo một chiếc xô nhỏ. Tóm lại, Momoi khi ấy giống như một cái đuôi màu hồng luôn ở phía sau anh. Sau khi cả hai bước vào Sơ trung, Aomine luôn bị bạn bè xung quanh trêu chọc rằng anh thật may mắn khi có được một người yêu thanh mai trúc mã xinh đẹp như thế luôn ở bên cạnh. Bất cứ khi nào có ai đó nói điều này với Aomine thì khuôn mặt anh sẽ tối sầm lại: "Giữa tôi với cô ấy không có gì cả. Nếu cậu còn nói những lời như thế trước mặt tôi thì đừng trách tôi không khách sáo." Một thời gian sau, ngoại trừ một số người nói xấu Momoi ra thì Aomine không còn nghe bất kỳ tin đồn nào về mình nữa.
Đôi khi Aomine cũng cảm thấy kỳ lạ khi mẫu người lý tưởng của anh lại có thân hình bụ bẫm và tính cách dễ thương như Mai–chan. Chắc chắn Momoi chính là cô gái gần gũi nhất với tất cả những đặc điểm trên. Vậy thì tại sao bản thân anh một chút cảm giác cũng không hề có? Aomine bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ liệu mình thực sự có chuyện gì đó không ổn. Khi nhìn thấy Akashi lần đầu tiên đưa lưỡi ra cố gắng thổi bong bóng kẹo cao su, phản ứng sinh lý theo bản năng của anh quả thực có chút xấu hổ, nhưng nó cũng khiến Aomine nhận ra một điều. Có lẽ chính vì sự tồn tại của Akashi mà anh không đặc biệt cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai khác.
Bọn họ đã gặp nhau kể từ rất lâu rồi. Cuộc gặp gỡ sớm hơn nhiều so với lần đầu tiên anh xem tạp chí của Mai–chan và cũng sớm hơn rất nhiều so với lần quen biết những thành viên khác ở Teiko. Akashi đã cho cuộc đời anh một khởi đầu khá tồi tệ, thậm chí còn khiến Aomine vô thức so sánh bản thân mình với những người mà anh gặp sau này. Aomine cảm thấy rất may mắn khi được đoàn tụ với Akashi tại Sơ trung Teiko, điều này khiến anh không cần phải trải qua vô số lần so sánh cùng với những thất vọng trong khoảng quãng đời còn lại.
Nhưng anh lại muốn để lại một thứ gì đó cho cậu. Nếu một ngày bỗng dưng cậu biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa, ít nhất anh vẫn sót lại một vài ký ức khắc ghi hình bóng cậu. Trong những ngày bổ túc sau giờ học với Akashi, Aomine đã lặng lẽ cầm điện thoại di động lên và ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ của cậu. Anh thậm chí còn tạo ra một album ảnh mang tên "Akashi", cách cậu cúi đầu nghiêm túc đọc sách, ánh mắt cau mày khi nhìn bài kiểm tra, dáng vẻ ngơ ngác hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ. Hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, khi điện thoại di động của Aomine cuối cùng cũng thông báo bộ nhớ đã đầy, anh mới kiềm chế lại việc chụp trộm cậu. Điện thoại di động của Aomine có màu xanh đậm rất thông dụng, vì vậy anh đã thầm ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại di động màu hồng của Akashi, sau đó anh liền thở dài: "Này Akashi, màu sắc điện thoại của cậu có tệ quá không?"
"Hả?" Sau khi nghe thấy điều này, Akashi đóng nắp điện thoại và lật lên xem: "Nói thế nào nhỉ... mặc dù nam giới sử dụng loại màu này có vẻ không phù hợp nhưng tớ vẫn khá thích nó."
"Nếu tên Midorima sử dụng điện thoại di động màu này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cậu ta là một kẻ lập dị, nhưng nếu là cậu sử dụng nó... thì tôi không cảm thấy vấn đề gì cả."
Aomine chăm chú nhìn Akashi cùng với chiếc di động trên tay và đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền đập tay thành tiếng.
"Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa có số di động của cậu."
"Vậy để tớ lưu số cho cậu."
Bản thân Akashi không có thói quen lưu trữ số điện thoại của bất kỳ ai. Thông thường khi người khác gọi cho cậu, sau khi đối phương nói rõ họ tên, cậu cũng chỉ lưu lại nếu cho rằng người đó chắc chắn cậu cần liên lạc trong tương lai. Tuy nhiên, học sinh sơ trung dành phần lớn thời gian ở trường và không cần phải liên lạc với nhau nhiều qua điện thoại. Việc giao tiếp trực tiếp sẽ rõ ràng và thuận tiện hơn nhiều. Vì thế, Akashi chưa bao giờ trải qua những việc như trao đổi tin nhắn giữa bạn bè sau giờ học.
"Không, cậu mau đưa điện thoại cho tôi. Tôi sẽ tự lưu." Aomine đưa tay ra hiệu cho Akashi lấy điện thoại, "Nếu cậu không lưu số tôi thì tôi sẽ..."
"Sẽ?" Akashi nhướng mày có chút khó hiểu nhưng tay vẫn đưa điện thoại cho anh.
"Thôi quên đi." Akashi nhìn chiếc điện thoại di động màu hồng thường khó cầm bằng một tay, mà giờ nhỏ gọn đi trông thấy khi đang nằm trong tay Aomine.
***
Mùa hạ mưa nhiều. Bầu trời lúc này trông giống một miếng bọt biển mềm mại màu xám, hơi nước mờ mịt trên đường, không khí khắp nơi đều ẩm ướt, báo hiệu Tokyo sắp có một trận mưa lớn. Akashi kết thúc buổi dạy kèm sớm hơn mọi ngày vì lý do thời tiết, sau đó cùng Aomine nhanh chân bước ra khỏi cổng trường.
"Này Akashi, cậu nghĩ tôi có thể vượt qua bài thi giữa kỳ lần này không?"
"Có thể, nếu như cậu không quên những gì mà tớ đã dạy trước đó."
"Cậu quả nhiên rất thông minh. Không những là hội trưởng hội học sinh mà thành tích còn đạt loại xuất sắc toàn khối. Cậu ít nhất phải chừa chút cơ hội cho người khác cùng cố gắng chứ."
"Không phải Aomine mới là người thông minh nhất sao?"
"Thật sao? Vậy cậu thử nói xem tôi thông minh ở điểm nào?"
"Dáng người cao lớn, chơi bóng rổ giỏi, biết thổi bong bóng kẹo cao su, mang tạp chí mát mẻ đến trường và mỗi lần thi cử đều đạt điểm–"
"Đủ rồi! Nghe cứ như cậu đang mỉa mai tôi thì đúng hơn."
"Tớ đâu có." Akashi nhếch môi mỉm cười.
"Akashi này, sau khi kỳ thi kết thúc. Chúng ta..."
Chúng ta vẫn có thể nói chuyện như thế mỗi ngày được chứ?
Bất chợt một tiếng sấm vang lên bên tai, sau đó xuất hiện một trận mưa như trút nước khiến những suy nghĩ trong đầu anh chưa thể thốt ra thành lời. Cả hai đều không ngờ rằng cơn mưa sẽ đột ngột đổ xuống, Aomine ngay lập tức cởi bỏ áo khoác, dùng tay khoác lên đầu Akashi rồi kéo cậu về phía cửa hàng tiện lợi gần đó.
Trong không khí bỗng nhiên đầy mùi mưa lạnh lẽo, trên người bọn họ có chút ẩm ướt do khí trời nhớp nháp. Tuy nhiên vì áo khoác của Aomine được dùng như là một chiếc ô tạm thời, nên may mắn thay cả hai đều không bị ướt. Dưới nơi trú ẩn nhỏ bé này, mùi hương của Aomine vây quanh Akashi. Cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Aomine – người chỉ cách cậu vài centimet và có đôi mắt xanh đậm mang nét lười biếng, nhưng luôn vô tình lộ ra biểu cảm hung hãn. Yết hầu theo góc độ này cũng nhìn thấy rõ hơn. Nếu hỏi bầu không khí bây giờ giữa hai người họ có mùi như thế nào, thì có lẽ là mùi cơ thể Aomine đang phảng phất trên người cậu. Khi họ cuối cùng cũng đến cửa hàng tiện lợi, cả hai ống quần của họ đều bị nước mưa văng tung toé. Aomine đặt chiếc áo khoác ướt đẫm nước mưa của mình xuống và giũ thật mạnh, sau đó thản nhiên vắt lên trên vai.
Mái tóc trước trán của Akashi cũng bị nước mưa khiến cho rối tung. Aomine nhìn thấy liền tự trách bản thân mình. Anh không hề muốn cậu mắc mưa một chút nào. Điều này sẽ khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Aomine nhìn xuống dáng hình nhỏ bé đang chỉnh trang lại quần áo, đột nhiên giơ tay vuốt mái tóc rối bù trên trán cậu, cố gắng làm chúng trông bình thường như mọi khi. Aomine không để ý đến Akashi hơi lùi lại vì kinh ngạc. Thực ra khi cậu lùi lại thì chân liền chạm vào bức tường. Akashi hiện tại đang đứng ép sát vào một góc, còn bóng dáng Aomine phủ xuống trước mặt cậu như một bức tường cao lớn vững chãi.
"Cảm ơn cậu... Aomine."
Akashi thấp giọng thì thầm. Bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, cái ẩm ướt dường như đang bốc lên từ mặt đất. Hai người họ ngồi cạnh nhau trên băng ghế cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ ngắm nhìn cơn mưa ồ ạt qua khung cửa kính. Akashi cầm trên tay lon hồng trà nóng mà Aomine vừa mua, mở nắp và nhẹ nhàng ngấp từng ngụm nhỏ. Cậu hiếm khi uống hồng trà đóng lon như thế này, trong khi Aomine tay thản nhiên cầm một lon soda đá.
"Cảm ơn tôi để làm gì? Không phải tôi là người khiến cậu bị ướt à?"
"Không. Vừa rồi lúc ở dưới mưa, áo cậu khoác lên tớ giống như một nơi trú ẩn vậy."
Akashi thật mong thời gian có thể dừng lại tại thời điểm này, dừng lại tại khoảng khắc này mãi mãi. Bên ngoài bầu trời, mưa tầm tã như không có ngày mai, nhưng họ vẫn đang ngồi dưới ngọn đèn ấm áp trong cửa hàng tiện lợi, tựa như đang trong một ngôi nhà nhỏ hay an toàn ở nơi trú ngụ tuyệt vời. Mọi gió mưa ngoài cửa sổ chẳng thể ảnh hưởng đến họ. Tất cả những gì Akashi cần làm là ngồi yên tĩnh và tận hưởng lon hồng trà nóng ngọt ngào, cùng với Aomine đáng tin cậy bên cạnh. Akashi chưa bao giờ đề cập chuyện này với bất kỳ ai. Ngày mẹ cậu mất, cậu vẫn đang đứng dưới ánh nắng chói chang như thường lệ, nhưng tin xấu đột nhiên ập đến lúc Akashi chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng. Cậu không còn nơi nào trốn thoát, không còn nơi nào để trú ngụ và cũng không còn ai vì cậu mà trở thành nơi che mưa, che gió.
Đó là lý do vì sao tớ muốn nói lời cảm ơn cậu, Aomine. Cảm ơn cậu vì đã ở bên cạnh tớ.
"Hả? Thế nơi trú ẩn này có vẻ không tốt lắm, nó không che mưa cho ai được cả."
"Không có... che được nhiều lắm."
Akashi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nghe đầy mệt mỏi, nhưng lại nhẹ nhàng. Mây đang che phủ khắp bầu trời Tokyo, mưa rơi xuống nền đất, phản chiếu một màu đen kịt. Khuôn mặt của Akashi ánh lên dưới ngọn đèn huỳnh quang dịu nhẹ, như thể toàn thân cậu đang toả ra thứ ánh sáng ấm áp. Aomine không thể rời mắt trước hình ảnh này. Anh chăm chú quan sát đôi mắt hơi rũ xuống của Akashi. Những ký ức mơ hồ trong quá khứ gợi lên trong anh một nụ cười mệt nhọc. Aomine lúc này rất muốn được chạm vào khuôn mặt cậu.
Cậu có phải chịu nhiều bất bình trong vài năm qua, kể từ lúc biến mất khỏi thế giới của tôi không?
Mưa vẫn không ngớt.
"Ngon không?" Aomine chạm vào lon hồng trà của cậu bằng lon soda lạnh.
"Vị nước ngọt thanh, uống rất ngon." Akashi thì thầm, "Ngày mưa mà uống soda lạnh như thế này, cậu có cảm thấy khó chịu không?"
"Hoàn toàn không. Tôi chưa bao giờ quen uống đồ nóng."
"Điều này cũng khá hợp với phong cách của cậu, Aomine."
"Không biết khi nào cơn mưa này mới tạnh. Gia đình cậu có đang lo lắng không?"
"Họ không cần phải đến đón tớ." Akashi nhớ lại cuộc gọi mà cậu vừa gọi về dinh thự, cậu chỉ muốn tận hưởng thêm một chút thời gian tự do, "Nhân tiện Aomine, cậu đã bắt đầu chơi bóng rổ kể từ lúc bé phải không?"
"Đúng thế. Tôi đã bắt đầu chơi khi tìm được một công viên gần nhà. Đầu tiên tôi chơi với các bạn đồng trang lứa, sau đó dần dần tôi bắt đầu chơi với những người lớn hơn mình, thông qua đó tôi cũng học hỏi thêm được nhiều thứ." Aomine vừa nói vừa lén quan sát vẻ mặt của Akashi, nhưng trên gương mặt cậu không hề có chút cảm xúc nào.
"Chà, nghe có vẻ rất thú vị."
"Còn cậu thì sao, Akashi? Chắc hẳn cậu cũng chơi bóng rổ kể từ khi còn bé đúng chứ?"
Akashi gật đầu: "Thật ra tớ–"
Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng két chói tai đột nhiên cắt ngang, một bóng xe màu đen chạy xuyên qua màn mưa dừng lại trước cửa hàng tiện lợi nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh của cả thế giới. Thân chiếc xe Rolls-Royce bị mưa cuốn trôi, toát ra sự lạnh lẽo. Tài xế bước xuống xe, mở ô đứng lặng lẽ đợi bên cửa xe, mặc cho cơn mưa cùng với gió mạnh thổi qua làm ướt một bên thân thể.
Akashi vẫn ngồi yên ở vị trí ban đầu, không hề có ý định đứng dậy. Aomine thấy vậy liền nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu, cầm lấy túi xách tiện tay đưa cho Akashi sau đó nhỏ giọng nói: "Mau về thôi, gia đình đang đợi cậu."
"Khoan đã... cậu định về bằng cách nào?" Akashi nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách mà anh đưa cho và nói với giọng đầy tiếc nuối.
"Chậc, đừng lo lắng về điều này. Dù bằng cách nào đi chăng nữa thì tôi cũng có thể về đến nhà an toàn."
Hai người im lặng một lúc lâu, như thể đang giận nhau về một điều gì đó. Cuối cùng Akashi thở dài, với tay lấy túi xách, tạm biệt Aomine rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Người tài xế đã đợi bên ngoài một lúc lâu, lập tức nghiêng ô ra che chắn Akashi bước lên xe, mặc kệ bản thân ông ta đã dính mưa.
Mau về thôi, Akashi. Tôi không phải là người duy nhất có thể che chở cho cậu khi trời mưa giông tố. Nơi tôi đây chỉ là một chỗ trú ẩn đơn sơ và nhỏ bé, còn thứ gia đình cung cấp cho cậu tựa như một toà tháp cao chọc trời xanh.
Aomine nhìn chiếc Rolls-Royce lăn bánh, hình ảnh phản chiếu qua vũng nước khi nó chạy qua, vỡ choang, cho đến khi âm thanh còn sót lại bên ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi ào ạt. Xung quanh còn đọng lại mùi thơm thoang thoảng của cơ thể Akashi. Anh ngồi một mình thêm một lúc, sau đó xoay người đi đến khu vực áo mưa một người, rồi vội vã rời khỏi nơi trú ngụ vẫn còn lờ mờ ánh đèn.
***
"Cháu đã bảo bác kể từ nay không cần thiết phải đến đón cháu, đúng chứ?" Vẻ mặt Akashi thoáng nét giận dỗi, đồng thời cũng lược bỏ kính ngữ trong lời nói.
"Tôi thành thật xin lỗi, thưa cậu chủ. Nhưng ông chủ đã ra lệnh cho tôi phải đến đón cậu. Xin cậu hãy thứ lỗi cho tôi."
Akashi nghiêng đầu nhìn khung cảnh con đường trước mặt đang xa dần bên ngoài, những hạt mưa rơi trên cửa xe bị gió cuốn bay đi. Những hàng cây xanh liên tục đổi chỗ ngoài cửa sổ, mưa không thể kiểm soát được, dù là gió hay con người đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nơi xuất phát. Cảnh vật nhìn thấy chỉ là những tán cây xanh đột nhiên xuất hiện, không ai có thể đoán trước được trận mưa này khi nào mới có điểm dừng.
Akashi quay trở về phòng, đặt túi xách xuống, mở khoá kéo, sau đó tiện tay lấy chiếc ô bên trong ném vào một góc. Trước khi kịp thay đồng phục, cậu cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.
Ting! Là tiếng tin nhắn đến.
Từ: Daiki
"Nơi trú ẩn" này luôn sẵn lòng chào đón cậu.
Akashi cảm thấy trái tim mình vốn đã im lặng kể từ khi trận mưa tầm tã xuất hiện, nhưng lúc này đây lại đập thình thịch vì tin nhắn vừa nhận được trước mắt. Cho đến khi tắm xong, Akashi vẫn cầm lấy chiếc điện thoại di động, tay ấn vào mục tin nhắn, đọc đi đọc lại hàng chữ và suy đoán xem gương mặt cùng với biểu cảm của người ấy khi gửi nó đến trông như thế nào. Ngoài ra, cậu còn để ý vào phần quan trọng trong tin nhắn trên màn hình di động. Là Daiki! Là Daiki đó! Akashi cẩn thận bấm phím để gõ lại câu trả lời của mình. Sau khi gõ xong, cậu xoá đi và cau mày gõ lại nhiều lần, nhưng cậu vẫn chưa hài lòng với nó. Thôi bỏ đi, thế này gửi là được rồi.
Từ: Sei
Cảm ơn Daiki, vì đã khiến hôm nay của tớ thật khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com