Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Triệu Vân/Valhein] [AU hiện đại] Bên phải có nắng

Chúc mừng Cá tháng Tư XD

-

Hôm nay Triệu Vân qua nhà đón Valhein đi chơi, coi như là chúc mừng anh xuất viện sau cuộc đại phẫu thuật u não nguy hiểm. Thực ra Valhein đã xuất viện từ tuần trước, nhưng vì tình trạng sức khỏe của anh vẫn cần theo dõi thêm, nên đến hôm nay bố anh mới đồng ý thả cậu con trai duy nhất ra ngoài hít thở không khí.

- Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.

Thane vẫy chào hai người trước khi trở vào nhà. Thần sắc của ông đã tiều tụy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác và cằm thì lún phún râu, Triệu Vân còn để ý thấy mắt ông hằn lên những tơ máu và mái tóc đã bạc đi nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Cũng hải thôi, thân là cha, thấy đứa con trai duy nhất của mình trải qua cơn thập tử nhất sinh như thế, chẳng có ai là không mất ăn mất ngủ, huống hồ Thane còn là phận gà trống nuôi con.

Trước khi bóng ông khuất sau cánh cửa, Triệu Vân bỗng để ý thấy cái băng tay đen ông đang đeo. Chẳng lẽ nhà ông vừa có người mất? Dù còn hơi vướng mắc nhưng rồi nó cũng nhanh chóng bị Triệu Vân quẳng ra sau đầu.

Chuyện buồn của nhà người khác, không nên hỏi thì hơn.

- Lên xe đi, em chở.

Sau khi Valhein đã yên vị trên motor, vòng tay quàng quanh eo Triệu Vân, cậu rồ ga phóng ra đường, hai người dần dần hòa vào dòng xe cộ đông đúc đang di chuyển.

- Bám chặt vào, cẩn thận ngã đấy.

Triệu Vân nói sau một cú cua gắt bất ngờ, Valhein ừ một tiếng rồi ôm cậu chặt hơn, mặt cũng vùi vào lưng cậu, tóc anh cọ vào vai cậu, vừa ngưa ngứa lại mềm mại. Anh bẩm sinh đã gầy, ăn nhiều cũng không béo lên được, người nhẹ như tờ giấy, đến nỗi dù đang được anh ôm, cậu thi thoảng vẫn ngoái đầu nhìn ra đằng sau để chắc chắn anh chưa bị gió thổi bay mất. Nhìn vẻ yếu ớt của người vừa mới khỏi bệnh của anh, tim Triệu Vân khẽ nhói lên một cái.

- Mình ra quán của Violet nhé? Lâu rồi chưa ra thăm cô ấy.

Nhận được cái gật đầu chấp thuận của Valhein, Triệu Vân rẽ trái ở ngã tư tiếp theo, hướng thẳng đến quán trà sữa mèo màu trắng trang nhã nằm ở cuối đường của cô bạn thưở nhỏ.

"Leng keng".

Tiếng chuông cửa thanh túy vang lên, Triệu Vân cùng Valhein bước vào, trong quán tràn ngập mùi thơm của tà cùng mùi sữa ngòn ngọt, trền trần nhà treo đèn vàng thay cho đèn trắng thông thường, càng tạo cảm giác ấm áp lại thoải mái. Triệu Vân bước đến quầy, cười toe vẫy tay với Violet - bà chủ quán.

- Chào Violet.

- Chào Triệu Vân. - Cô mỉm cười đáp lại - Cậu uống gì nào?

- Một trà bạc hà nhiều sữa và một hồng trà.

- Lấy cho cả Valhein nữa hả?

- Ừ, coi như là mừng anh ấy xuất viện.

Triệu Vân chỉ ra đằng sau vai, Violet ngó theo, bây giờ cô mới nhận ra bóng dáng cậu con trai tóc nâu đang lúi húi với lũ mèo. Cô hơi nhoài người qua quầy, vui vẻ vẫy tay với  anh.

- Chào Valhein, Krähe* nhớ anh lắm đấy.

- Chào Violet.

Valhein cũng mỉm cười đáp lại.

*Krähe (đọc là "kria"): Con quạ trong tiếng Đức, bé mèo được gọi vậy vì bộ lông đen.

Bỗng Triệu Vân cảm thấy có một cái gì đó mềm mềm bông xốp cọ vào ống quần mình. Cậu cúi xuống nhìn, hóa ra là Krähe - cô mèo đen mắt xanh lớn tuổi nhất tiệm, đang vừa kêu meo meo vừa quấn lây chân cậu làm nũng. Mỉm cười bế nó lên, Triệu Vân quay đầu nhìn ra chỗ Valhein, lũ mèo đã tản đi từ lâu, anh xoa xoa tay rồi đứng dậy, bước đến cạnh quầy, cùng cậu đợi cô nàng Violet đang lúi húi pha trà trong bếp. 

- Krähe của anh này.

Valhein vừa chìa tay ra đón nó từ cậu, nàng mèo mun vốn đang nằm lim dim rất ngoan trong tay Triệu Vân chợt mở bừng mắt, nó ré lên một tiếng rồi nhảy khỏi tay cậu, để lại trên mu bàn tay cậu mấy vết cào đo đỏ sâu hoắm.

Trong lúc Triệu Vân còn đang xuýt xoa vì đau thì trông Valhein lại có vẻ buồn buồn.

- Lạ nhỉ, bình thường nó quấn tôi lắm mà.

Nhìn anh ủ ê như vậy cậu cũng đau lòng theo. Nhẹ nhàng xoa lên mái tóc màu socola của người kia, Triệu Vân lên tiếng an ủi.

- Chắc nó hơi hoảng thôi, lần sau đến nó lại bình thường ngay ấy mà.

- Ừ. - Valhein gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh hất tay cậu ra khỏi đầu anh - Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy, ai cho cậu xoa?

- Nhưng mà em cao hơn anh~

Triệu Vân dài giọng, còn cố tình tỏ vẻ cúi đầu xuống nói chuyện với anh hòng nhấn mạnh khoảng cách chênh lệch nửa cái đầu giữa hai người họ.

- Khi nào anh cao hơn em thì em sẽ cho anh xoa đầu em cả ngày luôn~

- Mới không gặp có mấy ngày mà cậu đã trèo lên đầu lên cổ tôi ngồi rồi.

Valhein cáu kỉnh nói, anh vươn tay ra nhéo má Triệu Vân một cái rõ đau, khiến má cậu đỏ bừng một góc. Triệu Vân la oai oái vì đau, nhưng cậu không đẩy anh ra. Valhein nghe tiếng cậu kêu thì càng ra sức véo mạnh, tay còn lại cũng vươn ra véo nốt bên còn lại, khiến cậu có muốn kêu đau cũng khó.

- Cho đau chết cậu, dám chê tôi lùn.

- Au...au...

Ngoài mặt Triệu Vân mếu máo như vậy, nhưng sâu trong lòng, cậu đang nở nụ cười hạnh phúc. Triệu Vân thích nhìn một Valhein tràn đầy sinh khí như thế này, cảnh anh yếu ớt nằm bất tỉnh trên giường bệnh thật sự đã trở thành một bóng ma rong lòng cậu. Dáng vẻ của anh khi đó, mong manh hệt như ngọn nến lập lòe trong gió lạnh, bất kì lúc nào cũng có thể tan biến.

- Đôi uyên ương kia trêu chọc nhau xong chưa vậy? Trà xong rồi này.

Giọng nói của Violet cùng tiếng gõ tay xuống bàn của cô đánh thức hai con người đang cười đùa bên kia. Triệu Vân và Valhein ngay lập tức tách nhau ra, anh cúi gằm mặt lí nhí xin lỗi, hai tai đều đỏ hết cả lên như người vừa bị bắt gian tại trận. Triệu Vân cũng gãi đầu xin lỗi Violet, cậu tiến về phía quầy, trả tiền rồi cầm trà đi, nhưng ước lượng sai về trọng lượng khiến cậu suýt thì đánh rơi cái túi. Triệu Vân hoang mang nhìn hai cốc trà trên tay, tuy chúng vẫn là kích cỡ cốc từ trước đến nay của quán, lại đều đầy ắp trà, nhưng lại nhẹ hơn cậu nhớ rất nhiều.

Giống như thể cậu đang cầm một cốc thay vì hai.

- Có chuyện gì vậy?

Giọng nói của Valhein kéo Triệu Vân về thực tại, túi trà trên tay cũng đã về lại trọng lượng quen thuộc, giống như cảm giác nhẹ hẫng kia chỉ là một ảo giác. Cậu lắc đầu cười trừ, đưa cốc hồng trà cho anh.

- Không có gì, trà của anh này.

Triệu Vân nghi ngờ nhìn cốc trà sữa trên tay thêm một lần nữa, rồi cậu quay lại vẫy tay chào Violet.

- Chào Violet, bọn tôi về đây.

- Ừ, khi nào lại đến nữa nhé. - Cô cười đáp lại.

Rồi hai người họ rời quán.

Violet nhìn bóng người khuất sau cánh cửa, hàng lông mi đen dài rũ xuống, che đi nỗi buồn nơi đáy mắt.

Trong mắt Triệu Vân và Valhein, chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của người còn lại, nho nhỏ, nhưng rõ ràng, choán hết toàn bộ tầm mắt, không đủ để dung chứa thêm bất kì ai.

Giữa bọn họ không có chỗ để cô xen vào, hay nói đúng hơn, chưa từng có chỗ dành cho cô.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng không phải là cô.

Mùi trà thảo mộc trong quán vốn ngọt ngào, nay lại pha thêm chút đắng chẳng biết vì sao.

- Mình đi đâu nữa đây?

Valhein một tay ôm Triệu Vân, một tay cầm trà sữa, vừa nhai trân trâu vừa hỏi.

- Qua công viên đi, Butterfly bảo tầm này hoa nở đẹp lắm.

Triệu Vân trả lời, rẽ vào một con đường, phía xa xa là rừng hoa đã nở hồng rực cả một góc trời.

- Mùa xuân sang có hoa anh đào~

Valhein giơ tay đón một cánh hoa màu hồng phấn, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu không tên. Anh hát hay, nhưng lại ít hát, anh chỉ hát khi nào tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Giọng của Valhein không thánh thót hay hoa lệ, nó hơi trầm, nhưng ấm áp. Triệu Vân thích nghe anh hát, nhưng số lần cậu nghe được chưa thoát nổi mười đầu ngón tay.

Hôm nay chủ nhật, mọi người đều muốn ra ngoài chơi. Bên phải Triệu Vân là một gia đình đang đi picnic, bên trái là một cặp đôi giống như bọn họ. Một người đi ngắm hoa một mình đi ngang qua, trông anh ta vừa đau khổ vừa tiểu tụy, như thể vừa chia tay bạn gái xong, nhìn đôi mắt thâm quầng của anh ta, không hiểu sao Triệu Vân cảm thấy đồng cảm sâu sắc. 

Cậu cũng đã từng trải qua những tháng ngày không có anh bên cạnh mà, không phải sao?

- Đang nghĩ gì thế? - Valhein huých nhẹ vai cậu.

- Nhớ anh.

Triệu Vân vòng tay ôm Valhein vào lòng.

Nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ anh.

Nhớ đến phát điên.

- Rồi rồi, tôi cũng nhớ cậu. - Valhein cười khổ vòng tay xoa đầu cậu - Thật tình, cậu cứ dựa dẫm vào tôi như vậy, nếu lỡ tôi biến mất thì phải làm thế nào?

Nhìn anh nói về cái chết nhẹ nhàng không kìa, đúng là người đã từng trải qua cơn thập tử nhất sinh có khác.

Lời Valhein nói cũng đúng vô cùng, Triệu Vân từ nhỏ đã vậy, cứ vô thức dựa dẫm vào anh mà không thể kiểm soát. Dựa dẫm vào anh, xem anh như người quan trọng nhất, để anh trở thành điểm yếu chí mạng của mình, trước mặt Valhein, Triệu Vân luôn là đứa trẻ chưa bao giờ từng lớn.

Cho nên, xin đừng rời bỏ em, em sẽ phát điên lên mất.

- Đừng nói gở vậy chứ. - Cậu buông anh ra, bắt lấy một bông hoa đào đang chao liệng trong không khí, nhẹ nhàng cài lên mái tóc màu chocolate của anh. - Hơn nữa, không phải anh đã trở về rồi sao?

- Đúng ha.

Valhein chạm tay lên cánh hoa màu hồng phấn mềm mại, nụ cười của anh rực rỡ đến mức có thể hòa tan cả nắng.

- Tôi đã trở về.

- Mừng anh về, Valhein.

Họ vẫn tiếp tục cười đùa, chẳng hề để ý đến tiếng xì xào bàn tán và những cái liếc quái dị của những người xung quanh.

Này, cậu con trai đó sao vậy, từ nãy đến giờ cứ nói chuyện một mình?

_END_

Có ai bị tôi tổ lái ngã xe chưa :)))

Đăng hôm Cá tháng tư nên cũng phải có không khí Cá tháng Tư chút chứ nhỉ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com