chương 3: Đề nghị ly thân
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, cắm sâu vào lòng tự tôn của Bright, khiến vẻ điềm đạm và dịu dàng của cậu sụp đổ trong thoáng chốc. Lời Lorion vừa dứt, Bright chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vàng rực lửa đột ngột sáng lên với một sự căm giận mà Lorion chưa từng thấy trước đây. Cậu nhìn thẳng vào anh, đôi môi mím lại và giọng nói vốn nhẹ nhàng giờ như lưỡi dao sắc lạnh.
“ Anh nghĩ tôi suy nghĩ trẻ con sao, Lorion? ”
Giọng Bright rung lên, đầy thất vọng:
“ Anh nghĩ chỉ có anh hiểu biết về thương trường, về những thứ gọi là sống còn ư? "
" anh không hề biết rằng tôi cũng đã chiến đấu, không phải chỉ để giữ gìn hòa bình mà còn để bảo vệ những người tôi yêu thương. Tôi chưa bao giờ xem thường những khó khăn của thành Hỗn Mang, và tôi đã cố gắng để dung hòa hai thành phố này! Thế nhưng, có vẻ anh không bao giờ nghĩ rằng tôi đủ trưởng thành để đứng ngang hàng với anh, phải không?”
Lorion ngỡ ngàng trước phản ứng của cậu. Lần đầu tiên, anh nhìn thấy Bright không còn là chàng trai nhỏ bé, dịu dàng và kiên nhẫn mà anh từng nghĩ. Cậu đứng đó, đầy khí thế, như muốn xé toạc lớp mặt nạ ôn nhu mà mình đeo suốt thời gian qua, lộ ra một phần con người mạnh mẽ và tự chủ mà Lorion chưa từng nhận ra.
“Bright, anh không có ý…”
Lorion mở lời, nhưng cái sĩ diện của anh lại ngăn không cho anh nói tiếp.
“Vậy thì ý của anh là gì, Lorion?”
Bright ngắt lời, giọng cậu lạnh lùng:
“ Anh luôn nhìn tôi từ trên cao xuống, luôn đánh giá mọi hành động của tôi như thể tôi chỉ là một đứa trẻ cần được chỉ bảo "
" Nhưng anh không bao giờ hỏi tôi muốn gì, không bao giờ quan tâm rằng tôi cũng có suy nghĩ, có cảm nhận của mình! ”
Sự tổn thương trong lời nói của Bright làm Lorion cảm thấy như bị trừng phạt. Dường như lần đầu tiên, anh nhận ra mình đã coi thường những cố gắng của cậu, đã không lắng nghe người bên cạnh mình.
Bright cười nhạt, cúi đầu, như cố gắng kìm nén cảm xúc trước khi cậu ngước lên nhìn anh lần nữa
“Lorion, tôi nghĩ chúng ta đều biết rằng cuộc hôn nhân này không có ý nghĩa nếu chúng ta không tin tưởng và tôn trọng nhau. Và nếu anh chỉ coi tôi như một gánh nặng, một trách nhiệm chính trị, thì tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên…
ly thân đi ”
Lời đề nghị ly thân khiến Lorion như bị sét đánh ngang tai. Anh hoàn toàn không ngờ Bright sẽ đưa ra quyết định như vậy, càng không ngờ cậu có đủ can đảm để từ bỏ mọi thứ mà không hề do dự. Trong thoáng chốc, anh chỉ biết nhìn Bright, không nói được lời nào. Trái tim anh đau nhói, nhưng cái sĩ diện vẫn không cho phép anh cầu xin cậu ở lại.
Bright không đợi Lorion đáp lại. Cậu quay lưng, ánh mắt vẫn kiên định và không một lần ngoảnh lại. Bước đi của cậu nhẹ nhàng nhưng quả quyết, như thể cậu đã quyết định từ rất lâu rồi. Cậu không còn là cậu bé mà Lorion nghĩ, cậu đã trưởng thành, đầy bản lĩnh và mạnh mẽ.
Sáng hôm sau, Bright rời khỏi thành Hỗn Mang, trở về Quang Minh trong sự ngỡ ngàng của mọi người, và trên hết, là trong sự day dứt, hối hận của Lorion. Khi bóng dáng của Bright khuất xa, Lorion mới nhận ra rằng anh đã để mất điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
" ...vậy chúng ta có nên cản phu nhân?"
Người trợ lí hỏi anh, Lorion giấu vội đi sự lo lắng mà khua tay
" em ấy sẽ quay lại sau vài ngày thôi! "
____________________________
Tại ga tàu của thành Hỗn Mang, Bright ngồi trên băng ghế dài, tay nhẹ nhàng vân vê chiếc vali, vẻ mặt thanh thản đến mức không ai nhận ra cậu vừa đề nghị ly thân với chồng mình chỉ vài giờ trước đó. Ánh mắt cậu lấp lánh với niềm vui khó giấu, đôi môi nhếch lên một nụ cười như thể cậu vừa thoát khỏi án tù chung thân.
“Cuối cùng cũng thoát rồi…”
Bright thì thầm đầy khoái chí, đuôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Màn "đau khổ, tổn thương" vừa rồi với Lorion quả thật hơi khó diễn, nhưng nhìn phản ứng ngỡ ngàng của anh ta thì đáng công đấy chứ.
Mọi người xung quanh vẫn nhìn cậu với sự ngưỡng mộ, thánh tử của thành Quang Minh, dịu dàng, cao quý, sáng ngời như một thiên thần vừa bị bỏ rơi. Đúng là họ chỉ thấy bề ngoài, một người vợ trẻ tuổi "đau lòng" từ bỏ cuộc hôn nhân chính trị. Nhưng chỉ có Bright mới hiểu rằng, sâu trong lòng cậu chẳng có chút "đau lòng" nào, chỉ có niềm hân hoan pha chút… vui sướng!
Bright thả người tựa vào ghế, khẽ nhắm mắt, đầu óc bắt đầu tua lại những trang cốt truyện mà cậu đã đọc trước khi xuyên vào cái thế giới rắc rối này...
"Phải, tên Lorion đó... vốn dĩ là một nhân vật phản diện chính hiệu, còn mình lại là người vợ thảm thương, cuối cùng bị bỏ rơi không thương tiếc. Chậc! mình thà cầm vali lên và tự bỏ đi còn hơn! ”
Cậu nhớ rõ mạch truyện đến từng chi tiết: sau này Lorion sẽ gặp nữ chính aka một cô gái xinh đẹp, kiên cường, đầy ý chí như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trăm chương. Còn Bright? Chỉ là một nhân vật có số phận bi kịch, một nhân vật thánh thiện bị phớt lờ dần dần trong cuộc đời Lorion, sau đó... kết cục cũng chẳng mấy tốt đẹp. "Ai mà rảnh ngồi đây chờ bị bỏ rơi chứ? Bố mày xin kiếu nhé!"
Cứ nghĩ đến việc mình đã tránh được cái kết thúc "máu chó" đó, Bright lại không nhịn nổi cười. Cậu giơ tay lên, tự thưởng cho mình một cái vỗ tay thầm lặng:
“Xuất sắc, Bright à! Chỉ trong mấy tháng đã xoay chuyển tình thế, thoát khỏi số phận đáng thương trong sách. Phen này là tự do thật rồi!”
Một nhân viên ga tàu bước tới gần, hỏi han cậu một cách lịch sự. "Thưa thánh tử, ngài có cần hỗ trợ gì không?"
Bright lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, mỉm cười đầy dịu dàng:
"Không cần đâu. Tôi chỉ chờ chuyến tàu về Quang Minh thôi."
Nụ cười hiền hậu ấy khiến nhân viên nọ thoáng ngẩn ngơ, cảm thấy mình vừa được ban phát ánh sáng bởi thánh tử cao quý...
Nhưng khi nhân viên quay lưng đi, ánh mắt cậu lại lén liếc đồng hồ, trong đầu đếm ngược từng phút mong đến chuyến tàu càng nhanh càng tốt
" Không có lý gì mình phải ở lại với cái gã khó chịu ấy! Chuyến này mình về thành Quang Minh rồi, nhất định sẽ tránh xa nam chính và cả đống rắc rối trong truyện! Sống cuộc đời thảnh thơi vô lo vô nghĩ hahah!!! "
Lúc này, tiếng còi tàu vang lên. Bright phấn khởi đứng dậy, xách vali tiến về phía cửa lên tàu, ánh mắt tràn đầy tự do và khát khao... về một cuộc sống không phải diễn kịch, không phải đối mặt với phản diện chính trị như Lorion.
Cậu ngồi xuống ghế của mình trong khoang tàu, tựa người thoải mái và nhắm mắt, không ngăn được một nụ cười thỏa mãn. Đã từ lâu Bright mới thấy nhẹ nhõm đến thế. Trong lòng thầm nhủ: "Goodbye, Lorion! Từ giờ anh và cái vai phản diện của anh muốn làm gì thì làm, còn tôi? Sẽ tận hưởng một cuộc sống an nhàn của mình thôi! Muahahahah "
Chuyến tàu rời ga, mang theo Bright, mang theo cả niềm vui rộn ràng của một thánh tử “chạy trốn” thành công khỏi số phận. Và ở lại phía sau là một Lorion đầy ngỡ ngàng, vẫn chưa kịp hiểu người vợ hiền lành của mình lại chính là “thiên tài bỏ trốn” không ai sánh bằng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com