Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXII - [Zephys x Nakroth]

Đôi mắt mang theo sắc đỏ như dòng máu chạy trong huyết quản từ từ hé mở, mày đẹp nhẹ chau lại vì cơn đau như búa bổ đột nhiên truyền đến từ đại não.

Nakroth nặng nề ngồi dậy, không mất quá lâu để hắn nhận ra bản thân đang nằm trong phòng mình, dù rằng trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất quân trong trận chiến cuối cùng này.

Hắn lờ mờ nhớ ra được rằng trước khi ký ức trở nên mờ mịt, có một ai đó đã đánh ngất bản thân từ phía sau...

Một ai đó...

" Zephys! "

Cái tên ấy vang lên, nhưng nhận lại chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Nếu là thường ngày, gã sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn và càm ràm đến khi hắn phát cáu lên và đấm cho gã một phát.

Hắn chợt cảm thấy bản thân vừa chạm phải gì đó, khi nhìn xuống thì thấy bên cạnh gối có một bức thư được bọc cẩn thận trong một chiếc phong bì màu đỏ nhạt.

Chầm chậm bóc bức thư ra mà không hề làm hư hao gì lớp bao bọc bên ngoài, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, không nhanh không chậm rời khỏi phòng để tìm kiếm một ai đó...

Nhưng lại chẳng có ai cả.

Vực Hỗn Mang chìm vào một cỗ im lặng đến đáng sợ, khắp những hành lang tối tăm chỉ có những ánh đèn yếu ớt chớp nháy liên tục.

Hắn không vội đọc bức thư, hắn muốn tìm một nơi nào đó để có thể ngồi xuống và đọc những điều được viết trên trang giấy này...

Vì Zephys rất chưa bao giờ viết thư, hoặc là viết nhưng không phải ở trước mặt hắn. Mọi lo toan về cuộc chiến ấy chẳng rõ vì sao bị hắn gạt hết sang một bên, dù mới sáng nay thôi, hắn chính là kẻ mang theo hận thù mãnh liệt nhất.

Đứng trên toà tháp quan sát cao vời vợi, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một khung cảnh mờ mờ ảo ảo vì bị một phần mây mù che phủ.

Phía xa xa kia là vùng trời xanh trong veo với những áng mây trôi theo làn gió nhẹ, khác hẳn với sự âm u tại nơi này.

Hắn nghĩ có lẽ trời sắp mưa rồi.

Nhẹ nhàng ngồi xuống tựa vào bức tường, mái tóc trắng vì từng cơn gió mang theo hơi nước kéo tới mà trở nên có chút rối, hắn chậm rãi mở những trang giấy gấp làm đôi ấy ra, dòng chữ ngay ngắn hiện lên làm hắn không giấu được ngạc nhiên trong đôi mắt.

Chữ của gã... Nói không ngoa thì là chữ viết đẹp nhất hắn từng được thấy.

' Gửi ông bạn khó tính của ta

Khi cậu đọc được bức thư này, hoặc là đoàn quân đã sắp chiến thắng trở về, hoặc là đã đại bại dưới tay Tháp Quang Minh.

Mà dù là kết cục nào cũng ổn thôi, vì cậu vẫn bình an ở lại.

Đừng trách ta nhé... Ta biết mình ích kỷ. Nhưng tất nhiên việc này đã có sự cho phép của chúa tể rồi. Chẳng phải cậu luôn mắng ta không để ông ấy vào mắt sao... Nhưng thật sự, ông ấy là người mà ta kính trọng nhất.

Để ta đoán nhé, khi đọc đến dòng này chắc chắn là cậu đang cười đúng chứ? Haha... Mong là cậu có thể mãi cười như vậy, dù rằng không còn ta bên cạnh nữa.

Cuộc chiến lần này không hề đơn giản, nó giống như đặt chân vào cửa tử, đánh cược một ván với tử thần và cái giá phải trả chính là sinh mạng của chính bản thân mình. Với cương vị là một tử thần... Xin cho phép ta từ chối từ chối cá cược với cậu nhé.

Nakroth này...

Ta ước gì mình gọi tên cậu nhiều hơn, ước gì mình ôm cậu nhiều hơn, ta ước gì mình có thể chính miệng nói với cậu điều này thay vì qua một bức thư đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng ta gửi cho cậu.

Ta không dám gọi thứ cảm xúc này là yêu vì ta đã từng khinh miệt nó... Và cậu cũng vậy.

Thế nên thay vì yêu... Hãy làm những người tri kỷ.

Ấy, hình như ta nghe tiếng hối thúc của Mganga rồi. Nhưng nán lại một lúc nữa chắc vẫn ổn thôi, họ sẽ đợi ta mà.

Cậu lúc này chắc đang ở một nơi nào đó vừa hóng gió vừa đọc thư đúng chứ? Đừng khóc nhé, gió sẽ làm cay mắt cậu đấy.

Trời sắp mưa rồi, đừng để bản thân bị ướt rồi ngã bệnh, vì có lẽ ta chẳng thể châm chọc để cậu mau khỏi rồi đấm vào mặt ta nữa đâu.

Còn một chuyện...

Không phiền nếu ta muốn cậu đến căn phòng ở toà tháp cao nhất chứ?

Ở đó... Sẽ là điều cuối cùng ta muốn nói với cậu. '

Lập tức phóng như bay đến với căn phòng ngay tầng bên dưới. Đó là căn phòng mà Zephys không bao giờ để bất kì ai bước vào, một căn phòng mà gã đã cất giấu một thứ chỉ dành riêng cho hắn.

Hung hăng mở cánh cửa một cách không hề nhẹ nhàng gì khiến bức tường dường như xuất hiện rung chuyển dù chỉ là rất nhỏ. Căn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn vàng nhè nhẹ dần hiện ra trước mắt, bên trong chỉ có một chiếc hộp nhỏ được đặt ở giữa phòng, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Từng bước tiến tới gần và mở chiếc hộp ấy ra, bên trong là một chiếc hộp khác nữa nhưng được bọc nhung đỏ bên ngoài cùng với một bức thư.

Không chần chừ gì mà liền mở bức thư ra, hắn không rõ vì sao cảm giác nhói đau nơi lồng ngực cứ ngày một rõ rệt hơn.

' Huhhhh... Đến khi cậu đọc bức thư này mà vẫn chưa thấy ai trở về...

Xin lỗi nhé, phải để cậu một mình rồi.

Còn một chiếc hộp nữa nhỉ, bên trong đó là một chiếc nhẫn.

Đừng mắng ta sến súa, ta chỉ là muốn có cái gì đó để chứng minh rằng hai ta từng quen biết nhau... Và đối với nhau như hai người tri kỷ.

Hôm nay... Ta sẽ nói chuyện như một con người...

Liệu cậu có đồng ý đeo chiếc nhẫn ấy vào và trở thành một nửa của ta không? '

Đau...

Hắn cảm thấy lồng ngực như quặn lại, từng cơn đau cứ thế ồ ập dồn lên trái tim đang co thắt không ngừng.

Chiếc nhẫn đó, giống như chỉ dành cho một mình hắn, vừa vặn đến mức chẳng một ai có thể đeo vào ngoài hắn cả.

Bàn tay run rẩy bấu lấy ngực áo khiến nó trở nên nhăn nhúm, hắn cảm thấy bản thân lúc này cơ hồ không thể thở được. Nơi khoé mắt như có gì đó chực trào ra nhưng lại không thể.

Một cảm giác dằn xé đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào hắn từng trải nghiệm.

" Tên lắm mồm này... "

Một câu mắng quen thuộc, một câu mắng mà khi hắn dành cho gã sẽ chỉ nhận lại một khuôn mặt tủm tỉm cười chẳng hề có chút hối lỗi.

Nhưng lúc này đây... Sẽ chẳng còn ai hồi đáp nữa...

Dù hắn có mắng bao nhiêu lần...

Vẫn sẽ chỉ nhận lại một khoảng im lặng đến nghẹt thở.

_____________

Chiến trường sặc mùi máu tanh khiến con người ta chỉ cần lướt qua cũng có thể lập tức nôn hết tất cả những gì trong bụng ra.

Đâu đó trong vô vàn những xác chết nằm rải rác khắp nơi, có một vị tử thần trên người là vô số mũi tên cùng lưỡi kiếm, gục xuống bên cạnh vị chúa tể vẫn đứng hiên ngang dù tấm lưng rộng lớn đã không thiếu những vết thương cùng những ngọn giáo tàn độc.

Gã cảm thấy cơ thể ngày một lạnh dần đi, khe khẽ bật cười khi nhận ra đây chính là cái chết, là thứ gã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ trải nghiệm.

Cố với lấy chiếc nhẫn màu bạc đã gãy làm đôi và nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như dù có bị thiêu thành tro bụi cũng sẽ không bao giờ buông ra.

Vực Hỗn Mang mưa rơi không ngớt

Tháp Quang Minh ánh sáng rọi soi

Ngày hôm đó, quang minh đã chiến thắng, hắc ám đã bị xua tan...

Ngày hôm đó... Có lẽ là một kết cục viên mãn mà bao người mong đợi...

Nhưng ngày hôm đó...

Cũng là ngày mà bao khát vọng tự do bị dập tắt, ngày mà những con người đoạ lạc mãi mãi chẳng thể tìm lại được chính mình.

_______________

Ánh nắng đã rọi tới Vực Hỗn Mang, những mầm non đã dần mọc lên ngày một nhiều, sau hai mươi năm đã quá đủ để phủ xanh nơi đã từng là vùng đất chết.

Nakroth nằm trên nền cỏ xanh mướt, ngắm nhìn chiếc nhẫn vẫn luôn yên vị trên ngón tay mình, chợt khe khẽ bật cười :

" Zephys này... Nhẫn ta cũng đã đeo rồi... Ngươi quay về có được không? "

****



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #aov#ooc