[Dirak x Paine] [R18] Dưới ánh trăng bạc
Một đêm trăng sáng mông lung, tròn vành vạnh và ánh sáng xanh thần bí ôm trọn Nguyệt Thành.
Dirak ngồi ở mép giường, tay mân mê lọn tóc đen của một viên trưởng nhạc nào đó đang ngủ say, mệt nhoài. Ngài khẽ cười mà cúi xuống hôn nhẹ lên gò má chàng. Rồi ngài đứng dậy, quanh quẩn một lúc bên cửa sổ.
Ngài thích trăng khuyết hơn.
...
Paine hồi mới đặt chân đến vùng đất kinh kì này, còn lạ lẫm và bâng quơ.
Trước con người, cách sống, đức tin và chung cảnh nơi đây khác với bất kì đâu chàng đừng tới.
"Trăng khuyết?"
Chàng tự hỏi mình, khi có quá nhiều thứ mang biểu tượng bán nguyệt. Hỏi qua mới biết nơi đây là Nguyệt Thành, nơi các kị sĩ, chiến binh Trăng Khuyết cai quản. Bọn họ tôn sùng trăng khuyết.
"Các vị thần bán nguyệt cho chúng ta sức mạnh, nơi sinh sống và bảo vệ chúng ta"
Paine nghe một ông lão hết lời ca ngợi vầng trăng khuyết, thành chủ của họ, về một truyền thuyết, sự ra đời của Nguyệt Thành. Chàng chẳng quan tâm, dầu đi đến ngõ ngách nào trong thành, chàng cũng nghe kể về vị chủ thành oai phong lẫm liệt tên là Dirak, ngài được cho là pháp sư tới gần với thần nhất. Vậy nên họ rất mực kính trọng, tôn thờ ngài.
"Rồi cậu sẽ thấy ánh sáng chói mắt từ ma pháp tuyệt vời của ông ấy"
Bọn họ cứ tâng ông chủ thành lên chín tầng mây, nhưng hỏi ra thì chẳng mấy ai biết dung mạo của ngài. Rõ ngớ ngẩn.
Tuy thế, chàng cũng thích nơi đây, yên bình, con người hòa hợp, và trên hết, họ yêu âm nhạc và nhiệt tình chào đón chàng. Vì thế, chàng cũng có vị trí trên vùng đất này, dưới tư cách một viên trưởng dàn hòa tấu.
"Âm nhạc của hắn có ma thuật sao?"
Chủ thành vốn không có hứng thú cũng như hiểu biết về âm nhạc, nhưng lại quan tâm đến vấn đề này.
Chẳng qua ngài thấy có kẻ dạo gần đây nghe vẻ nổi tiếng lên, đáng chú ý hơn là chàng ta chỉ mới đặt chân tới Nguyệt Thành vài ba tháng.
Ai lại có thể thổi hồn cho con dân của ta thêm hào hứng đến vậy?
Tuy nhiên ngài cũng chẳng rảnh ghé tới xem mặt kẻ đó, chỉ đến khi nghe hắn quả có thiên phú ma pháp nên mới tò mò.
Rồi vào một tối hôm nọ, ngài cũng muốn xem thứ ma thuật mê hoặc lòng người ấy. Ngồi trên chiếc ghế giữa hàng đầu, buổi hòa nhạc hôm nay có mình vị chủ thành làm khách. Chẳng phải tại người ta không muốn đến xem, mà do thân phận của ngài quá cao, đâu ai dám cùng ngang hàng mà thưởng nhạc với ngài. Vả lại, đây đã thành luật lệ, ngoài thân cận của ngài, không ai được phép tới gần hay nhìn vào ngài quá lâu, như vậy là bất kính.
Viên trưởng nhạc đứng giữa dàn hợp tấu, chậc lưỡi, khó chịu vì thành chủ đã đuổi hết thính giả của chàng ra ngoài rồi. Song, chàng vẫn phải để buổi biểu diễn hoàn thành xong xuôi.
Dirak trước những động tác nhẹ nhàng của Paine, không khỏi hứng thú. Kìa ánh sáng lam nhạc như quấn mấy chàng, cả thân thể như tỏa ra hào quang. Đích thị chàng là một ma pháp sư, bởi ngài đã biết, loại thiên phú đặc biệt này có thể đưa linh hồn đến đỉnh cao cảm xúc, nếu người sử dụng khinh suất thính giả sẽ tử vong do hồn phách đạt đến khoái cảm cực cao mà thoát khỏi thân xác. Rồi ngài thấy trong đôi mắt màu lam trong veo ấy, dã tâm của chàng, dữ dội nhưng bi thương.
Linh hồn này đang bị giằng xé.
Ngài đoán thế.
"Cậu có thể chơi được dương cầm chứ?"
Buổi hòa nhạc kết thúc nhưng thành chủ vẫn chưa chịu đi.
"Thưa có"
Chàng đứng trước ngài, tự tin nhìn vào đôi mắt đối phương.
"Vậy ta có thể mời cậu tới làm khách vào một ngày cuối tuần không?"
"Rất sẵn lòng"
*
Paine sau cái chết của nàng người yêu đã rời nơi sinh sống, bỏ đến một nơi xa và bình yên. Đặt chân đến vùng đất hoàn toàn xa lạ, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Từ khi ấy đến nay đã tròn một năm rồi.
Cũng đã quen với cuộc sống nơi đây, có điều chưa quen với sự quan tâm đặc biệt từ một người nào đó.
"Sau buổi biểu diễn hôm nay, cậu có phiền ở lại dùng bữa cùng ta không?"
Dirak hỏi với một ánh nhìn chứa đầy trìu mến.
Paine lưỡng lự, cho dù lần này không phải lần đầu tiên ngài mời chàng tới kéo đàn vĩ cầm, nhưng là lần đầu ngài muốn chàng ở lại. Chàng lúng túng, không biết từ chối ra sao thì Arthur nãy giờ đứng cạnh bỗng lên tiếng:
"Thành chủ đã có lòng, mong trưởng nhạc đây không từ chối"
"Trời cũng đang mưa rồi" - Dirak nói.
Paine thở dài một cái, tuy không muốn dây dưa nhiều với bọn Dirak, song lại khó lòng mà từ chối được.
"Phiền ngài" chàng đáp vậy.
Và họ dùng bữa cùng nhau, chỉ có ngài và chàng cùng ngồi với nhau.
"Cậu uống được rượu vang không?"
Ngài ngồi đối diện chàng, nâng li vang lên, giọng thật ấm áp.
Chàng để tránh làm mất lòng ngài, đồng thời thể hiện thành ý, nhấp chút vang, nó sóng sánh đỏ trong ly của chàng.
"Thế nào?"
Ngài lại hỏi tiếp.
Chàng gật đầu, đưa một ngón tay lên chống cằm, nhẹ nhàng cho hay:
"Không tệ, nhưng theo tôi thì vang trắng vẫn là tốt nhất thưa ngài"
Họ nói chuyện, ngài cũng rất nhiệt tình, cái phong thái ưu nhã, dịu dàng và bí ẩn trong cách nói chuyện của chàng đã thật sự làm ngài thích thú.
Liệu chàng có thể giữ được sự điềm tĩnh này trong bao lâu nữa?
Khi đôi má của chàng bắt đầu hây hây đỏ sau vài hớp rượu, và ánh nhìn càng lúc càng kì lạ từ ngài đối với chàng.
"Xin lỗi ngài nhưng tôi không thể uống tiếp nữa..."
Chàng đẩy ly rượu mà Dirak vừa rót thêm vào, thở hổn hển.
Hình như mình say rồi.
Chàng nghĩ thế, muốn rời khỏi đây ngay. Nhưng vừa đứng dậy, chàng choáng váng, hai chân run rẩy suýt thì ngã khụy xuống, may thành chủ nhanh tay kéo chàng vào lòng.
Một tiếng cười thích chí, Dirak nhìn xuống Paine đang cố đứng vững trên đôi chân loạng choạng.
"Ngài...."
Nhướn mày khó hiểu, chàng thở dốc, mắt hơi hoa, run run, chàng đẩy ngài ra. Cũng để xem chàng muốn gì, ngài buông tay, chàng ngã quỵ dưới đất, khó khăn nói:
"Ngài đã làm gì...?"
"Không gì cả"
Ngài quay lại bàn, uống cạn chỗ vang còn lại trong ly của ngài.
"Ta một liều, em một liều"
Paine không hiểu, phủ phục tại chỗ, người chàng nóng ran lên, vành tai đỏ ửng. Khẽ rên rỉ, có gì đó kích thích tới phần dục vọng ẩn sâu trong chàng.
Ngài tiến tới chỗ chàng, ngồi xuống, dùng tay nâng cằm chàng lên, ghé sát tai chàng thì thào:
"Em thích cảm giác này chứ?"
Chàng mím chặt môi, hiểu rồi, thành chủ muốn chơi đùa với chàng.
Ngài bỏ chàng ở đấy, kéo chiếc ghế ra, ngồi ở đó, ánh mắt thỏa mãn nhìn, khóe miệng nhếch lên.
"Bò tới đây"
Giọng điệu khinh khỉnh, ngài hất hàm ra lệnh.
Chàng ôm lấy thân, cảm giác khó tả lan khắp cơ thể chàng, chàng không muốn làm nhục mình, ấy thế mà lí trí bị nuốt chửng bởi dục vọng đói khát, thân dưới chàng nóng rực lên.
"Nhanh lên"
Vô tình, chàng ngoan ngoãn như một con cún, tiến lại gần ngài, điệu bộ đến thảm hại.
Gần khi tới nơi, mũi giày lạnh lẽo kia đẩy cằm chàng lên, trong đôi mắt biếc ngạn ấy như có lớp sương mỏng bao phủ. Ngài hài lòng, vuốt ve gương mặt chàng, bờ môi hồng phớt đẹp như cánh đào phai, ngài tưởng như sẽ cắn mút nó, từ từ thâu tóm và thưởng thức con người nhỏ bé như một quả dâu tây ngon mọng.
"Nào, giờ thì như một cậu bé ngoan và làm ta thỏa mãn bằng cái miệng của cậu đi"
Không khó để chàng hiểu ý ngài lúc này, như sói đói được mồi, chàng chẳng thẹn thùng, lần mò đến thứ đang căng cứng, nóng rực của Dirak. Hẳn thích lắm, nó to vậy kia mà.
"Mút đi thằng khốn"
Chàng liếm nhẹ đầu của "thằng nhỏ", quấn lưỡi quanh nó, những đường gân hằn rõ lên, ngậm lấy nó một cách khó khăn, xuống sâu hơn nữa. Nóng quá, chàng cố ngậm kín cả cây thịt ấy trong miệng, mút như thể muốn thứ gì đó bắn ra. Cho đến khi chàng khó thở, bấy giờ mới có ý định tạm nghỉ, tuy nhiên, chưa kịp nhả ra, bàn tay to lớn của ngài ấn mạnh đầu chàng xuống, chàng chống cự, ngóc đầu lên.
"Ta sắp ra rồi"
Phải nghe lời Dirak, chàng làm tiếp một cách khó khăn.
Loại dịch lỏng đặc trắng ấy cuối cùng cũng đã ra, bắn thẳng vào trong miệng chàng.
"Ahh"
Ngài buông chàng, Paine đưa tay quẹt lên miệng.
"Tốt lắm"
Ngài khẽ cười.
"Nuốt nó đi"
Nghẹ ứ ở cổ, mùi vị thật nồng và ngai ngái, khó mà nuốt khan được.
"Thành chủ...."
Chàng khẽ cất tiếng.
"Gọi tên ta"
"Dirak..."
"Hửm?"
"Làm ơn... hãy làm em sướng...."
Cũng chỉ như con đĩ rẻ mạt.
Ngài ồ lên tiếng, bảo chàng tới gần ngài hơn nữa.
"Cởi đồ ra"
Dưới sự kích thích của thuốc, chàng vụng về gỡ từng nút áo của mình, chúng cứ thế tuột khỏi thân thể trắng trẻo ấy, tự nhiên, chẳng mảy may chút tự trọng.
Dưới chân ngài, kẻ từng ngạo mạn kiêu kì như đóa hoa thép kiêu hãnh, giờ ôm chân ngài, cầu xin ái tình.
Như để thưởng cho chàng vì đã làm rất tốt, ngài kéo chàng ngồi lên đùi mình, để hai chân chàng mở rộng ra hai bên hông mình, ngài nắm lấy cổ chân nhỏ bé của đối phương.
Chàng lặng yên, như chờ ngài bắt đầu.
"A..a..."
Ngài đã tháo chiếc găng tay, đưa hai ngón tay từ từ tiến vào "cửa sau" chàng. Một đốt, hai đốt rồi đưa cả vào, bao quanh ngón tay ngài thật chặt, ẩm ướt, màu hồng ấy co rút khi ngài động mạnh hai ngón tay. Chàng rướn cong người, rên rỉ trong sung sướng, điểm hồng trên ngực chàng cứng lại, thu hút ánh nhìn của ngài. Dirak cắn nhẹ lên đầu ngực chàng, khiến chàng rên lên một tiếng lớn.
Tay còn lại vuốt dọc từ gáy đến mông chàng, bóp mạnh, rút hai ngón tay khỏi chàng, cũng đồng thời rời môi khỏi thân thể chàng.
Như thể khó chịu lắm, chàng bám chặt vào vai ngài, hôn lên trán, lên má ngài nài nỉ.
"Dirak... đừng dừng lại mà... em xin ngài...."
Ngài không nói gì, chỉ đặt tay lên hông chàng mà nhìn vào đôi mắt dâm đãng ấy.
"Em cầu xin ngài..."
Bấy giờ, ngài mới hào phóng lại, nâng chàng lên thoáng chốc rồi đặt chàng ngồi lên cự vật to lớn của ngài.
"Agh...h...h..."
Chàng oằn mình, hét lên, bên dưới chàng mở rộng, tiếp nhận thứ dị vật đang đâm sâu dần đầy hứng khởi. Bấu lấy bờ vai rắn rỏi của ngài, bàn chân chàng tìm cách chống xuống đất nhằm giữ mình ở đúng cự sướng.
Dirak không thích thế, hai tay ngài giữ eo chàng, ấn mạnh xuống.
"Hức!!!"
Chàng không kịp phản ứng, giật nảy người, bật khóc.
"Ah...ah..h..h"
Ngài nhịp nhàng nâng chàng lên rồi hạ xuống nhanh nhẹn, để thứ chất lỏng của chàng phủ kín cự vật ngài. Chàng cố thả lỏng mình, tìm cách thích nghi với nhịp nhấp nhô của ngài.
Chàng áp môi mình lên môi ngài, tìm chút hơi ấm vất vưởng trong miệng, thuận ý, ngài giữ gáy chàng, đưa lưỡi vào trong miệng người kia, họ quấn lưỡi nhau, lúc mơn trớn đùa cợt, lúc mãnh liệt, gắt gao. Ngài bắt thứ đang cứng ướt giữa hai chân chàng, vuốt ve, nhẹ nhàng rồi siết chặt một chút, bản thân chưa quên việc mình làm, vừa nhấp vừa sục xạo vật đàn ông của Paine. Giọt nước mắt sinh lí nóng hổi lăn từ khóe mi chàng, đầm đìa gò má chàng.
"Đau à?"
Ngài khẽ khàng, giọng trầm ấm mê người.
Chàng lắc đầu, thở gấp gáp.
Ngài nghĩ chàng đang gắng gượng, liền đẩy nhẹ hơn.
"Không... hơn nữa đi Dirak...."
Tiếng chàng ngọt ngào quá, ngài bắt đầu thấy khó tự chủ, làm nhanh và mạnh hơn. Chàng cứ thế mà rên la mỗi lúc một lớn hơn, giá cứ để ngài trêu đùa chàng mãi thế này cũng cam.
Bên trong chàng thắt chặt lấy ngài, chàng như phát cuồng trước tình yêu mạnh bạo của ngài, gặm gặm vành tai ngài khiêu khích, để ngài thấy chàng đang tuyên chiến với ngài và chàng sẽ chẳng chịu thua. Dirak vòng tay siết chặt chàng lại, như thể ngài yêu chàng đến sắp phát điên mất.
"Cậu sẽ mãi bên ta chứ?" Dirak thì thầm trong hơi thở dồn dập, hôn lên cổ chàng.
"Vâng thưa ngài..."
Chàng ngửa cổ lên, cố để ngài có thể trọn vẹn âu yếm chàng.
Những ngón tay thon dài của viên trưởng nhạc luồn qua tóc thành chủ, ôm lấy ngài, chàng thở dốc từng đợt.
Nắm lấy "thằng bé con" ở thân dưới chàng, ngài khéo léo vuốt ve, khiến chàng sướng rơn lên. Một cảm giác tê dại chạy khắp từ đầu ngón chân tới chân tóc, chàng run run rồi giật nảy một cái.
"Dirak!... Không phải chỗ đó...Agh"
Chàng gằn gọc, để thể hiện sự phản đối, chàng cắm mạnh vào vai ngài, trầy xước và ửng đỏ.
"Tsk! Cậu thật khó chiều"
Ngài nâng bổng chàng, ôm chàng đứng dậy.
Không đợi chàng phàn nàn thêm, ngài đặt chàng ngả lưng trên giường.
Paine hổn hển, trong cơn mơ hồ, chàng ôm Dirak, hôn ngài, bấy giờ thân dưới ướt sũng. Ngài cắn môi chàng, lại trao một nụ hôn khác, nhưng nhẹ nhàng hơn lần trước.
Ngài giữ chân chàng, nhịp nhàng đưa đẩy. Chàng nhắm nghiền mắt, cảm nhận ngài bên trong chàng, lấp đầy và nóng ran. Nắm chặt ga trải giường, những đường nét hoàn hảo tuyệt mĩ nam tính của chàng, nó như kiệt tác từ bức tranh của đại danh họa nào đó khiến ngài mê mẩn.
Đêm điên rồ này chàng chưa bao giờ nghĩ tới, họ thật sự đã làm, rất nồng nhiệt. Paine gọi tên ngài, rên rỉ, thi thoảng gào thét vì đau, sung sướng lẫn lộn đến khản cả giọng.
"Dirak... sâu hơn chút nữa...."
Cứ thế, chàng muốn bao nhiêu, ngài đều cho chàng tất.
"Ta sắp ra rồi..."
"..."
Chàng không đáp.
Chợt bất ngờ có gì đó đánh trúng vào cái khoái cảm cực đại trong chàng, chàng buông ngài ra, mắt hoa nhặng như nhiễu sóng, á khẩu không cất lên được tiếng nào. Chàng mở to mắt, cố nhìn rõ xung quanh. Dịch trắng từ chàng vương đầy trên bụng Dirak, ngài cũng ra ngay trong chàng cùng lúc với nhau. Ngài đã chạm đúng điểm sướng của Paine, đưa chàng lên đỉnh, làm chàng qua loại cảm xúc kì lạ mà chàng chưa hề biết.
"Ta yêu em...."
Ngài vuốt gò má chàng, hôn trán, định tiến tới hiệp hai.
Nhưng chừng đã qua thời gian dài mệt nhọc, chàng không giữ được bản thân ổn định, lắc đầu từ chối. Vô thức chìm vào cơn mê.
....
Dirak ôm chàng, hơi thở chàng đều đặn, bình yên và dịu dàng.
----------------------------------
Tôi cũng mệt lắm, nghỉ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com