Chương 4: Gia Nhập Trinh Sát Đoàn
Vào những ngày tập sau, tôi không dám bất cẩn đến độ làm mình ngã nữa, kĩ năng cũng dần được nâng cao. Nhưng để so sánh với sự tiến bộ của Isabel thì tôi chỉ bằng một phần mười của cô. Không chỉ vì tôi khéo mà còn vì sức tôi rất yếu, tôi cảm nhận được như vậy. Chỉ vài lần tập đã khiến cơ thể tôi mệt nhoài, rã rời chân tay. Farlan nói tôi:
- Nếu mệt thì cứ nghỉ đi, đợi Isabel tập xong, chúng ta sẽ về!
Từ khi Farlan nói câu đó cho đến khi Isabel hoàn thành phần luyện tập cũng chỉ khoảng mười lăm phút. Trên đường trở về, chúng tôi gặp một người đàn ông lạ mặt đứng ngay trước nhà chúng tôi. Isabel lên tiếng:
- Này ông lão, có vấn đề gì không?
- Tôi có một đề nghị dành cho các cô cậu. - Ông ta nhìn chúng tôi sau khi đã liếc chiếc đồng hồ trên tay.
- Chắc ông nhầm nhà rôi, đây không phải tiệm làm thuê. - Farlan cất giọng khó nghe với người đàn ông.
- Về nhà! - Levi ra hiệu cho chúng tôi để trở về, lơ đi những gì người đàn ông nói.
Nhưng người đàn ông vẫn không chị buông tha, ông ta tiếp tục lên tiếng:
- Có phần thưởng cho chuyện này và nó đã được thực hiện.
Levi dừng bước nhìn ông ta từ phía trên cầu thang khiến cả ba chúng tôi cũng dừng lại. Tôi tiếp lời:
- Ông chắc đang đùa, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt ông. Sao có thể có thưởng phạt ở đây chứ?
Những lời nói của chúng tôi không khiến ông ta thay đổi quyết định. Ông ta vẫn rất điềm đạm trả lời:
- Đó là sự thật. Và các cô các cậu có lẽ nên biết về cậu ta.
Khuôn mặt gầy gò của ông ta hướng về con hẻm phía đối diện. Một chàng trai tươi cười được hai người bạn của anh ta nhấc hai bên chân khênh ra xe ngựa. Nếu không lầm thì tôi đoán đó là...
- Jan? - Farlan thốt lên.
Đúng vậy, là Jan. Dù chưa từng gặp Jan nhưng tôi biết về hoàn cảnh của anh. Đôi chân anh bị liệt và anh thiếu điều kiện để chữa trị. Hầu hết số tiền mà Farlan và Levi kiếm được đều dành cho việc chữa bệnh của Jan. Nhưng cả bốn chúng tôi, ai cũng biết Jan sẽ chết nếu không được chữa trị tử tế. Còn sống ở nơi tối tăm này thêm một phút giây nào thì Jan càng nguy hiểm thêm phút giây đó.
- Các cô các cậu biết rằng anh ta nên được đưa đến bệnh viện ở bên trên. Chân anh ta đã không thể chịu nổi nữa.
- Mọi chuyện này nghĩa là sao, ông già? - Farlan nhìn ông ta chằm chằm.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Đó là phần thưởng cho đề nghị của tôi. Giờ các cô các cậu có muốn nghe đến phần chi tiết không?
Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía Levi, người quyết định mọi chuyện. Anh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Người đàn ông ấy đề nghị đưa chúng tôi đến gặp mặt ông chủ của ông ta. Chúng tôi đi theo người đàn ông và dừng chân trước những bậc thang lên mặt đất. Khi có sự cho phép của ông chủ - người giấu mặt phía sau những bức rèm của xe ngựa, cả bốn chúng tôi bước từng bước lên trên cầu thang. Càng lên cao, tôi càng cảm nhận được sự ấm áp mà ánh sáng mặt trời mang lại. Thời gian ở thành phố ngầm đã khiến tôi trân trọng những cái ôm ấm áp của mặt trời mà lưu luyến không muốn rời.
Chúng tôi dừng lại ở những bậc gần cuối và người đàn ông trong chiếc xe ngựa tiếp tục lên tiếng:
- Là bọn họ đúng không?
Người đàn ông dẫn chúng tôi đi xác nhận bằng câu "dạ" nhỏ nhí rồi lui về phía sau chiếc xe. Người lên tiếng sau đó là Levi:
- Ông là ai?
- Tôi hiểu khi cậu lo lắng về tôi - Ông ta nói - Nhưng cậu sẽ biết tôi rất đáng tin tưởng.
Farlan cười khẩy trước câu nói của ông ta:
- Ha, tại sao chứ?
- Vì việc tôi có mặt ở đây, nếu bị phát hiện sẽ gây cho tôi nhiều rắc rối. - Ông ta phân tích - Và các người đã nhận được "tiền thưởng" chưa?
Levi vẫn giữ khuôn mặt không mấy thiện cảm với ông ta đáp:
- Tôi không biết cách ông làm như thế nào, nhưng chúng tôi gọi như thế là con tin.
- Đó chỉ là một sự trao đổi. Nếu các người đồng ý làm nhiệm vụ này, các người sẽ giúp được bạn của mình và còn có một suất trở thành công dân trên mặt đất.
Chúng tôi kinh ngạc trước lời đề nghị này. Không dễ gì để vừa giúp được Jan, vừa có được quyền sống trên mặt đất. Nếu là như vậy, chắc hẳn nhiệm vụ ông ta giao sẽ không hề dễ dàng.
- Tiền thưởng cũng đã nhận rồi, các người sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu các người không đồng ý, các người sẽ bị Trinh sát Đoàn bắt đi.
- Vậy ông sẽ đảm bảo cho chúng tôi một con đường sống? - Levi nói.
- Đúng. Dù sớm hay muộn, Erwin Smith sẽ đến tìm các người. Lúc ấy, hãy nhận lời vào Trinh sát Đoàn. Hãy tận dụng kĩ năng của các người để lấy được cuộn giấy da buộc tội Lobov của Erwin.
Không lâu sau, chúng tôi rời khỏi đó. Trên đường đi, tôi đã không ngừng hỏi:
- Này, Trinh Sát là ai thế? Erwin Smith nữa, thật rắc rối.
- Cậu ngốc quá. Trước giờ, quân lính phía trên đều được chia thành Trinh Sát, Cảnh Vệ và Đồn Trú để tiện cho đánh titan đấy. Còn Erwin Smith thì... - Isabel giải thích.
- Là một tay rất nguy hiểm ở Trinh sát Đoàn. - Farlan thêm vào - Chà, nhiệm vụ lần này sẽ khó khăn đây.
Quả là một khó khăn với chúng tôi khi ngay ngày hôm sau, chúng tôi phải thực hiện nhiệm vụ này. Theo như kế hoạch, chúng tôi sẽ phá vỡ kho hàng như bình thường để thu hút sự chú ý của những tay trinh sát. Levi đã dặn chúng tôi rằng, dù họ có bắt hay làm gì thì cũng không được phản kháng. Như thế, chúng tôi mới có cơ hội để gia nhập Trinh sát đoàn.
Đúng như dự đoán, sau khi chúng tôi phá những thùng hàng của đám nhà giàu, những "áo choàng xanh" đã lập tức xuất hiện. Họ sử dụng thành thạo bộ cơ động chỉ để truy đuổi chúng tôi cho bằng được. Đương nhiên với những gì chúng tôi được học thì không thể đấu lại những kẻ đã được đào tạo bài bản. Cả tôi, Isabel và Farlan sớm bị bắt lại và giải đến cùng một chỗ. Vừa đến nơi, tôi đã thấy Levi bị một trinh sát cao lớn trói chặt, dí đầu anh xuống vũng bùn bẩn thỉu. Một người trinh sát khác điềm tĩnh bước tới trước mặt anh, cúi người xuống hỏi Levi:
- Anh và các bạn anh, học bộ cơ động lập thể ở đâu?
Mặc kệ tiếng gào thét của chúng tôi ở bên tai, người ấy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt nghiêm nghị của mình. Khi người ấy bỏ mũ, tôi đã biết đó là Erwin Smith của Trinh sát Đoàn.
- Tôi hỏi lại, anh và bạn anh học bộ cơ động ở đâu? - Erwin tiếp tục lên tiếng.
Levi kiên quyết không nói và bị tay trinh sát phía sau nhấn đầu thêm lần nữa vào vũng bùn. Chúng tôi thấy thế càng kích động mới thi nhau gào lên:
- Là chúng tôi tự học! - Isabel thét.
- Phải đấy. Các người đã quen sống với ánh sáng trên kia thì làm sao hiểu được cuộc sống dưới này chứ. - Farlan thêm vào.
- Hãy thả anh ấy ra đi. - Tôi cũng lên tiếng.
Erwin ra hiệu cho tay trinh sát kia dừng tay và quỳ xuống vũng nước. Trông khuôn mặt kia chẳng có ý gì muốn hại chúng tôi cả. Tuy trong lời kể của Levi và cả Farlan, Erwin Smith không hề là người đơn giản nhưng trong trường hợp này, tôi có thể thấy rõ thiện chí trên khuôn mặt kia của Erwin.
- Tôi là Erwin Smith. Tên cậu là gì? - Erwin hỏi.
- Levi. - Anh nói.
- Levi này, sao chúng ta không làm một thỏa thuận nhỉ? Với những gì cậu và các bạn cậu có, cả bốn người đều có thể gia nhập Trinh sát Đoàn và được sống trên mặt đất. Đó là một lời đề nghị rất nghiêm túc của tôi.
- Vậy nếu không thì sao? - Levi tỏ ra rất ương bướng.
Erwin cau mày trong chốc lát rồi lại quay trở lại với cái vẻ điềm đạm vốn có của mình:
- Với những tội trạng của các cậu, tôi hoàn toàn có thể giao cả bốn người cho chính quyền. Nhẹ nhất thì cũng là tội tử hình. Nhưng nếu gia nhập Trinh sát Đoàn, cậu có thể lấy công chuộc tội, cống hiến hết mình cho nhân loại. Cậu nghĩ thế nào, Levi?
Sau một hồi suy nghĩ, Levi đồng ý đề nghị của Erwin trong sự trông chờ của chúng tôi. Ngay lập tức, các trinh sát áo xanh lập tức cởi trói cho tôi, Isabel, Farlan và Levi. Erwin Smith chậm rãi đưa tay đỡ Levi dậy và cho chúng tôi hai ngày để chuẩn bị trước khi gia nhập Trinh sát Đoàn. Chúng tôi rời đi trong sự dõi theo của Erwin Smith và những thành viên của Trinh sát Đoàn. Lúc ấy, cả bốn chúng tôi đã ngầm hiểu rằng, kế hoạch giết Erwin Smith đã thực sự bắt đầu.
"Việc gia nhập Trinh sát Đoàn chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của bốn người họ. Chuyện gì sẽ xảy đến vào ngày đầu tiên trở thành trinh sát? Đón đọc chương 5: Câu Chuyện Của Hanji."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com